Chương 24: Danh sách ước nguyện cuối cùng (5)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Trên hành lang, sương mù dày đặc, trước cửa phòng số 8.
Lời của Chu Khiêm khiến Hà Tiểu Vĩ trở nên hỗn loạn: “Ý cậu là gì? Cái, cái gì là phòng không an toàn rồi xạ thủ nổ súng… Không phải, Chu Khiêm, cậu nói rõ ràng ra xem nào.”
【 Người có địa vị thấp nhất, không thể giết người! 】
【 Thế lực cân bằng, là con đường giải quyết duy nhất! 】
Chu Khiêm nhắc lại hai câu gợi ý: “Những từ ngữ mấu chốt trong hai câu này đơn giản là “địa vị”, “cân bằng”… Mọi người có nhớ tên gọi của nhiệm vụ phụ này là gì không?”
Hà Tiểu Vĩ đáp ngay: “Nhớ! Là 《 Chế tạo và cân bằng 》!”
“Đúng vậy, cho nên khi địa vị của xạ thủ thay đổi, khi thế lực mất cân bằng thì sẽ có người chết. Mà mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ phụ này đã nằm sẵn trong tên nhiệm vụ —— chế tạo và cân bằng, khôi phục lại địa vị cân bằng cho 12 xạ thủ.”
“Còn nhớ người lao công đầu tiên chết như thế nào không? Là mặc bộ quân phục. Mà trên bộ quân phục có ký hiệu số “7”. Người thiết kế trò chơi tạo ra một đoạn hình ảnh NPC ăn trộm đồ hiển nhiên có dụng ý.”
Hà Tiểu Vĩ bỗng nhiên nhận ra điều gì: “Giả thuyết một chút, chúng ta gọi binh đoàn của Khương Dư Thanh là binh đoàn 7; như vậy thì xạ thủ sẽ là người của binh đoàn S. Vậy thì giữa 7 và S hẳn là hai binh đoàn đối đầu nhau? Cho nên… Khi nhìn thấy bộ quân phục của binh đoàn 7 thì xạ thủ liền nổ súng?!”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế.” Chu Khiêm nói: “Nếu ngay từ đầu chúng ta tùy ý vào một phòng trong 12 căn phòng đó thì không bị giết. Người lao công đầu tiên mặc quân phục số 7 bị giết, đây là thiết lập của cốt truyện. Binh đoàn S có thù hận với người mặc bộ quân phục đó, cũng dẫn đến việc nổ súng lần đầu tiên. Từ đó, địa vị của 12 xạ thủ trở nên mất cân bằng, màn giết chóc bắt đầu diễn ra. Cho nên ——”
Chu Khiêm kết luận: “12 xạ thủ của binh đoàn S vốn dĩ có địa vị cân bằng. Người lao công thứ nhất dựa theo giả thuyết của cốt truyện, tức binh đoàn S đối đầu với binh đoàn 7, khiến cho xạ thủ nổ súng, phá vỡ thế trận cân bằng.”
“Sau đó, mỗi khi một xạ thủ mất một viên đạn, địa vị của 12 xạ thủ sẽ lại thay đổi.”
“Người lao công thứ ba vào phòng số 6 và số 7 an toàn, khi vào phòng số 2 lại bị giết. Sau đó, tôi vào phòng số 7 cũng an toàn, Cao Sơn vào phòng số 6 lại bị giết. Là vì phòng số 2 đã nổ súng giết chết người lao công thứ ba nên địa vị của các xạ thủ lại thay đổi.”
“Bây giờ chúng ta cần phải khôi phục lại địa vị cân bằng cho 12 xạ thủ. Như vậy thì 12 căn phòng mới an toàn được. Chúng ta có thể vào trong 12 căn phòng để tìm vật chứng.”
Ở bên cạnh, Lộ Manh Manh nói nhỏ như muỗi kêu: “Nổ súng sẽ khiến địa vị mất cân bằng, binh đoàn S đối đầu với binh đoàn 7… Từ hai điểm này chúng ta có thể suy luận —— nếu xạ thủ của binh đoàn S giết người của binh đoàn 7 thì sẽ nhận được khen thưởng, nâng cao địa vị của mình không?”
Chu Khiêm không hề khách khí mà đáp: “Đương nhiên là không.”
Lộ Manh Manh cũng tự mình phát hiện ra suy luận của mình sai ở đâu: “Ừm, đúng là không đúng thật. Người đầu tiên chết là do xạ thủ ở phòng số 12 nổ súng, nếu giết người xong mà địa vị của người này được nâng cao thì phòng số 1 đến phòng số 11 đều phải là địa vị thấp nhất mới đúng. Vậy thì bọn họ không thể nổ súng… Sau đó đáng lẽ ra không nên có việc nổ súng giết người nữa. Suy nghĩ của tôi sai rồi. Tôi đoán rằng giả thuyết này không hợp lý.”
Chu Khiêm liếc mắt nhìn, nói: “Tuy nói như vậy nhưng suy đoán của cậu thật ra vẫn có căn cứ. Chẳng qua không phù hợp với thực tế, cho nên chúng ta đành phải loại trừ nó đi. Trên thực tế, vì sao “nổ súng” lại khiến cho “địa vị” của xạ thủ thay đổi, nhiệm vụ lại không cung cấp cho chúng ta bất kỳ manh mối nào về điều này. Nếu chỉ xét từ góc độ cốt truyện thì chúng ta không thể tìm được biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.”
Binh đoàn S là gì, binh đoàn 7 là gì, Khương Dư Thanh là ai, ông ấy từng ở binh đoàn 7 và từng có mâu thuẫn gì với binh đoàn S… Người chơi khó lòng mà hiểu biết hết được cốt truyện này.
Bây giờ không có manh mối nào rõ ràng để kể lại cốt truyện cho người chơi.
Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ thêm một lần, phát điên lên mà nói: “Hoàn toàn không có manh mối, làm sao mà làm được?!”
Chu Khiêm nói: “Nếu không thể khai thác từ cốt truyện thì không phải hoàn thành nhiệm vụ từ cốt truyện. Cách hoàn thành nhiệm vụ không liên quan đến bản thân cốt truyện.”
Hà Tiểu Vĩ bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không hiểu.”
Chu Khiêm bỗng nhiên lại nói: “Sau khi vào phòng số 8, tôi nhanh chóng tìm thấy vật chứng. Vì vị trí của nó giống với vị trí của vật chứng nằm bên phòng số 7, cả hai đều cách gần xạ thủ. Tôi chậm chạp chưa ra ngay là vì tôi ở trong đó làm một thí nghiệm.”
“Thí nghiệm gì?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.
“Tôi chọc ghẹo xạ thủ.”
Hà Tiểu Vĩ: ???
—— Đm người anh em ngầu nhỉ.
Trước đó. Chu Khiêm vào phòng số 8.
Tiếng súng không nổ ra sau 3 giây, Chu Khiêm lại chú ý thấy xạ thủ trước mặt buông tay xuống.
Ngay lúc đó, Chu Khiêm phát hiện ra vị trí của xạ thủ này giống với vị trí của xạ thủ bên phòng số 7.
Chu Khiêm tiến lên trước, thân thiết nhìn xạ thủ.
Người này không có ngũ quan, chỉ có một gương mặt mơ hồ giữa sương đen. Hình dáng không quá lớn, hoàn toàn giống như đúc xạ thủ bên phòng số 7.
“Anh có thể nhìn thấy tôi không?” Chu Khiêm hỏi.
Xạ thủ không trả lời.
Ngồi xổm xuống, Chu Khiêm giơ tay ra cầm thử khẩu súng.
Nhưng xạ thủ không có phản ứng gì.
Sau đó Chu Khiêm thử rút khẩu súng ra khỏi tay xạ thủ, lại nhận ra mình không làm được.
—— Vậy là trong nhiệm vụ này, vị trí của xạ thủ không thể thay đổi, người chơi cũng không thể cướp súng của xạ thủ.
Giả thuyết này càng khẳng định thêm suy đoán của Chu Khiêm về “quy luật”.
Đồng tử hơi co lại, Chu Khiêm đứng lên, lấy Xương sườn của Thần ra, đặt lên vai xạ thủ.
Sau đó khúc xương vừa chạm vào xạ thủ thì rơi xuống, Chu Khiêm nhanh tay bắt lại.
Chu Khiêm suy nghĩ, mở hệ thống giao dịch, mua được một lọ keo vạn năng và một cái cân.
Rồi anh bôi keo lên cái cân, sau đó dán lên vai xạ thủ.
Nhưng keo không có tác dụng, cân và keo đều rơi xuống mặt đất.
Những đạo cụ rơi xuống mặt đất, không xảy ra chuyện gì, thu hết mọi thứ vào mắt, Chu Khiêm rời khỏi phòng số 8, ra ngoài hành lang.
Bây giờ, lời của Chu Khiêm lại khiến cho Hà Tiểu Vĩ rối như tơ vò: “Người anh em, tôi vẫn không hiểu!”
Chu Khiêm nói: “Tôi làm thí nghiệm đó để biểu hiện một kết quả —— trong giả thuyết của nhiệm vụ phụ, chúng ta không thể gia tăng trọng lượng của xạ thủ, nhưng có thể gia tăng trọng lượng của căn phòng. Điều này chứng tỏ trọng lượng của xạ thủ là quan trọng nhất, xạ thủ không thể bị thay đổi. Nhưng căn phòng thì không có vấn đề gì.”
“Vì vậy, “địa vị” thay đổi chỉ liên quan đến bản thân xạ thủ, không liên quan đến căn phòng.”
Hà Tiểu Vĩ: “Cho nên là…”
Chu Khiêm: “Khi tham gia trò chơi, để thực hiện một nhiệm vụ nào đó, nếu không thể giải quyết vấn đề từ góc độ cốt truyện thì có thể thay đổi cách suy nghĩ. Xạ thủ, vì sao lại có sự thay đổi địa vị giữa 12 xạ thủ, cốt truyện không cung cấp manh mối, chúng ta đành phải đi con đường khác —— vấn đề được khái quát hóa trên người 12 xạ thủ*.”
*raw: 把12个枪手抽象出来
Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình ngu người luôn rồi: “Khái quát hóa? Khái cái gì quát cái gì? Khái quát hóa cái gì?”
Lấy một tờ giấy trắng ra, Chu Khiêm vẽ một vòng tròn, sau đó đánh dấu 12 con số như trên mặt đồng hồ. Phía trên cùng là số 12, bên cạnh lần lượt là số 1, 2, 3… Dưới cùng là số 6, bên tay trái là số 9, sau đó lần lượt là 10, 11, 12.
“Chúng ta nghĩ từ “địa vị” có nhiều hàm nghĩa như quyền lực, công trạng, sự giàu có… Đây là những thứ có khả năng tác động đến địa vị của chúng ta trong xã hội. Nhưng đôi khi chúng ta lại thường xem nhẹ bản chất của từ này, ý nghĩa đơn giản nhất của nó.”
“Mọi người có bao giờ nghĩ rằng “địa vị” trong nhiệm vụ phụ này thực chất rất đơn giản không? Ví dụ như, ai là người đứng ở vị trí thấp nhất thì là người có địa vị thấp nhất.”
Nói đến đây, Chu khiêm đột nhiên hỏi Lộ Manh Manh: “Hai người đã chơi trò chơi bánh xe nhỏ (1) chưa?”
“Ơ… A!” Hà Tiểu Vĩ mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn chưa thể nắm bắt được mấu chốt.
Chu Khiêm nói tiếp: “Chúng ta thử khái quát hóa 12 xạ thủ này, giả dụ họ là 12 lỗ đạn trên vòng xoay. Mỗi một lỗ đạn có số lượng viên đạn bằng nhau, có thể tùy ý lấy ví dụ là… Lấy ví dụ là 10 viên đạn đi, giả dụ mỗi lỗ đạn có 10 viên đạn.”
“Vị trí của vòng xoay ban đầu được đặt nhất định, trong 12 lỗ đạn có 10 viên đạn, khi đó vòng xoay ở trạng thái “cân bằng”. Cũng có nghĩa là vị trí của 12 xạ thủ khi đó cũng bằng nhau, không phân chia cao thấp.”
“Khi đó, trọng tâm của vòng xoay chính là phòng số 701.”
Ánh mắt của Hà Tiểu Vĩ đan xen giữa niềm hưng phấn và khiếp sợ, Chu Khiêm nói gì, trong lòng hắn cũng từ từ hình thành suy nghĩ theo: “Vòng xoay đang cân bằng, người lao công mặc quân phục xuất hiện liền phá vỡ thế cân bằng. Bà ta vào phòng số 12, xạ thủ ở phòng số 12 nổ súng, số lượng viên đạn ở phòng số 12 giảm đi 1 viên. Từ đây, vòng xoay bắt đầu nghiêng, xoay tròn… Cuối cùng khi dừng lại, vị trí thấp nhất của nó là ở đâu?”
Lộ Manh Manh cũng đã nhận ra: “Số 6! Số 12 còn 9 viên đạn, nó nhẹ hơn, nhưng 11 số còn lại vẫn nặng tương đương nhau vì còn 10 viên đạn… Cho nên nếu xem vòng xoay là một chỉnh thể thì trọng tâm của nó sẽ rơi vào vị trí số 6! Vòng xoay chuyển động… Cuối cùng nó sẽ rơi xuống số 6, cho nên số 6 có vị trí thấp nhất!”
Cảm giác sắp phá giải được một vấn đề cam go khiến cho thần kinh của cậu trở nên đặc biệt hưng phấn.
Bây giờ, giọng nói của cậu đã lớn hơn nhiều, cậu cũng gần như đã quên mất cách đây ít lâu mình vừa giết chết một người.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn đối phương, bất động thanh sắc mà nói: “Số 12 giảm 1 viên đạn, trọng tâm vòng xoay chuyển đến số 6. Số 6 trở thành điểm thấp nhất, đây là ý nghĩa của “địa vị thấp nhất”. Lúc này, xạ thủ số 6 không thể nổ súng, phòng số 6 cũng là phòng an toàn.”
“Sau đó, người lao công số 2 tiến vào phòng số 1, chết. Vị trí số 1 cũng giảm đi 1 viên đạn. Như vậy thì nếu xét về mặt tổng thể, cả phòng 12 và phòng 1 đều mất đi 1 viên đạn, trọng tâm của vòng xoay lại tiếp tục thay đổi, dừng ở vị trí ở giữa số 6 và số 7.”
“Chính vì vậy, khi đó số 6 và số 7 trở thành vị trí thấp nhất, chúng nằm trên trục hoành. Vì vậy phòng số 6 và phòng số 7 là phòng an toàn, người lao công thứ ba vào hai căn phòng này đều không bị giết. Nhưng khi anh ta vào phòng số 2 lại bị giết.”
Không biết vì sao, Hà Tiểu Vĩ cảm giác linh hồn mình khẽ rùng mình một cái, không biết nói gì ngoài cảm thán: “Đm… Đm? Đm!!!”
Bây giờ, trên hành lang cách đó không xa vang vọng tiếng bước chân của một cô gái nào đó.
Chu Khiêm hơi híp mắt nhưng không dừng lại.
“Người lao công thứ ba đã chết, số 2 lại giảm đi 1 viên đạn, khi đó trọng tâm vòng xoay lại đổi lần thứ hai. Số 12, số 1, số 2 đều đã giảm đi 1 viên đạn. Trọng tâm vòng xoay sẽ dừng ở số 7. Vì vậy phòng số 6 không còn an toàn nữa. Chỉ còn phòng số 7 là an toàn.”
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, Chu Khiêm vẫn nói tiếp.
“Dựa vào lý do này, khi tôi vào phòng số 7, tôi an toàn, còn Cao Sơn vào phòng số 6 thì lại chết.”
“Cao Sơn chết, số 6 giảm đi 1 viên đạn. Trọng tâm vòng xoay lại thay đổi.”
“Vì vậy, bây giờ, cứ khái quát hóa 12 xạ thủ trên vòng xoay, trọng tâm hiện tại nằm giữa số 7 và số 8. Số 7 và số 8 lại cùng nằm trên một đường, vị trí của cả hai đều là thấp nhất. Cho nên 2 căn phòng này tạm thời an toàn.”
Tính tới hiện tại, Hà Tiểu Vĩ xem như đã hiểu được đại khái.
Bây giờ bốn điểm 12, 1, 2, 7 đều giảm 1 viên đạn, trọng lượng của chúng sẽ nhẹ hơn tám điểm còn lại trên vòng xoay. Vì vậy vòng xoay lại mất cân bằng.
Muốn mỗi phòng trở thành phòng an toàn để người chơi có thể tiến vào cần làm cho trọng tâm của vòng xoay về vị trí cũ, cũng có nghĩa là vị trí của phòng 701, thì 12 vị trí còn lại mới cân bằng.”
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
Làm sao để khôi phục vị trí cân bằng của vòng xoay?
Có 4 căn phòng đã giảm đi 1 viên đạn, chẳng lẽ phải đi đến 8 căn phòng còn lại để 8 điểm này mất thêm 1 viên đạn trong mỗi phòng? Nếu là như vậy thì để hoàn thành nhiệm vụ phụ này, người chơi cần phải có tới 9 mạng thì mới hoàn thành được, nhưng ai mà có?
Nhiệm vụ phụ cứ thế rơi vào đường cùng?
Vừa suy nghĩ, Hà Tiểu Vĩ vừa nhận lấy giấy bút từ chỗ Chu Khiêm tiếp tục suy đoán, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được gì.
“Tôi đã tốt nghiệp cấp ba lâu lắm rồi… Đây là câu hỏi vật lý đúng không? Là lực đẩy cân bằng hả? Không nổi! Tôi thật sự không giải ra nổi! Ngoài việc chết thêm 8 người nữa thì tôi không thể tìm ra cách nào khác.”
Lộ Manh Manh ở bên cạnh có vẻ thông minh hơn, nhanh chóng phản ứng lại.
“Thật ra chúng ta không cần làm phép tính cụ thể. Chúng ta chỉ cần tìm điểm đối xứng là được. Mọi người nhìn này… Bây giờ bốn điểm 12, 1, 2, 6 có trọng lượng nhẹ hơn, đúng không? Chúng ta thử đối xứng xem, số 12 đối xứng với số 6, chúng là hai điểm đối xứng trên đường kính của vòng tròn, đối xứng qua điểm trung tâm của vòng tròn. Vậy thì…”
“Hai điểm này giảm đi 1 viên đạn thì chúng sẽ ảnh hưởng đến vòng xoay, nói đúng hơn là chúng triệt tiêu lẫn nhau.”
“Với tình huống này, chúng ta có thể tạm thời bỏ qua số 12 và số 6, chỉ xem xét số 1 và số 2 là được. Số 1 và số 2 giảm trọng lượng, trọng tâm sẽ chếch đi theo điểm đối xứng của chúng là số 7 và số 8. Cho nên phòng số 7 và phòng số 8 là hai phòng an toàn.”
Đôi mắt hơi sáng lên, Lộ Manh Manh nói: “Như vậy thì muốn cho vòng xoay khôi phục cân bằng, bây giờ chúng ta chỉ cần tìm cách khiến cho hai xạ thủ trong phòng số 7 và phòng số 8 nổ súng, giảm số lượng đạn đi là được! Toàn bộ vòng xoay sẽ trở nên cân bằng ngay!”
Hà Tiểu Vĩ nghiêng đầu: “Nhưng đây là chỗ mâu thuẫn! Chúng ta không thể làm cho hai xạ thủ đó nổ súng. Bây giờ hai căn phòng này đang ở vị trí thấp nhất, làm sao mà họ nổ súng được? Chúng ta chỉ có thể chạy quanh các phòng khác một lần… Tôi thấy chỉ có mèo chín đuôi mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ này!”
“Nhưng nếu không thể khiến xạ thủ ở phòng an toàn nổ súng… Vấn đề này không giải quyết được! Cho dù anh có chín mạng cũng không làm được!”
Lộ Manh Manh lấy giấy nháp từ tay Hà Tiểu Vĩ, nối số 12 với số 6, nối số 11 với số 5… Lấy cách này suy đoán, vòng tròn sẽ có 6 đường kính đi qua tâm.
“Cho dù không bị bắn chết thì vẫn còn cách là vào phòng an toàn dụ xạ thủ nổ súng, khiến số viên đạn giảm bớt… Nhưng dù ra sao đi nữa, vẫn sẽ luôn có một vị trí thấp nhất.”
“Muốn vòng xoay khôi phục cân bằng cần phải khiến cho phòng an toàn giảm đi 1 viên đạn. Nhưng bây giờ, xạ thủ đó sẽ không nổ súng… Mâu thuẫn này sẽ lặp lại tuần hoàn!”
Lộ Manh Manh không thể tìm ra được cách giải thì cau mày.
Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ đột nhiên hưng phấn lên: “Không đúng! Tôi biết rồi! Tôi đã tìm được cách!”
Đắc ý nhìn về phía Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ nói: “Cậu Chu Khiêm, cách đây không lâu, cậu có nói cậu có cách giải quyết, là đi vào phòng không an toàn để xạ thủ nổ súng đúng không? Cậu sai rồi! Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết!”
Hà Tiểu Vĩ hưng phấn đến mức hai mắt cũng đỏ lên. Hắn nói: “Hai người đã quên mất một việc rồi, tuy nói xạ thủ có địa vị thấp nhất không thể nổ súng… Nhưng vẫn có ngoại lệ! Ngoại lệ chính là bộ quân phục có ký hiệu số “7”!”
“Chúng ta cũng đã phân tích rồi, chỉ cần khiến hai căn phòng số 7 và số 8 mỗi phòng giảm đi 1 viên đạn là được! Nhưng bây giờ cả hai đều là phòng an toàn, làm sao mà xạ thủ nổ súng được?! Ha ha ha đương nhiên chỉ cần mặc bộ quân phục kia đi vào là được thôi!”
Đối lập với sự hưng phấn của Hà Tiểu Vĩ, giọng nói của Lộ Manh Manh có chút run rẩy.
Cậu lại lí nhí nói như muỗi kêu: “Cho nên… Chúng ta chỉ cần mặc bộ quân phục đó vào hai căn phòng, khiến xạ thủ nổ súng là nhiệm vụ gần như đã được hoàn thành?”
“Nhưng phải tìm ai? Chẳng phải muốn làm điều đó thì… cần phải có thêm 2 người chơi nữa chết không?”
Lời của Lộ Manh Manh như một gáo nước lạnh tạt lên sự nhiệt huyết của Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ sửng sốt —— đúng vậy, chẳng lẽ lại phải hy sinh thêm hai người chơi thì mới có thể qua màn được?
Ở bên cạnh, ánh mắt xinh đẹp lạnh băng của Chu Khiêm lẳng lặng giữa màn sương mù dày đặc.
Anh im lặng nhìn Hà Tiểu Vĩ, cũng không nói gì, mà đang chờ đợi đáp án của đối phương.
Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ ngồi bệt xuống mặt đất, thở dài: “Vậy thì không được… Chúng ta bỏ nhiệm vụ phụ đi. Đã chết một người rồi. Làm sao mà có thể tiếp tục chết được? Nhiệm vụ này khó quá, khen thưởng hẳn không đơn giản… Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta không thể hy sinh đồng đội của mình. Tôi không thể hiến tế đồng đội của mình đâu… Tôi vẫn còn danh dự…”
Nghe thấy đáp án này, khóe miệng của Chu Khiêm cong lên.
Im lặng một lát, cuối cùng anh cất tiếng.
Chẳng qua lời nói này của anh càng khiến cho tâm trạng nặng nề của Hà Tiểu Vĩ héo úa thêm.
Anh nói: “Sai rồi. Bộ quân phục không có giá trị lừa gạt xạ thủ nổ súng. Vì máu trên thi thể đã hoàn toàn che đi ký hiệu số “7”. Đây là ý đồ của người thiết kế trò chơi muốn ngăn chặn người chơi có thể qua màn. Tôi đoán rằng vết máu kia cũng không thể tẩy đi được. Nếu không thì đáp án quá đơn giản. Không tin anh có thể tự mình thử nghiệm.”
“Đm, vậy thì phải thử xem.”
Vất vả mới nghĩ ra được cách thì lại bị Chu Khiêm đả kích, Hà Tiểu Vĩ có chút không phục, nhưng khi hắn đang bò dậy từ trên mặt đất, chuẩn bị đi đến chỗ thi thể để lấy bộ quân phục thì chợt ngây người ra.
“Đm thử cái con khỉ khô. Nếu thử nghiệm thật thì tôi sẽ thành người chơi phải hy sinh! Chu Khiêm, cậu lừa tôi đúng không!”
“Tôi không lừa anh, mặc quân phục không có tác dụng gì, cho nên anh sẽ an toàn.”
“Tôi đã tìm thấy một viên đạn khắc chữ “S” dưới gối của Khương Dư Thanh, đây mới là cách có thể hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ, để tôi nói cho mọi người đáp án của mình.”
Chu Khiêm nói: “Mọi người nghĩ rằng biện pháp chính là lừa cho xạ thủ trong phòng an toàn nổ súng để trọng lượng ở căn phòng đó giảm bớt, cuối cùng cân bằng với các căn phòng còn lại. Nhưng ngoài cách này ra thì còn một cách khác, đó là bỏ viên đạn này vào phòng để căn phòng có trọng lượng ngang bằng với căn phòng đối diện nó.”
“Giả dụ phòng an toàn là phòng số 10, đối diện nó là phòng số 4. Có nghĩa là số 10 và số 4 có đối xứng với nhau thông qua điểm trọng tâm, nối hai điểm này lại, chúng ta sẽ có một đường kính đi qua tâm của hình tròn.”
“Khi đó, ngoại trừ số 4 và số 10 thì những điểm còn lại đều cân bằng. Chúng ta chỉ cần giúp cho số 4 có trọng lượng bằng với số 10 thì toàn bộ vòng xoay sẽ cân bằng.”
“Bây giờ vị trí thấp nhất của vòng xoay là số 10, vì số 10 nhiều hơn số 4 một viên đạn. Như vậy thì chúng ta chỉ cần cho một viên đạn vào trong số 4 thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Viên đạn trên người thi thể của NPC không thể làm được vì tôi đã kiểm tra qua, vỏ đạn đã vỡ, bị hư nghiêm trọng, những mảnh nhỏ vỡ ra không thể tìm lại, chúng ta không thể ghép nó lại thành một viên đạn hoàn chỉnh để đặt vào tay của xạ thủ. May mắn là tôi đã tìm được một viên đạn chữ S hoàn chỉnh dưới gối của Khương Dư Thanh.”
Nở nụ cười nhàn nhạt, Chu Khiêm giơ viên đạn đó lên: “Chúng ta chỉ cần bỏ nó vào phòng là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tuy Hà Tiểu Vĩ là một người đàn ông thô kệch nhưng khi hắn nhìn Chu Khiêm, hai mắt lại sáng lấp như đang nhìn thần tượng.
Trong chớp mắt, Chu Khiêm trong mắt hắn trở nên vô cùng cao lớn, thậm chí còn tỏa ra hào quang chói lòa.
Nhưng chỉ trong vài giây, ánh sáng mà Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy liền vụt tắt.
Vì lời nói của Lộ Manh Manh lại tiếp tục đả kích hắn: “Như vậy thì với cách làm của anh, không biết có thành công hay không nhưng mà…”
“Nhưng mà bây giờ có đến hai căn phòng có vị trí thấp giống nhau là phòng số 7 và số 8! Muốn chúng trở nên cân bằng thì chúng ta phải bỏ viên đạn vào trong hai phòng số 1 và số 2! Nhưng chúng ta không có 2 viên đạn, chúng ta chỉ có một viên đạn chữ S!”
“Chúng ta… Chúng ta còn phải điều chỉnh, đi đến những căn phòng khác để khiến cho trọng tâm chỉ còn lại một phòng. Nhưng điều đó cũng tương đương với việc… Chúng ta vẫn phải hi sinh nhiều người như cũ!”
Giống như không nghe thấy lời của Lộ Manh Manh, Chu Khiêm đáp: “Tôi đã tính toán xong rồi.”
Lấy lại tờ giấy nháp của mình, Chu Khiêm nhanh chóng viết đáp án ra.
Bước một, vào phòng số 4, khiến xạ thủ phòng số 4 nổ súng, trọng lượng của phòng số 4 giảm xuống, trọng tâm sẽ rơi vào giữa phòng số 8 và phòng số 9, khi đó phòng số 8 là phòng duy nhất an toàn.”
Bước hai, vào phòng số 7, trọng tâm đổi lại thành phòng số 9.
Bước ba, vào phòng số 8, trọng tâm sẽ là phòng số 10.
Viết đến đây, Chu Khiêm nói: “Làm xong ba bước này, cũng có nghĩa là sau khi xạ thủ ở các phòng 4, 7, 8 đều đã giảm đi 1 viên đạn, các đường kính còn lại của vòng tròn đã cân bằng, khi đó trọng tâm của chúng sẽ quay về phòng số 701, ngoại trừ phòng số 4 và phòng số 10.”
“Khi đó trọng tâm sẽ dồn về phía phòng số 10. Bỏ viên đạn vào tay xạ thủ ở phòng số 4 nằm đối diện phòng số 10 thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngẩng đầu, Chu Khiêm mỉm cười kết luận: “Tóm lại, chúng ta chỉ cần vào ba phòng số 4, 7, 8, khiến ba xạ thủ nổ súng, cuối cùng bỏ viên đạn vào tay xạ thủ ở phòng số 4. Đương nhiên, khi bỏ viên đạn vào thì cần chú ý một chút kỹ thuật. Hà Tiểu Vĩ, anh có kỹ năng gì, có thể trong tình huống không mở cửa vẫn có thể đặt viên đạn vào tay xạ thủ được không?”
Ánh mắt của Hà Tiểu Vĩ trợn trừng, ngây dại đầy khiếp sợ.
Sau đó hắn nói: “Khoan đã, cậu khoan bàn đến kỹ năng của tôi đi. Cách làm của cậu… Chẳng phải lại phải chết thêm ba người nữa hay sao?! Cái quỷ gì vậy hả?!”
“Này cậu Chu Khiêm… Hy sinh tôi, Tư Đồ Tình rồi Lộ Manh Manh, cậu bỏ viên đạn vào tay xạ thủ phòng số 4, có phải không? Ba người chúng tôi trở thành hòn đá kê chân cho cậu, còn cậu… Cậu, Cao Sơn đã chết, cậu còn ôm được mỹ nhân về tay! Đm Chu Khiêm cậu muốn là người thắng cuộc duy nhất thôi phải không?!”
“Chà.” Chu Khiêm nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Đây cũng là một ý kiến hay.”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Sau đó Chu Khiêm lại lắc đầu: “Nhưng tôi không để cho mọi người chết được đâu. Vẫn còn nhiệm vụ chính ở phía sau nữa. Mọi người vẫn còn giá trị sử dụng.”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Nhìn Hà Tiểu Vĩ từ trên xuống dưới, Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Hơn nữa, tôi cũng không thích con gái lắm.”
“Đm.” Hà Tiểu Vĩ không thể chịu nổi ánh mắt của Chu Khiêm nên lùi bước về sau: “Chẳng lẽ cậu…”
Chu Khiêm nhanh chóng nói: “À anh đừng nghĩ nhiều.”
Hà Tiểu Vĩ: “… Cậu có ý gì? Tôi cảm thấy tôi lớn lên cũng phong độ đẹp trai, tôi cũng từng là hotboy của trường mà!”
Chu Khiêm ngạc nhiên: “Ôi chao, vậy anh đang tự đề cử mình hả?”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
“Thôi, nói chính sự đi. Tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng không cần hy sinh mọi người.”
Chu Khiêm giơ【 Xương sườn của Thần 】lên, đi đến trước cửa phòng số 4: “Tôi có vũ khí có thể làm chậm thời gian.”
“Viên đạn có đặc tính là một kích mất mạng, xạ thủ ra tay vừa ác vừa chuẩn. Viên đạn sẽ ghim thẳng vào tim, dù có phòng ngự cấp mấy cũng không thể cản lại được. Tốc độ của nó rất nhanh, với cấp bậc và thuộc tính hiện tại của chúng ta thì không một ai có thể chạy thoát. Nhưng nếu —— chúng ta trì hoãn thời gian thì sao?”
Chẳng lẽ Chu Khiêm muốn… làm chậm tốc độ chảy của thời gian, khiến cho viên đạn giảm tốc độ bay, sau đó thoát khỏi đòn tấn công?
Hà Tiểu Vĩ có chút ngây ra.
Hắn nói: “Nhưng như vậy sẽ rất mạo hiểm! Dù cậu có thể làm chậm thời gian nhưng cậu không thể chắc chắn sẽ chạy thoát được! Không phải nhiệm vụ đã giới thiệu rồi sao? Viên đạn có tỉ lệ trúng mục tiêu là 100%, lỡ như giả thuyết của nó chính là viên đạn sẽ trúng cậu bằng bất cứ giá nào thì sao?”
“Hơn nữa, dù cậu có thể thành công chạy thoát thì kỹ năng mạnh như thế chắc chắn sẽ có CD, cũng tốn nhiều điểm kỹ năng nữa? Cậu có thể liên tục sử dụng suốt ba lần cho cả ba căn phòng luôn sao?”
“Cho nên anh Tiểu Vĩ à, tôi cần anh giúp đỡ.”
Chu Khiêm nói: “Điều anh nói thứ nhất, có thể thành công hay không thì tôi chắc chắn, tôi phải thử thì mới biết.”
“Anh chú ý hệ thống giao dịch một chút, nhớ rõ phải đồng ý. Tôi sẽ nhờ bạn mình gửi【 Đồng hồ tích tắc 】qua cho tôi. Sau đó tôi giao dịch với anh. Nếu tôi xui xẻo chết thì anh có thể dùng nó giúp tôi sống lại. Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ cách của tôi không thể thực hiện được nữa. E rằng đến khi đó chúng ta đành phải từ bỏ nhiệm vụ phụ.”
“Ngược lại, nếu thí nghiệm của tôi thành công, như vậy thì tôi có thể dùng cách thức tương tự để lừa hai xạ thủ ở hai căn phòng còn lại. Anh không cần lo kỹ năng của tôi bị hạn chế. Tôi có xương của Thần, chính là khen thưởng từ nhiệm vụ ẩn cuối cùng, là món quà mà Thần tặng cho tôi, đặc biệt quý hiếm, cũng rất mạnh. Nó đúng là tốn điểm kỹ năng nhưng không nhiều không ít, vừa đủ để tôi sử dụng ba lần.”
Nói xong, để không chậm trễ thời gian, anh nhanh chân đi đến trước cửa phòng số 4.
Một giọng nói cất lên gọi anh lại.
Đó là giọng nói nghèn nghẹn nức nở của Vân Tưởng Dung: “Chu Khiêm, anh dừng lại.”
Chu Khiêm dừng chân, nhưng không quay đầu.
Trong chớp mắt, anh đoán được Vân Tưởng Dung muốn nói gì.
Nhưng vì đưa lưng về phía mọi người, không một ai có thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Nếu giả thuyết của nhiệm vụ phụ là viên đạn có tỉ lệ trúng mục tiêu 100% thì khi anh vào phòng số 4 rồi chết chắc chắn sẽ lãng phí đồng hồ tích tắc. Thật ra nhiệm vụ ẩn này anh có thể không cần hoàn thành. Phó bản này không lấy được thành tựu ẩn thì vẫn còn vô số phó bản khác đang chờ anh.”
“Nhưng mạng của Cao Sơn chỉ có một!”
“Vừa rồi tôi đã liên lạc với Tề Lưu Hành nhưng không thành công. Nhưng nếu cậu ấy đã gửi đồng hồ tích tắc cho anh…”
“Tôi hy vọng anh có thể dùng nó để cứu Cao Sơn, tôi cầu xin anh.”
Nói đây đây, “phịch” một tiếng, Vân Tưởng Dung đã quỳ gối xuống.
Gương mặt cô xinh xắn đáng yêu, là một cô gái chỉ vừa vào đại học.
Nhìn thấy một người con gái cầu xin người khác cứu sống cho người bạn trai của mình, không một ai mà không đau lòng.
Đặc biệt là Hà Tiểu Vĩ, ngay lập tức sinh lòng trắc ẩn.
Hắn đi đến trước mặt Chu Khiêm: “Quên đi quên đi. Tôi cũng có thể bỏ thành tựu ẩn. Cậu… Cậu cứu bạn trai người ta đi! Còn nữa, cậu vừa mới nói giao dịch gì, tôi chưa ——”
Nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm ngắt lời đối phương, chỉ thủ thỉ bên tai hắn một câu: “Cứ xem như tôi hy sinh bản thân vì anh, phiền anh chú ý đến Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung giúp tôi.”
Nói xong, Chu Khiêm liền nâng tay cầm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra.
Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà giơ bàn tay Nhĩ Khang* lên: “Ơ này cậu…”
/Insert meme Nhĩ Khang giơ tay cho mọi người dễ hình dung hêh/
/Insert meme Nhĩ Khang giơ tay cho mọi người dễ hình dung hêh/
Nhưng giọng của hắn liền bị một giọng nói thê lương khác đè lên —— “Chu Khiêm ——!!!”
Vân Tưởng Dung chưa bao giờ lớn tiếng với ai, nhưng bây giờ cô hét lên đến khản cả giọng.
Nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Cô trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Chu khiêm, trơ mắt nhìn anh mở cánh cửa kia ra.
Vì hai mắt dùng quá sức nên Vân Tưởng Dung cảm thấy dường như hai mắt mình muốn rớt ra ngoài.
Khi nãy cô khóc rất nhiều, bây giờ lại lấy ánh mắt mong mỏi cầu xin nhìn Chu Khiêm, hai mắt cô đau rát, tơ máu giăng đầy, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy những giọt máu trước mắt mình.
Khi con người đau lòng đến tột độ thì giọt nước mắt cũng hóa thành máu.
Máu từ từ lan tràn, trần nhà, sàn nhà, ngay cả màn sương cũng nhuốm một màu đỏ…
Toàn bộ thế giới là màu đỏ rực, tầm nhìn của cô cũng từ từ thu hẹp lại.
Cuối cùng, thế giới trước mắt của Vân Tưởng Dung chỉ còn lại tấm lưng tuyệt tình của Chu Khiêm.
Nhưng anh chưa từng quay đầu lại.
“Chu Khiêm… Tôi hận anh. Tôi hận anh cả đời này. Anh nên giết tôi đi, để tôi cùng chết với anh Sơn. Nếu không thì tôi thề, cả đời này tôi sẽ không tha cho anh. Tôi chắc chắn sẽ giết anh!”
“Đáng tiếc, Vân Tưởng Dung à, cô phải biết rằng cuộc sống này vốn dĩ có đến tám chín phần mười là không theo ý của mình.”
Chu Khiêm nói xong, trước mắt Vân Tưởng Dung, động tác đẩy cửa của anh kéo dài đến vô tận.
—— Đó là vì anh sử dụng kỹ năng, khiến cho tốc độ chảy của thời gian chậm lại.
Ngay lúc đó, bên ngoài trò chơi. Trước màn hình điện thoại.
Vu Hiên trở nên vô cùng hứng chí, vì Chu Khiêm quá mạnh.
Y cảm thấy tư vị thắng cuộc thật tuyệt vời.
Nhưng biểu tình của Chúc Cường trở nên tái nhợt.
Hắn khô khốc mở miệng: “Này Vu… Tôi không thấy phần giới thiệu kỹ năng của anh Khiêm. Kỹ năng làm chậm thời gian của anh ấy, rốt cuộc là sao…”
Vu Hiền nói: “À, kỹ năng này của anh ấy tốn điểm kỹ năng, cũng liên quan đến việc muốn phát huy bao nhiêu công lực. Công lực càng lớn thì điểm kỹ năng càng nhiều. Giống như lúc Cao Sơn chết cũng vậy, anh Khiêm gần như khiến thời gian đóng băng lại. Để đạt được mức độ đó thì anh Khiêm phải tiêu hao rất nhiều điểm kỹ năng! Nhưng nếu chỉ làm chậm thời gian một chút thì chỉ cần một ít điểm kỹ năng thôi.”
“Kỹ năng này thuộc về vũ khí mà anh ấy sử dụng, không thuộc về kỹ năng của anh ấy nên không có hạn chế về CD. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, muốn kỹ năng này phát huy hết sức mạnh thì anh ấy phải dùng gần như toàn bộ điểm kỹ năng của mình rồi. Như vậy thì tính ra việc không có hạn chế CD cũng không quan trọng lắm… Vì nếu không có điểm kỹ năng thì anh ấy cũng không thể dùng kỹ năng được… Ơ khoan đã ——!!”
“Gì đây?!! Tôi kiểm tra lại, điểm kỹ năng của anh ấy chỉ còn 30%. Anh ấy không đủ điểm kỹ năng để dùng ba lần làm chậm thời gian! Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì…”
Thanh kỹ năng màu xanh của Chu Khiêm còn 30%, và vẫn đang liên tục giảm xuống.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ theo cách của anh thì anh phải vào trong ba căn phòng, đồng thời dùng kỹ năng làm chậm thời gian liên tục suốt ba lần.
Nhưng bây giờ với tốc độ tiêu hao điểm kỹ năng của anh thì hoàn toàn không thể làm được.
Vu Hiền choáng váng: “Rốt cuộc anh Khiêm muốn làm gì? Anh ấy nói dối tất cả mọi người để làm gì? Quá kỳ lạ…”
“Ơ này anh Cường? Sao không nói gì thế? Này sao lại vào WC nữa, cậu cũng bị tiêu chảy hả?”
Chúc Cường vừa chạy vào WC vừa nói: “Lẩu hôm nay có vấn đề! Tôi đau bụng… Tôi phải đi cầu một lát!”
Một đường chạy đến WC, nhanh chóng lấy điện thoại ra, giọng nói của Chúc Cường run rẩy, thuật lại tình huống của Chu Khiêm cho người đàn ông bí ẩn ở đầu dây bên kia.
Vài giây sau, trong trò chơi, Tư Đồ Tình cụp mắt xuống, nhìn thấy tin nhắn của con bạc gửi đến.
Nhưng vì thời gian bị làm chậm, những con chữ chậm chạp xuất hiện trên giao diện hệ thống.
Vì vậy cô nhìn thấy từng chữ một xuất hiện —— “Đề phòng Chu Khiêm, anh ta muốn giết Lộ Manh Manh.”
Chú thích:
(1) Bánh xe nhỏ: Roulette là một trò chơi đánh bạc thông dụng nhất trong các Sòng bạc hay Sòng bạc trực tuyến. Roulette theo tiếng Pháp có nghĩa là “cái bánh xe nhỏ”. Roulette có mặt lần đầu tiên tại Pháp vào thế kỷ 18 với vòng quay chứa 37 chữ số từ 0 đến 36 và 2 màu chủ đạo là đỏ và đen. Vòng quay Roulette có chứa số 0 và 2 số 00 đưa vào sử dụng ở hầu hết các sòng casino của Pháp. Trong trò chơi này, người chơi có thể chọn đặt cược vào một hay nhiều thể loại cược như số duy nhất, các nhóm số khác nhau, màu Đỏ hay Đen, Số lẻ hay Số chẵn, những số thuộc nhóm cao (19–36) hoặc thấp (1 –18).
Để xác định con số và màu thắng, một người chơi điều khiển cò quay gắn với một bánh xe số theo một hướng nhất định. Sau đó, anh ta sẽ ném vào bánh xe số đó một quả bóng nhỏ theo hướng ngược lại quanh một đường tròn nghiêng chạy quanh mép ngoài của bánh xe số này. Quả bóng cuối cùng mất đà, và rơi vào trong một trong 37 số (số 0 – roulette đơn kiểu Pháp / châu Âu) hoặc 38 số (số 0 và 00 – kiểu Mỹ).
Quả bóng cuối cùng mất đà, và rơi vào trong một trong 37 số (số 0 - roulette đơn kiểu Pháp / châu Âu) hoặc 38 số (số 0 và 00 - kiểu Mỹ)