Chương 23: Danh sách ước nguyện cuối cùng (4)

Editor: Cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Tốc độ thời gian khôi phục bình thường, băng tuyết chưa tan trong không khí thổi đến từng luồng khí lạnh lẽo.

Chu Khiêm cảm nhận được sương mù đang dày đặc hơn.

Anh có thể nhìn thấy một bóng đen băng xuyên qua màn sương, đẩy anh ra, quỳ xuống thi thể trên mặt đất.

Đó là Vân Tưởng Dung, cô ôm chặt lấy thi thể của Cao Sơn.

Bây giờ cô vô cùng tuyệt vọng và bi thương. Nhưng vì sương mù nên Chu Khiêm không thể nhìn rõ biểu tình trên gương mặt cô.

Cất khúc xương trong tay, Chu Khiêm đứng lên, giọng điệu lạnh nhạt dường như không liên quan đến mình nói với Vân Tưởng Dung: “Thời gian gấp gáp, cô có thể khóc 5 phút. Sau đó cảm phiền cô một chút, tôi muốn lấy viên đạn trên người cậu ấy, xem thử bên trên có khắc chữ “S” hay không.”

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ nghe xong lời này thì không thể tin nổi.

Hắn không nhịn được mà xông lên: “Đm cậu có tật xấu gì vậy hả?”

“Cậu ta đã chết rồi, cái xác để lại cũng vô dụng.” Chu Khiêm nói: “Mà để hoàn thành nhiệm vụ, tôi cần phải xác nhận lại, xem trong người cậu ta có viên đạn hay không ——”

“Không được.” Giọng nói của Vân Tưởng Dung run rẩy. Cô ngồi trên mặt đất, siết chặt lấy tay Cao Sơn, khi nói cũng không thèm nhìn Chu Khiêm.

“Nếu anh dám chạm vào anh Sơn, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với anh. Bây giờ tôi liên lạc với Tề Lưu Hành. Cậu ấy, cậu ấy sẽ gửi đồng hồ đến. Anh Sơn sẽ sống, anh ấy không chết… Anh ấy sẽ tỉnh lại ngay! Anh cách xa anh ấy một chút, đừng có tới đây! Tôi không cho phép anh chạm vào anh ấy!”

“Thật ra cô nên nghĩ thoáng hơn. Không phải trò chơi này chỉ cần có đồng tiền vàng là có thể đổi được thứ mình muốn sao? Cho nên cô hoàn toàn có thể giúp cậu ta sống lại. Bây giờ cậu ta đã chết, vô dụng, cô phải hoàn thành phó bản sớm một chút thì mới có thể giúp cậu ta sống lại, vậy thì cô nên sử dụng thi thể của cậu ta có ích một chút.”

Ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Tưởng Dung, Chu Khiêm bất ngờ rút một con dao ngắn ra, chuẩn bị ra tay với thi thể của Cao Sơn.

Vân Tưởng Dung nhanh tay đẩy tay của anh ra, sau đó điên tiết tát anh một bạt tai rồi túm cổ áo anh, ánh mắt long lên sòng sọc.

Với khoảng cách này, Chu Khiêm có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu của cô gái.

Hai tay cô run rẩy, giọng nói gần như vỡ nát: “Nếu anh dám động đến một sợi tóc trên người anh ấy, tôi thề, cả đời này tôi sẽ không tha cho anh!”

Sương mù đậm đặc, dày đến mức Chu Khiêm cũng không còn nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu của Vân Tưởng Dung.

Mà anh cũng cảm giác được hành lang đang tiếp tục dài ra, khiến cho Cao Sơn nằm trước cửa phòng số 6 đang cách xa dần.

Ngay lúc này, cả người đang đối diện với Vân Tưởng Dung, nhưng Chu Khiêm luôn đặt sự chú ý ra phía sau.

Một bóng đen nhanh chóng lướt qua màn sương trắng, không để lại tiếng động.

Vân Tưởng Dung túm lấy cổ áo anh, phẫn nộ nói xong thì hung hăng đẩy ra, cả người Chu Khiêm theo quán tính lùi ra sau vài bước, cho đến khi lưng đụng phải cánh cửa mới dừng lại.

Giả bộ lơ đãng liếc mắt nhìn, anh nhìn thấy biển số trên cánh cửa đã quay về số “6”.

Vừa rồi anh cố tình nói những lời kia là để kích thích Vân Tưởng Dung.

Hai người tranh chấp, cãi vã, còn thành công khiến Hà Tiểu Vĩ tới khuyên can…

Như vậy thì mới cho Lộ Manh Manh có cơ hội đổi biển số về chỗ cũ.

Chu Khiêm nhanh chóng dời mắt, dường như không biết gì, chỉ chuyên tâm nhìn thi thể của Cao Sơn trên mặt đất.

Anh lạnh lùng trào phúng: “Thật ra Vân Tưởng Dung à, cô không cần quá khổ tâm đâu. Sao Cao Sơn lại vào phòng số 6? Hệ thống cũng đã giới thiệu rõ gợi ý —— phòng an toàn không cố định. Cậu ta không nhận ra, như vậy thì chỉ có thể trách là do cậu ta ngu ngốc mà thôi.”

Nói đến đây, Hà Tiểu Vĩ thực sự không nghe nổi nữa: “Ê cậu bị điên hả? Đó là một mạng người, sao cậu lại nói như vậy? Gì mà ngu ngốc, cậu còn đứng đó chửi người ta, còn dám nói trước mặt bạn gái người ta ——”

Sau đó người ngắt lời Chu Khiêm là Tư Đồ Tình.

Cô tiến lên một bước, vì sương mù quấy nhiễu nên giọng nói trở nên mơ hồ: “Tôi thấy người hại chết Cao Sơn là cậu. Nhưng bây giờ cậu còn dám muốn phanh thây cậu ta ra.”

Lời này khiến cho Hà Tiểu Vĩ nghĩ lại mà sợ.

Hắn lùi về sau tránh xa Chu Khiêm: “Là sao? Sao người hại chết Cao Sơn lại là Chu Khiêm?”

Tư Đồ Tình nói: “Vì Chu Khiêm đã sớm ra khỏi phòng số 7 từ lâu rồi, nhưng cậu ta không lên tiếng. Tôi đoán rằng cậu ta đã tìm ra được quy luật nào đó, chắc chắn phòng số 7 an toàn, nhưng cậu ta vẫn chưa chắc chắn quy luật đó có đúng hay không nên cần tìm người làm thí nghiệm.”

“Sau khi cậu ta ra khỏi phòng số 7… Không, thậm chí chúng ta còn không chắc cậu ta có vào phòng số 7 hay chưa. Có lẽ cậu ta chỉ nói suông mình vào phòng số 7 thôi nhưng thật ra thì không. Đây là chuyện không thể xác minh. Sương mù dày đặc như thế này có thể giúp cậu ta lẩn trốn được.”

“Tóm lại, khi chúng ta gọi cậu ta, không nghe thấy cậu ta trả lời, cho rằng cậu ta ở trong phòng số 7. Nhưng thật ra thì cậu ta chỉ đang trốn ở đâu đó trên hành lang quan sát chúng ta, giống như một sát thủ đang ngủ đông. Nhưng cậu ta không thể tránh được đôi mắt của tôi. Vì tôi đã dùng kỹ năng của mình ——”

Hà Tiểu Vĩ liền nói: “Chậc chậc! Hèn gì tôi lại thấy tuyết rơi.”

Tư Đồ Tình lại nói: “Khi thấy cậu ta không ở trong phòng số 7 mà là ở trên hành lang, tôi đã đoán ra được kế hoạch độc ác của cậu ta.”

“Vì vậy tôi dùng kỹ năng của mình, buộc cậu ta phải trốn đi, chạy đi. Một khi cậu ta bỏ chạy, chắc chắn sẽ không thể ẩn nấp được nữa, như vậy thì cậu ta không thể tiếp tục nói dối, phải hiện nguyên hình trước mặt mọi người.”

“Tóm lại là tôi đã dùng kỹ năng chỉ vì để cậu ta bại lộ, nhưng… Nhưng không biết vì sao Cao Sơn lại chạy vào phòng số 6. Dù thế nào đi chăng nữa… Chỉ e rằng cậu ấy đã bị Chu Khiêm tác động, cho rằng phòng số 7 an toàn thì phòng số 6 cũng an toàn.”

Tư Đồ Tình nói như vậy mục đích là để lừa Vân Tưởng Dung. Cô chỉ sợ rằng không thể thuyết phục được đối phương.

Cô đã lộ sát ý từ lâu, thậm chí còn khiến Vân Tưởng Dung chú ý. Nhưng ngay từ đầu, cô đánh chủ ý là để bản thân mình hấp dẫn mọi phòng bị và thù hận, nhường cho Lộ Manh Manh ra tay trong bóng tối, khiến bọn họ phải mắc mưu.

Nhưng họ không thành công, vì vậy họ phải thay đổi kế hoạch.

Tư Đồ Tình lừa Vân Tưởng Dung vì hai mục đích.

Một, cô muốn cho Hà Tiểu Vĩ nghi ngờ Chu Khiêm, không muốn kết giao với đối phương.

Hai, cô muốn kéo hết mọi thù hận đi, không để lộ Lộ Manh Manh ra ngoài, khiến cho Chu Khiêm nghĩ rằng kẻ thù chỉ có một mình cô.

Cứ như vậy, một bên là Tư Đồ Tình, Lộ Manh Manh và thêm Hà Tiểu Vĩ; bên còn lại là Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung.

Trước mắt cô đây là cuộc chiến ba chọi hai.

Đương nhiên, vừa rồi Chu Khiêm còn cố tình tạo ra mâu thuẫn, bây giờ đối với Tư Đồ Tình, Chu Khiêm và Vân Tưởng Dung cũng không thể liên thủ với nhau được nữa.

Chu Khiêm lại vui vẻ khi khiến Tư Đồ Tình tiếp tục nghĩ như vậy, tốt nhất cô ta nên cho rằng Vân Tưởng Dung sẽ đối phó với anh, khiến bọn họ lấy bốn chọi một.

Chu Khiêm vẫn làm bộ không biết chuyện Lộ Manh Manh đánh tráo biển số, lúc này cũng không ngại bị Tư Đồ Tình kết án.

Anh không biện giải cho mình một câu nào, hơn nữa biểu cảm còn đặc biệt kiêu ngạo.

Đi đến trước mặt Tư Đồ Tình, anh khinh miệt nhìn đối phương: “Còn 35 phút nữa, nhiệm vụ phụ sẽ kết thúc. Mọi người muốn lãnh phí thời gian chơi kịch bản giết người, chỉ ra ai là hung thủ giết Cao Sơn à? Hay là muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với nhiệm vụ phụ,” Tư Đồ Tình lạnh lùng đáp.

“Thật à? Nhưng tôi không tin đâu…” Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, tựa hồ như muốn nhìn thấu vào tâm hồn cô: “Mỗi người đến đây đều có một nguyện vọng. Ai có thể thực hiện được nguyện vọng cho mọi người? Mọi người chưa từng hoài nghi rằng có một vị thần nào đó đã sáng tạo nên trò chơi này à? Mọi người chưa từng nghĩ rằng khi tìm được khen thưởng của nhiệm vụ ẩn thì mới có thể tiếp cận được người đó ư? Ví dụ như ——”

Nâng tay lên, Chu Khiêm cầm Xương sườn của Thần lên.

Cầm trên tay như khoe khoang thành tựu của mình, Chu Khiêm cười nói: “Dù cô nói mình không quan tâm đến nhiệm vụ phụ nhưng cũng đừng nói rằng mình sẽ bỏ qua cốt truyện ẩn chứ. Kinh nghiệm và thành tựu nhận được của nhiệm vụ chính hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với nhiệm vụ phụ. Cô đã vượt qua 20 phó bản thường mà không tìm ra được một cốt truyện ẩn, trong khi đó chính những nhiệm vụ ẩn sẽ giúp cô có được những đạo cụ hiếm, đồng tiền vàng. Vậy thì nếu có người khuyên cô chỉ nên tập trung vào nhiệm vụ chính…”

Đôi mắt ngập tràn sát khí, Chu Khiêm cười nhạo Tư Đồ Tình: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ rằng người đó không hề muốn cô mạnh hơn à?”

“Trước đây tôi từng nuôi một con mèo con, tôi muốn nó thông minh hơn, muốn nó giỏi hơn một chút, tốt nhất có thể tự mình đi tiểu tiện này nọ. Nhưng tôi lại không hy vọng nó quá thông minh. Vì nếu nó quá thông minh, nó sẽ có suy nghĩ của riêng mình, nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nữa, không muốn bị tôi khống chế.”

Khi Chu Khiêm nói đến đây xong, gương mặt của Tư Đồ Tình đã trở nên trắng bệch.

Nhìn thấy biểu tình của cô, Chu Khiêm cười. Anh biết mình đã đoán đúng.

Từ khi bước vào phòng 701, khi mọi người cùng nhau trả lời những câu hỏi của Khương Dư Thanh, Tư Đồ Tình lại không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ; khi mọi người tìm manh mối trên tấm ảnh, Tư Đồ Tình cũng đứng ở ngoài cửa, thường liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó bỗng nhiên lại nói mình không quan tâm đến nhiệm vụ phụ…

Ngoài ra, từ tình huống của cô, có lẽ cô là một người có năng lực hơn người, nhưng chỉ số thông minh và sách lược lại không giống như vậy. Như vậy thì khi cô muốn giết người sẽ có người sai bảo. Cô là một khẩu súng, người khác chỉ vào đâu, cô sẽ tấn công vào chỗ đó.

Cuối cùng, cô và Lộ Manh Manh phối hợp quá ăn ý, nếu chỉ liên lạc qua hệ thống trò chuyện không thì không được. Vì muốn thảo luận với nhau cần có thời gian.

Nhưng xét từ chuyện của Cao Sơn, kế hoạch một của bọn họ không thành công liền đổi ngay kế sách, phối hợp với nhau thực hiện kế hoạch hai, một người rung chuông quấy nhiễu hai người Vân Tưởng Dung và Cao Sơn về khoảng cách giữa các cửa, bộc lộ sát ý muốn giết Chu Khiêm, một người còn lại thì luồn lách trong bóng đêm thay đổi biển số phòng…

Giống như cả hai người đang đồng lòng nghe lệnh của một kẻ thứ ba, hoàn toàn không hề do dự mà thực thi theo mệnh lệnh của người kia.

Trong trò chơi này, con bạc có thể gửi tin nhắn cho người chơi.

Như vậy thì người chỉ huy nhóm Tư Đồ Tình chỉ có thể là con bạc của cô ta.

Bây giờ chỉ thử một câu, Chu Khiêm đã nhìn ra được rằng khác với anh và Vu Hiền, mối quan hệ giữa Tư Đồ Tình và con bạc của cô ta không hề tầm thường.

Chu Khiêm chỉ không rõ một việc —— vì sao con bạc của Tư Đồ Tình có thể chỉ huy cả Lộ Manh Manh.

Ngay lập tức, vì sương mù dâng cao, Chu Khiêm cúi đầu, cách Tư Đồ Tình rất gần, cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt mê hoặc đầy ý vị kia.

Chu Khiêm dùng giọng điệu mềm mỏng nói: “Kết cục của cá trong chậu, chim trong lồng không tốt lắm đâu. Người đó không muốn cô mạnh hơn, mà sao cô lại không phản kháng lại? Cô thực sự không muốn biết nếu hoàn thành được nhiệm vụ phụ này chúng ta sẽ nhận được khen thưởng gì à?”

Tư Đồ Tình hít sâu một hơi, cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, biểu tình đã khôi phục như thường lệ.

“Chu Khiêm, có vẻ như cậu tự cho mình là đúng, đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.”

“Thật vậy chăng?” Chu Khiêm cũng không nói thêm gì với cô, anh không quan tâm mà lách người, đi đến trước mặt Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh.

Tiếp tục làm như không biết hành động của Lộ Manh Manh, Chu Khiêm nói: “Tư Đồ Tình đã chỉ ra, nhưng tôi không nhận. Đương nhiên, tôi cũng cảm thấy cô ấy không có giết Cao Sơn hay là muốn giết tôi. Muốn trách thì chỉ trách rằng sương mù quá dày, Tư Đồ Tình đã nhìn lầm bóng người khác thành tôi, cho nên mới hiểu lầm.”

“Nhưng bây giờ tôi không có thời gian biện hộ cho mình. Chi bằng tôi lấy hành động để chứng minh.”

“Vừa rồi tôi muốn tìm viên đạn trong ngực Cao Sơn là để tìm hiểu về cốt truyện của nhiệm vụ phụ, chuẩn bị cho các nhiệm vụ tiếp theo. Nhưng điều đó không liên quan đến việc tìm ra quy luật để hoàn thành nhiệm vụ phụ.”

“Tôi đã sớm tìm ra được quy luật đó rồi. Tôi vào phòng số 7 cũng đã tìm thấy được vật chứng. Tôi không cần một ai khác làm thí nghiệm cho mình. Cho nên kế tiếp, tôi cũng sẽ tự mình mở ra một cánh cửa an toàn.”

“Đây là một phó bản có cốt truyện ẩn, có thể đi được đến đây quả thực không hề dễ dàng chút nào.”

“Cho nên, việc kết án tôi có thể dời lại đến khi nhiệm vụ phụ kết thúc đi, được không?”

“Ơ cậu… cậu…” Hà Tiểu Vĩ nhìn Chu Khiêm, nhưng một chữ không nói nên lời.

Với hắn, Tư Đồ Tình nói cũng đúng, mà Chu Khiêm hình như nói cũng đúng.

Huống hồ nếu Chu Khiêm nói dối, cậu ta thật sự cố ý giết chết Cao Sơn nhưng người có thể tìm ra quy luật giúp mọi người hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có một mình Chu Khiêm.

“Cái đó…” Hà Tiểu Vĩ không khỏi hỏi Tư Đồ Tình: “Cô có biết quy luật không?”

Tư Đồ Tình không trả lời. Xem ra cô cũng không biết.

Chu Khiêm khinh miệt cười nhạo: “Cho nên Tư Đồ Tình à, cô xem, con bạc thông minh của cô cũng không nói lời giải cho cô biết. Người đó thật sự không muốn cô mạnh hơn đâu.”

Nói xong, Chu Khiêm liền cất bước đi trên hành lang.

Hà Tiểu Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng đuổi theo, nhưng hắn cách Chu Khiêm một khoảng xa.

Dường như hắn đang sợ rằng một khi hắn đến gần, Chu Khiêm sẽ tính kế hắn, đẩy hắn vào một căn phòng nào đó.

Nhưng Chu Khiêm không hề làm vậy.

Hà Tiểu Vĩ theo Chu Khiêm đi một đường đến trước cửa phòng số 8, sau đó nhìn thấy Chu Khiêm mạnh dạn đẩy cửa ra rồi bước vào.

Cửa phòng khép lại, thân ảnh của Chu Khiêm biến mất.

Mà ba giây sau, tiếng súng cũng không vang lên.

Trong chớp mắt, Hà Tiểu Vĩ lo lắng đứng ở ngoài cửa gần như muốn nhảy cẫng lên —— hình như Chu Khiêm thật sự tìm ra được quy luật rồi. Như vậy thì nhiệm vụ phụ có cơ hội hoàn thành, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy thật hưng phấn.

Đợi khoảng ba phút, Chu Khiêm bước ra ngoài.

Anh nói: “Phòng số 7 và phòng số 8 đều có viên đạn khắc số “7”. Đây là vật chứng mà chúng ta cần tìm.”

“Nếu tôi đoán không sai thì trong 12 căn phòng này đều có 12 viên đạn khắc số “7”. Tìm đủ chúng thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ vào phòng nào?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

Lộ Manh Manh đi theo ở phía sau, vẫn luôn giả dạng mình vô tội, hiển nhiên không khiến Hà Tiểu Vĩ nghi ngờ.

Hà Tiểu Vĩ vừa kéo Lộ Manh Manh vừa hỏi Chu Khiêm: “Người anh em, bây giờ tôi hoàn toàn tin cậu đã tìm ra quy luật. Chúng tôi có thể giúp cậu. Mọi người cùng nhau tìm vật chứng thì mới dễ hơn chứ!”

“Hai người thật sự muốn giúp tôi?” Chu Khiêm muốn xác nhận, nhìn Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh.

“Đương nhiên rồi!” Hà Tiểu Vĩ dùng sức gật đầu.

Lộ Manh Manh cũng gật đầu theo: “Ai mà không muốn hoàn thành nhiệm vụ? Tôi đồng ý.”

“Vậy được rồi. Vì đây là nhiệm vụ cần phải hợp tác với nhau để hoàn thành. Một mình tôi cũng không thể hoàn thành nổi.” Chu Khiêm nói.

“Vậy chúng ta hợp tác như thế nào? Bây giờ thì phòng nào an toàn?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

“Bây giờ ngoại trừ phòng sô 7 và 8 thì không có phòng nào an toàn cả.” Chu Khiêm nói: “Nhưng hai vật chứng trong hai căn phòng này, tức là viên đạn khắc số “7”, chúng ta đã tìm được rồi.”

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt: “Gì cơ…”

Chu Khiêm chợt nói một câu khiến Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc: “Nếu muốn vào một phòng an toàn khác thì cần phải vào một phòng không an toàn, khiến cho xạ thủ nổ súng.”

Ở bên kia.

Nhìn ba người đàn ông rời đi, Tư Đồ Tình không hề nhúc nhích một lúc lâu. Một lát sau, cô nhìn Vân Tưởng Dung.

Đôi mắt híp lại, biểu tình của Tư Đồ Tình trở nên rét căm căm, gần như không hề áy náy, sợ hãi Vân Tưởng Dung sẽ tìm mình báo thù.

Nhưng hành động kế tiếp của Vân Tưởng Dung lại khiến cô tò mò.

Trong mắt cô, Vân Tưởng Dung chỉ là một cô gái mong manh, yếu ớt, vì bạn trai nên cô lựa chọn làm vú em, hoàn toàn không chừa đường lui cho mình —— khi cô ở một mình, dù có bị tấn công, cô cũng không thể phản kháng.

Một cô gái dù thông minh như vậy thì ở trong phó bản cũng sẽ ở trong thế bị động.

Như vậy thì người bạn trai mà cô yêu hết lòng, tính tình dịu dàng như vậy không còn nữa, cô gái chắc chắn sẽ không thể trụ nổi, ôm thi thể của Cao Sơn khóc đến ngất đi…

Nhưng Tư Đồ Tình lại không thể tin được rằng Vân Tưởng Dung lại đứng lên, nhìn theo phương hướng mà nhóm Chu Khiêm vừa rời đi.

Nhìn bóng dáng của Vân Tưởng Dung biến mất giữa màn sương, lúc này, Tư Đồ Tình lại nhận được tin nhắn của người nọ.

【 Chị, Chu Khiêm châm ngòi ly gián, không được tin lời anh ta 】

【 Chị không làm nhiệm vụ phụ này được, muốn làm thì cần phải hiến tế người chơi, ít nhất hiến tế ba người 】

【 Em không cho chị làm, là vì suy xét đến việc chị phải hoàn thành nhiệm vụ chính ở phía sau 】

【 Chị phải chú ý, không được trúng kế Chu Khiêm 】

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chương này tương đối khó viết. Hôm nay viết ngắn một chút, sau đó sẽ viết một chương thật dài, xin cảm ơn

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play