Chương 22: Danh sách ước nguyện cuối cùng (3)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Khoảng 7 phút trước.
Hà Tiểu Vĩ cao giọng nói rằng đã tìm thấy được 2 viên đạn còn lại, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung không tìm được manh mối gì trong phòng 701 nên ra ngoài hành lang xem xét, để Chu Khiêm ở lại trong phòng một mình kiểm tra.
Sau khi quan sát viên đạn, Cao Sơn chú ý thấy Tư Đồ Tình giơ lục lạc trong tay lên, đi đến trước cửa phòng số 3.
Có vẻ cô vẫn luôn dùng vũ khí gõ gõ đánh đánh ở khắp hành lang, muốn kiểm tra từng viên gạch một lần, bây giờ cô đang kiểm tra phần ở giữa của hai căn phòng, cuối cùng cô nhìn về phía cánh cửa phòng số 12.
Đi đến trước cửa phòng số 3, Tư Đồ Tình lắng nghe, sau đó nói: “Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?”
Hà Tiểu Vĩ trả lời đầu tiên: “Hả? Mùi gì? Mũi với miệng tôi sặc mùi thuốc tẩy… Quá ghê. Sau này tôi sẽ không dùng nghề này để kiếm ăn đâu. Bây giờ tôi mắc ói quá!”
Cửa phòng 701 đối diện với ba phòng số 1, 2, 12.
Ba thi thể nằm theo vị trí ứng với ba căn phòng này, nằm ở nửa vòng cung của một nửa hình tròn.
Vì vậy Tư Đồ Tình xoay lưng đi về phía nửa hành lang còn lại.
“Tôi thấy trước 12 cánh cửa có mùi lạ, bên này ở thi thể nên mọi người không ngửi thấy, vậy thì mọi người theo tôi qua đây thử ngửi xem. Thật ra tôi đã phát hiện ra manh mối này… Hẳn là có liên quan đến nhiệm vụ phụ. Tuy tôi không muốn giải toán, có thể bỏ qua nhiệm vụ phụ nhưng bây giờ có lẽ đã có manh mối để giải quyết, có thể thử xem sao.”
Hà Tiểu Vĩ chà chà tay, cũng không quan sát thêm gì, dứt khoát đi theo Tư Đồ Tình.
Ở phía bên này, Lộ Manh Manh đứng dậy, bắt chước bộ dáng của Tư Đồ Tình, đi đến trước cửa phòng số 3.
Cậu giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, cẩn thận đặt tay lên, Lộ Manh Manh làm động tác lắng nghe, sau đó nói: “Mùi thuốc tẩy trên sàn nhà gắt quá, ảnh hưởng đến thính giác của chúng ta. Nhưng mũi tôi rất nhạy bén, trước cửa phòng này có mùi hương khác thật.”
Rời khỏi phòng số 3, Lộ Manh Manh lại đi đến phòng số 4, phòng số 5 để ngửi thử.
Bây giờ sương mù trên hành lang đã dày hơn, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung muốn nhìn rõ hành động của Lộ Manh Manh, vì vậy cả hai nắm tay nhau đi theo.
Trong vòng 2 phút, hành lang vẫn chưa dài như lúc sau, vì vậy năm người chia làm hai nhóm nhanh chóng đi một vòng quanh phòng số 701, sau đó lại chạm mặt nhau ở phòng 701.
Hà Tiểu Vĩ nói: “Hình như có mùi gì đó thật, khác với mùi nước tẩy lắm. Mọi người thấy sao?”
Lộ Manh Manh chắc nịch đáp: “Có mùi. Các cánh cửa đều có mùi lạ.”
Những người còn lại thương lượng với nhau thêm vài phút, sương mù bắt đầu trở nên dày hơn, hành lang cũng từ từ kéo dài ra, cho nên không gian của hình tròn càng lúc càng mở rộng hơn.
Lúc này, trước cửa phòng 701 truyền đến tiếng bước chân, Hà Tiểu Vĩ hỏi không biết có phải là Chu Khiêm đã đến chưa.
Chu Khiêm lên tiếng, nói rằng muốn đến phòng số 7 kiểm tra.
Nghe thấy vậy, Hà Tiểu Vĩ nhanh chân đi theo sau.
Chờ đến khi hai người họ rời khỏi khu vực gần phòng 701, Cao Sơn nhận ra cậu không còn nhìn thấy họ được nữa.
Sương mù che lấp tầm nhìn khiến người khác cảm thấy thật bất an.
Nghĩ vậy, Cao Sơn càng siết chặt tay Vân Tưởng Dung hơn: “Dung Dung à, em cẩn thận một chút.”
Hai người ở gần nhau như vậy nhưng cậu vẫn không thể nhìn rõ cô, cho nên phải nắm tay thật chặt mới an tâm phần nào.
Một lát sau, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung thương lượng với nhau, hai người cùng đi theo Chu Khiêm, muốn thử xem kết quả khi anh vào phòng số 7.
Lúc này, họ nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ truyền đến từ phía sau.
Chắc là Lộ Manh Manh và Tư Đồ Tình muốn đi theo.
Như vậy thì Chu Khiêm đi đầu tiên, Hà Tiểu Vĩ theo sát phía sau, bốn người Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Lộ Manh Manh và Tư Đồ Tình đi sau cùng. Tất cả sáu người chơi đều đi về phía phòng số 7.
Vì sương mù quá dày, dù biết nó vô hại nhưng Cao Sơn vẫn cảm thấy áp lực.
Không một ai dám lơ là cảnh giác, bọn họ đều cẩn thận bước đi từng bước thật chậm.
Một lát sau, khi đang trên đường đến phòng số 6 và số 7, Cao Sơn nghe thấy tiếng của Tư Đồ Tình.
Sương mù dày đặc trên hành lang hình như có thể ngăn cách âm thanh, cho nên Tư Đồ Tình chỉ cách mấy bước chân nhưng Cao Sơn vẫn phải ngưng thần tịnh khí mới có thể nghe rõ được tiếng của đối phương.
Theo lý thuyết, Chu Khiêm cũng cách chỗ này không xa, nhưng Cao Sơn không biết có nên nói với anh rằng không nên mở cửa phòng số 7 mà nên vào lại phòng 701, nhưng cậu lại không nghe thấy động tĩnh gì từ chỗ của Chu Khiêm.
Cậu chỉ nghe thấy âm thanh của Tư Đồ Tình mờ ảo truyền đến: “Đây chỉ là nhiệm vụ phụ của một phó bản khó cấp hai, thật ra muốn tìm ra “quy luật” rất đơn giản. Tôi thấy cả tầng lầu này cố tình trở nên bị biến dạng cả — tôi đoán rằng thật ra cách để giải quyết sẽ được viết trực tiếp ở trên cửa.”
Giọng của Vân Tưởng Dung vang lên bên tai Cao Sơn: “Ý của chị là… Mỗi cánh cửa đều có ký hiệu được viết bằng chất hóa học nào đó, khi nhiệt độ tăng cao hoặc hạ thấp sẽ xuất hiện ra nội dung câu chữ?”
“Có lẽ tầng lầu này có liên quan gì đó đến không gian tinh thần của Khương Dư Thanh. Không phải Khương Dư Thanh là một nhà khoa học à? Tôi cảm thấy có thể suy đoán ra việc dùng thuốc hóa học như vậy là vì thân phận này của ông ta.”
“Hơn nữa, mọi người cũng đã từng chơi thử thoát khỏi mật thất rồi đúng không? Thật ra đây chỉ là một kịch bản bình thường thôi. Tôi có thể giúp mọi người một phen.”
Giọng nói lạnh băng của Tư Đồ Tình vừa kết thúc, Cao Sơn có thể nghe thấy tiếng lục lạc thanh thúy kêu lên.
“Leng keng…”
“Leng keng leng keng –“
Cùng với tiếng lục lạc ngân vang, nhiệt độ chợt hạ thấp xuống.
Trên hành lang bỗng nhiên xuất hiện tuyết rơi, Cao Sơn mở lòng bàn tay, có thể nhìn thấy một bông tuyết rơi xuống bàn tay mình rồi tan ra.
Nhưng cậu không thể nhìn rõ những bông tuyết trên cao.
Vì khi chúng vừa rơi xuống sẽ hòa vào màn sương.
Nhiệt độ hạ thấp nhanh chóng, sau đó, trên đường đi đến phòng số 6 lại vang lên tiếng của Lộ Manh Manh.
Rõ ràng người này cách cũng không xa nhưng vì màn sương mù quái dị này, giọng nói như truyền đến từ những đám mây.
Cao Sơn nắm tay Vân Tưởng Dung, xác định nơi xuất phát giọng nói, thấy được Lộ Manh Manh đứng trước cửa cách đó không xa.
Vì sương mù quá dày nên khi đến trước cửa, Cao Sơn mới nhận ra trên cánh cửa xuất hiện một ký hiệu trước đó không hề có.
— Đó là một chữ “S”.
“Tôi là sát thủ, tốc độ của tôi rất nhanh. Để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ giúp mọi người kiểm tra các cánh cửa khác một lần.”
Lộ Manh Manh nói xong thì lấy một vật nhỏ nắm chặt trong tay, sau đó thân ảnh nhoáng lên, nhanh chóng biến mất trước mặt Cao Sơn.
“Tốc độ của cậu ta nhanh thật.” Vân Tưởng Dung cảm thán.
Khi cô vừa nói câu này xong không bao lâu, một bóng đen liền xuất hiện, đó là Lộ Manh Manh.
Người này nhìn qua tính sát thương không mạnh, lực phòng ngự hình như cũng khá yếu.
Nhưng không hổ là một sát thủ vô tung vô ảnh, chỉ cần nắm chặt đạo cụ trong tay thì tốc độ lại vượt ngoài sức tưởng tượng của Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.
Lộ Manh Manh nói: “Tôi phát hiện ra rồi! Trên cửa 12 căn phòng đều có ký hiệu! Năm căn phòng 3, 4, 5, 6, 7 đều có một chữ “S” được ẩn đi, 7 căn phòng còn lại là số “7”. Cho nên là, cho nên là…”
“Tôi biết rồi! Tuy vẫn chưa được xác thực. có lẽ manh mối về địa vị có liên quan đến cốt truyện, nhưng chúng ta có thể dựa vào 3 NPC để tìm ra đáp án!”
“Đầu tiên, phòng số 6 và số 7 chắc chắn an toàn! Vừa rồi không phải Chu Khiêm cũng nói rồi sao, phòng số 7 an toàn, anh ấy sẽ vào phòng số 7. Đúng rồi, tôi vừa kiểm tra một vòng, không có nhìn thấy anh ấy, có nghĩa là anh ấy đã vào phòng số 7, bắt đầu tìm vật chứng. Nhưng anh ấy không hề chết! Cho nên, phòng số 7 an toàn, phòng số 6 nhất định cũng an toàn!”
Giọng điệu của Lộ Manh Manh có chút phấn khích và kích động, cậu có chất giọng mỏng nên trong trạng thái kích động, giọng nói có xu hướng bén nhọn hơn: “Phòng 6, 7 an toàn, trên cửa phòng 6, 7 có khắc chữ “S”… 3, 4, 5, 6 ,7 đều có chữ “S”, những phòng còn lại là số “7”. Chúng ta có thể suy ra được rằng đội ngũ đánh dấu chữ “S” có địa vị thấp hơn đôi ngũ đánh dấu số “7”!”
“Cho nên các phòng 3, 4, 5, 6, 7 đều là những phòng an toàn! Chu Khiêm cũng đã vào phòng số 7, bây giờ chúng ta thử vào phòng số 6 kiểm tra đi!”
Nói xong, bên trong màn sương, Cao Sơn mơ hồ nhìn thấy Lộ Manh Manh chuyển động, trực tiếp đi về phía phòng số 6.
Đối phương giơ tay lên, có vẻ muốn đẩy cửa ra.
Nhưng người này lại không hành động nay mà dừng lại một chút, có vẻ như quay đầu ra sau.
Cao Sơn không nhìn thấy rõ, nhưng có thể cảm giác được cậu ta đang nhìn về phía mình.
“Tôi, tôi đi một mình có hơi sợ, hay là chúng ta cùng nhau –“
“Không, dừng lại!”
Đây là giọng của Vân Tưởng Dung. Cô nghiêm túc nói: “Không đúng, ký hiệu trên cánh cửa này không thích hợp, chắc chắn đây là bẫy!”
Không hiểu được suy nghĩ của bạn gái mình, Cao Sơn hỏi: “Sao vậy em?”
Vân Tưởng Dung liền giải thích điều kiện qua màn mà hệ thống thông báo lúc trước lại cho Cao Sơn: “… Vì vậy, anh Sơn à, phòng an toàn sẽ thay đổi. Chúng không có cố định. Chúng ta phải tìm được nguyên nhân vì sao địa vị của xạ thủ thay đổi thì mới có thể tìm ra đáp án.”
“Thì ra là vậy…” Cao Sơn rùng mình, sau đó đi về phía cửa phòng số 6, lạnh lùng nói: “Lộ Manh Manh, dừng lại! Không được đi vào!”
“Hả, ơ… Được rồi… Ra là như vậy…”
Trước cửa phòng số 6 truyền đến câu nói của Lộ Manh Manh.
Sau đó Cao Sơn không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Trực giác của Cao Sơn nói rằng câu nói này của Lộ Manh Manh hết sức kỳ lạ.
Về lý, cậu ta thiếu chút nữa đã vào phòng số 6 rồi chết, vì vậy giọng điệu hẳn là phải cảm thấy may mắn vì thoát nạn, hoặc là sợ hãi này kia. Nhưng không biết vì sao Cao Sơn lại có thể nghe ra sự thất vọng và do dự trong giọng nói của Cao Sơn.
Sau đó, Cao Sơn chờ một thời gian dài vẫn không nghe thấy Lộ Manh Manh nói gì.
Có hơi lo lắng, Cao Sơn nắm tay Vân Tưởng Dung tiến lên trước vài bước, thấy bóng người nhỏ bé đứng trước cửa phòng số 6 thì mới yên tâm. Cậu cất cao giọng nói: “Lộ Manh Manh, cậu ổn không?”
“Khụ khụ…” Một lúc lâu sau, tiếng của Lộ Manh Manh vang lên: “Tôi không sao! Tôi chỉ đang suy nghĩ một vấn đề… Nếu, nếu vừa rồi mọi thứ là bẫy thì có người đang tính kế chúng ta? Chẳng lẽ có ai đó đã vẽ chữ “S” và số “7” lên cánh cửa?”
Nghe đến đây, Cao Sơn nghiêng người, gần như đụng lên trán của Vân Tưởng Dung.
Trong sương mù dày đặc, chỉ có thể làm như thế này mới có thể nhìn rõ được mắt nhau.
Hai người ăn ý như một, Cao Sơn đã hiểu ngay ý của Vân Tưởng Dung — người tính kế mọi người e rằng chỉ có thể là Tư Đồ Tình.
Vì từ đầu đến cuối, người nọ vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trên hành lang, có đủ thời gian để tạo ra manh mối giả, người nói rằng trên cửa phòng có mùi thuốc hóa học cũng là cô ta.
Cao Sơn liền đáp: “Hẳn là vậy rồi. Có người muốn chúng ta phải chết.”
Sau đó cậu nghe thấy Lộ Manh Manh hoài nghi nói: “Là… Là ai chứ? Ai sẽ làm như vậy? Mục đích của người đó là gì? Nhưng mà… Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm manh mối thôi.”
“Không gian này càng lúc càng mở rộng thêm. Tiến độ kiểm tra của mọi người quá chậm. Kỹ năng của tôi vẫn còn giá trị, cho nên cứ giao cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng chạy quay một vòng hành lang, kiểm tra lại 12 cánh cửa một lần nữa, xem trên cửa có để lại dấu vết gì không, có thể bại lộ thân phận của người xấu. Người này lòng dạ hiểm ác lại tâm cơ… Tôi chắc chắn phải vạch mặt người đó!”
Nói xong, Lộ Manh Manh sử dụng kỹ năng lần thứ hai, bóng dáng của cậu nhoáng lên, chốc lát đã biến mất tăm.
Siết chặt tay của Vân Tưởng Dung, Cao Sơn nhíu mày nói: “Chuyện này quá kỳ lạ. Tư Đồ Tình… Sao cô ta lại muốn giết chúng ta? Hại chết mọi người thì có lợi gì cho cô ta?”
Ngay lúc này, hai người lại nghe thấy bên cạnh vang lên động tĩnh.
Vì không gian biến lớn, cả hai đứng trước cửa phòng số 7 nên không biết âm thanh này phát ra từ phòng số 7 ở bên cạnh hay là chỗ khác xa hơn.
Vân Tưởng Dung nhận ra điều gì đó, nắm chặt tay Cao Sơn, im lặng kéo bạn trai đi về hướng phát ra tiếng động khác thường, thấp giọng nói: “Giết chúng ta không có lợi gì, có lẽ Tư Đồ Tình nhắm vào Chu Khiêm.”
Cao Sơn nhíu mày: “Tại sao?”
Vân Tưởng Dung nói: “Video chúng ta tham gia phó bản có lẽ đã bị người chơi cấp S và con bạc cao cấp xem qua. Em cảm thấy hai chúng ta chưa làm điều gì đặc biệt trong đó. Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh cũng không có thông tin gì rõ rệch, tạm thời chưa biết được. Nhưng cái chết của Đổng Tường ít nhiều gì cũng có liên quan đến Chu Khiêm. Có lẽ có người thuê Tư Đồ Tình cấp C giết Chu Khiêm để báo thù cho Đổng Tường.”
“Nếu không thì vì sao một người chơi cấp C như cô ta lại dám nói mình hoàn toàn không hứng thú với nhiệm vụ ẩn… Nếu là như vậy thì cô ta vào phó bản này làm gì?”
“Đúng vậy! Chỉ e rằng là như vậy! Cô ta muốn giết Chu Khiêm!”
Cao Sơn cảnh giác hơn, lấy lá chắn ra: “Cô ta tạo bẫy rập trước cửa phòng, Chu Khiêm cũng không thể mắc mưu, như vậy thì cô ta chỉ có thể liều mạng. Bây giờ… Bây giờ sương mù dày như thế này chính là thời cơ tốt để cô ta động thủ!”
“Leng leng…”
“Leng keng leng leng –“
Tiếng lục lạc lại vang lên.
Cao Sơn cảm nhận được Vân Tưởng Dung lại siết chặt tay mình: “Bông tuyết lúc trước… cũng là thuật che mắt của cô ta. Dựa vào cách làm trước đó của cô ta, chúng ta sẽ nghĩ sai, tiếng lục lạc của cô ta có thể hạ thấp nhiệt độ. Nhưng mục đích của cô ta là dùng kỹ năng này để giết người. Đó là lục lạc giết người!”
Nghe bạn gái nói vậy, Cao Sơn có thể cảm nhận được tiếng lục lạc thanh thúy kia vang vọng xa rồi lại gần, gần rồi lại xa, tiếng “leng keng” kéo dài quấy nhiễu người nghe, quả thực khiến cho tinh thần của người khác muốn hỏng mất.
Cùng lúc đó, bông tuyết dần đông đặc lại, khiến cho trong màn sương dày đặc xuất hiện một bóng đen có dạng hình cầu.
Hai người nhìn nhau, Cao Sơn kéo tay Vân Tưởng Dung, cùng cô vượt qua gió tuyết và màn sương để đuổi theo tiếng chuông.
Ngay khi bước lên phía trước, Cao Sơn chú ý thấy trước cửa phòng có khắc một con số “7”.
Đây là phòng của Chu Khiêm!
Bây giờ anh đang ở bên trong tìm vật chứng.
Nữ tuyết Tư Đồ Tình đã sử dụng tuyệt chiêu, vì cô ta muốn giết anh!
Nghĩ đến đây, Cao Sơn vội buông tay Vân Tưởng Dung ra, dùng hai tay nâng tấm chắn lên: “Anh vào phòng trước, giúp Chu Khiêm đỡ một chắn!”
“Khoan đã, anh Sơn, em…”
Vân Tưởng Dung cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ không theo kịp hành động, nhất thời cô không thể diễn đạt được băn khoăn của mình.
Trên thực tế, cô không biết được mình không suy nghĩ kỹ ở chỗ nào.
— dù những căn phòng khác có thay đổi hay không, Chu Khiêm vừa rồi cũng đã nói anh vào phòng số 7, phòng số 7 đúng là an toàn…
“Dung Dung, chúng ta phải cứu anh ấy. Thứ nhất, với tính cách của anh, anh không thể thấy chết mà không cứu; thứ hai, sau này, chúng ta cần anh ấy giúp đỡ.”
Quay đầu lại mỉm cười với Vân Tưởng Dung, Cao Sơn nói: “Anh xin lỗi, anh không thông minh, chỉ dựa vào một mình anh thì không thể dẫn em thuận đường đạt được kết quả cuối cùng. Nhưng may mắn là chúng ta đã gặp Chu Khiêm. Anh cảm thấy anh ấy có thể giúp chúng ta đi tiếp, đạt được thành tựu ẩn, tìm được đồng tiền vàng, cuối cùng… Đổi lấy thứ mà em muốn.”
“Anh Sơn…”
Vân Tưởng Dung mở to hai mắt.
Sau đó, trong nháy mắt, những quả cầu băng ầm ầm đánh về phía phòng số 7.
Cao Sơn sợ đại chiêu của nữ tuyết ảnh hưởng đến Vân Tưởng Dung nên dùng một tay đẩy cô ra, sau đó cầm khiêng lao vào phòng số 7 —
“Đoàng!”
Đó là tiếng súng nổ.
…
Bây giờ.
Chu Khiêm nhanh tay mở cửa ra nhìn về phía bên cạnh.
Qua màn sương dày đặc, anh mờ hồ nhìn thấy một bóng người lao ra, tình huống giống hệt của 3 NPC lao công, bóng đen đó ngã mạnh xuống mặt đất.
Sau đó là tiếng khóc kêu của một người con gái đau đớn tột độ, gần như xuyên thấu qua tai, đâm thẳng vào tim, khiến cho người nghe phải thống khổ rùng mình cùng cô…
Như thế, không kịp nhận ra gương mặt kia nhưng chỉ qua thân hình và tiếng khóc xuyên qua hành lang, mí mắt của Chu Khiêm giật mạnh, đã đoán ra được chuyện gì.
Anh nhanh chóng phản ứng, chuyện đầu tiên cần làm là lấy 【 Xương sườn của Thần 】, sử dụng như một vũ khí có kỹ năng.
Tiếng khóc của Vân Tưởng Dung dường như kéo dài đến vô tận, nhưng khi cô chạy về phía Cao Sơn thì bước chân lại chậm chạp chưa thể đến nơi.
Hành lang vòng tròn, vách tường, trần nhà, mọi thứ ở trong sương mù đột nhiên trở nên vặn vẹo méo mó, tốc độ mở rộng không gian của hành lang và sự xâm chiến của sương mù cũng dần chậm rãi hơn.
— Chu Khiêm đã làm chậm tốc độ chảy của thời gian.
Thứ nằm trong quy luật này cũng bao gồm cả cái chết của Cao Sơn.
Máu chảy trên ngực cậu cũng từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn.
Trong không gian này, người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi thời gian chỉ có Chu Khiêm.
Hành động đầu tiên của anh là giơ tay trái lên, vào hệ thống giao dịch, liên lạc với Tề Lưu Hành.
Anh yêu cầu Tề Lưu Hành gửi 【 Đồng hồ tích tắc 】qua để cứu Cao Sơn.
Nhưng chờ đợi một lát, Tề Lưu Hành vẫn không hồi đáp, mà kỹ năng của anh có thời hạn, Chu Khiêm tạm thời không kiểm tra hệ thống nữa, ngược lại nắm chặt khúc xương trong tay, nhanh chóng ngồi xuống trước mặt Cao Sơn.
Ngồi xổm trước mặt Cao Sơn, Chu Khiêm nắm lấy một phần khúc xương, một phần còn lại bỏ vào tay Cao Sơn.
Như vậy thì Chu Khiêm có thể tạm thời kéo Cao Sơn tách ra khỏi tốc độ chảy của thời gian.
Xung quanh là sự im lặng vô tận.
Chỉ có Chu Khiêm và Cao Sơn là hai người có thể hành động và nói chuyện.
Anh cúi đầu, cách một làn sương mờ, Chu Khiêm nhìn thấy máu tươi đang cuộn trào ra từ người của Cao Sơn. Đó là màu mà anh ghét nhất, kết hợp cùng với thứ mùi tanh tưởi nồng nặc, hai bên thái dương của anh giần giật.
Cơn tàn bạo ẩn giấu trong người anh trở nên không an phận sau khi nhìn thấy máu tươi, đặc biệt là khi nhìn thấy nó chảy ra từ người của Cao Sơn… Có vẻ như không thể kìm nén nổi.
Sương mù trước mắt dường như không phải là màu trắng mà gần như đã hóa thành màu đỏ tươi.
Chu Khiêm không cảm nhận được tức giận hay là bi thương, anh chỉ cảm thấy điên cuồng.
Giống như có hàng trăm con kiến đang bò trong mạch máu, vội vã muốn chui ra ngoài, cho nên mỗi dây thần kinh trên người anh vô cùng đau đớn. Anh cần phải dùng sức phát tiết ra để giảm bớt đi cơn tàn bạo này.
Lúc trước, khi anh phát bệnh ở thế giới thực, lần nào Lịch Học Hải cũng phải xông tới tiêm cho anh một liền thuốc an thần.
Nhưng bây giờ anh đang ở trong trò chơi, anh không có thuốc an thần.
Anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhắm mắt lại, cưỡng ép chính mình thở ra một hơi tràn ngập mùi sắt, Chu Khiêm mới miễn cưỡng đè nén cơn điên cuồng này xuống.
Sau đó anh nhanh chóng nói với Cao Sơn: “Xin lỗi, đến chết cũng không thể để cậu yên ổn, còn bắt cậu chịu đau nói chuyện với tôi. Nhưng tôi cần phải biết cậu đã xảy ra chuyện gì. Cậu phải nói rõ hết với tôi. Tôi sẽ giúp cậu báo thù.”
Há miệng, chậm rãi phun ra một hơi, Cao Sơn quỳ rạp trên mặt đất, một tay vô lực nắm lấy khúc xương, cậu nhẹ giọng nói, kể lại những chuyện khi nãy cho Chu Khiêm.
Sau đó cậu nói: “Tôi, rõ ràng tôi vào phòng số 7, sao lại…”
Chu Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra phía sau Cao Sơn.
Cánh cửa đã đóng lại, biển số quả nhiên có viết một con số “7”.
Nhưng Chu Khiêm biết anh mới là người vào phòng số “7” thật.
Căn phòng mà Cao Sơn tiến vào là căn phòng số “6” có thể tử vong.
Có người đánh tráo hai biển số này!
Dời mắt đi, Chu Khiêm liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc trước anh suy đoán Tư Đồ Tình có đồng phạm.
Bây giờ thì tên đồng phạm đó chỉ có thể là Lộ Manh Manh.
Tư Đồ Tình và Lộ Manh Manh liên thủ với nhau, muốn lừa Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, khiến bọn họ nghĩ rằng năm phòng 3, 4, 5, 6, 7 là năm căn phòng an toàn.
Nhưng Vân Tưởng Dung thông minh, cô không thể mắc mưu.
Vì vậy hai người bèn thay đổi chiến lược.
— Lợi dụng sương mù có thể che chắn tầm nhìn, ảnh hưởng đến thính giác và không gian hành lang không ngừng mở rộng, vị trí của các căn phòng không còn cố định, hai người liền đổi biển số của phòng số 6 và phòng số 7, dẫn dụ Cao Sơn vào phòng số 6, bị xạ thủ bắn chết.
Tiếng lục lạc “leng keng” lúc xa lúc gần là của Tư Đồ Tình.
Vân Tưởng Dung đoán rằng tiếng chuông lục lạc của cô ta là dùng để giết Chu Khiêm.
Nhưng cô sai rồi.
Mục đích chân chính của Tư Đồ Tình là quấy nhiễu Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, khiến hai người không xác định được phương hướng.
Vì phòng số 6 và phòng số 7 kế bên nhau, sương mù dày đặc và hành lang lại mở rộng hơn, kết hợp cùng tiếng lục lạc quấy nhiễu, hai người Vân Tưởng Dung và Cao Sơn liền cảm thấy khoảng cách không sai biệt, khi nhìn thấy một cánh cửa có số “7” thì sẽ không hề nghi ngờ gì mà xem đó thực sự là phòng số 7.
Còn có thể trong thời gian ngắn thay đổi biển số như vậy thì chỉ có sát thủ Lộ Manh Manh.
Tốc độ của người này rất nhanh, lợi dụng sương mù để hành động, tráo biển số, khó một ai phát hiện ra.
Cuối cùng hai người này đã thành công.
Bọn họ thành công dẫn dụ Cao Sơn xông vào phòng số 7, thực tế cậu lại tiến vào phòng số 6, bị trúng đạn.
Nhưng vốn dĩ Cao Sơn và Vân Tưởng Dung không hề bị mắc mưu.
Chu Khiêm biết rằng — Cao Sơn vào phòng số 7 là vì muốn cứu anh.
Ánh mắt chợt ngơ ngẩn, nhìn Cao Sơn đang không ngừng đổ máu, Chu Khiêm dường như nhìn thấy một người khác.
Sau đó, anh dùng tư thế ngồi xổm, chăm chú nhìn vào mắt Cao Sơn, biểu tình nghiêm túc, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu có biết, tôi ghét nhất là nợ ân tình người khác không.”
Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, Cao Sơn thở ra một hơi, nói: “Chu Khiêm, vừa rồi anh nói… Anh muốn thay tôi báo thù, nhưng tôi cũng không cần. Chuyện này, là do tôi bị lừa. Không liên quan đến anh.”
Chu Khiêm lạnh lùng nhìn cậu: “Thì sao? Đến bây giờ cậu vẫn muốn làm người tốt à?”
Sự trào phóng trong giọng nói không thể khống chế được.
Chu Khiêm không có biểu hiện nhiều về mặt cảm xúc, nhưng bây giờ anh có thể cảm nhận được một sự bực bội và tức giận.
Không được, nếu cứ thế này, bệnh của anh chỉ sợ rằng sẽ nghiêm trọng hơn.
Nhìn chằm chằm vào mắt Cao Sơn, Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Trên đời này nhân chi sơ tính bản ác, người tốt không có mấy người đâu. Tôi sống đến bây giờ chỉ gặp được hai người tốt thật sự, một là Bạch Trụ, hai là cậu.”
— Lúc trước, Chu Khiêm nói câu này với Tề Lưu Hành thật ra không đúng.
Trong phó bản《 Vườn Địa đàng Apple 》, anh đúng là có uy hiếp Cao Sơn và Vân Tưởng Dung thông qua hệ thống giao dịch, nếu bọn họ không đến giúp thì anh sẽ dẫn tín đồ qua đó, khiến mọi người chết trùm.
Nhưng trước khi anh nhắn tin qua, anh lại nhận được tin nhắn của Cao Sơn.
Cao Sơn nói rằng cậu không yên tâm, cậu đã thuyết phục Vân Tưởng Dung đến để hỗ trợ, bọn họ sẽ đến ngay.
Bây giờ, trong không khí tĩnh lặng, ngay cả cái chết cũng không thể cất tiếng nói.
Nhưng Chu Khiêm biết mọi thứ đều là giả, nó chỉ là một giấc mộng mong manh như bọt nước.
Thời gian im lặng ngắn ngủi nhanh chóng tan biến.
Cho nên cái chết cũng sẽ đến ngay lập tức.
Anh nhìn Cao Sơn, giọng nói trầm khàn: “Tôi chỉ gặp được hai người tốt. Một là Cao Sơn, một là Bạch Trụ đã chết, bây giờ cậu cũng muốn chết. Có thể thấy rằng người tốt trên đời này chẳng sống lâu được, kẻ xấu thì lại sống cả ngàn đời. Cho nên tôi –“
Cao Sơn cười khổ: “Cho nên, anh muốn thành một kẻ xấu sao?”
“Đúng vậy.” Bàn tay nắm chặt khúc xương của Chu Khiêm nổi gân xanh: “Cho nên tôi phải làm một kẻ xấu, một tội đồ. Tôi…”
Cao Sơn lắc đầu, ngắt lời anh: “Chu Khiêm, tôi không cần anh báo thù. Tôi cũng không muốn Dung Dung báo thù cho mình.”
“Cảm ơn anh đã tranh thủ một chút thời gian cho tôi. Nhân thời gian này, tôi sẽ giao hết tiền vàng và đạo cụ của mình cho anh, còn Dung Dung…”
Lại thở dài một hơi, Cao Sơn nói: “Tôi gửi đạo cụ và tiền vàng cho anh là vì muốn nhờ anh một việc, Dung Dung bên ngoài dịu dàng như vậy nhưng bên trong lại quật cường hơn ai hết. Anh làm ơn thuyết phục cô ấy, đừng báo thù cho tôi. Nếu không tôi sợ rằng cô ấy sẽ đi trên con đường xấu…”
Nghe đến đây, đôi mắt đen của Chu Khiêm sâu không thấy đáy.
Một lúc lâu sau, anh nhìn Cao Sơn một cách vô cảm: “Chỉ e rằng tôi có khuyên cũng công cốc. Cậu nói đúng, cô ấy rất quật cường, chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của tôi, chắc chắn sẽ đi trên con đường báo thù.”
Đối mặt với cái chết của mình, Cao Sơn cũng không sốt ruột.
Nhưng bây giờ cậu lại nóng nảy.
Chịu đựng đau đớn khổ sở, cậu vươn tay lên nắm lấy tay Chu Khiêm, run rẩy nói: “Anh! Anh phải giúp tôi khuyên em ấy. Tôi biết anh giỏi khuyên răn người khác, anh có…”
“Vân Tưởng Dung là người như vậy, muốn khuyên cô ấy từ bỏ hận thù là không có khả năng. Như vậy thì –“
Trước khi Cao Sơn ngắt lời mình, Chu Khiêm nói một câu khiến cậu ngây ngẩn.
— “Như vậy thì cứ để cô ấy hận tôi đi.”
Khi Chu Khiêm nói những lời này, ánh mắt không hề có một tia cảm xúc.
Anh bình tĩnh nói: “Cậu và Vân Tưởng Dung phân tích sai. Tên Đổng Tường xấu xa như vậy, tôi không cho rằng sẽ có người vì gã mà đến báo thù. Nói cách khác, người như gã… không thể ảnh hưởng đến Tư Đồ Tình.”
“Hai người Tư Đồ Tình và Lộ Manh Manh phối hợp ăn ý không thể tin nổi, e rằng sau lưng còn có người giật dây.”
“Cho nên kẻ ở phía sau này có lẽ còn liên quan đến một tổ chức khó nhằn nào đó.”
“Đương nhiên, dù chân tướng là như thế nào đi nữa, sát thủ đều nhắm về phía tôi.”
“Cậu và Vân Tưởng Dung gặp tai ương là vì tôi. Nếu Vân Tưởng Dung muốn báo thù cho cậu, một mình đối đầu với cả một tổ chức như vậy thì quá nguy hiểm, cho nên, tôi đáp ứng cậu, tôi sẽ không để cô ấy bị liên lụy.”
“Cao Sơn, đầu tiên, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Tề Lưu Hành, lấy được 【 Đồng hồ tích tắc 】để cứu cậu.”
“Nếu không được thì phiền cậu ngủ lâu hơn một chút, cho tôi thời gian. Tôi chắc chắn sẽ đi đến cùng của trò chơi này, tìm cách cứu cậu. Mà trước đó –“
Với giọng điệu không hề quan tâm, dường như mọi chuyện không liên quan đến mình, Chu Khiêm nói: “Cứ để Vân Tưởng Dung hận tôi đi.”
Một lúc lâu sau.
Tác dụng của khúc xương đã biến mất.
Tốc độ chảy của thời gian khôi phục bình thường.
Nằm giữa vũng máu, Cao Sơn đã nhắm mắt mãi mãi.
Mà khi Chu Khiêm thu tay lại, rút khúc xương ra khỏi tay Cao Sơn —
Một bóng trắng mờ ảo từ người Cao Sơn bay ra, bị hút vào trong khúc xương.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đừng lo lắng nha, sau này sẽ có giải đáp.
Anh Khiêm, còn có Dung Dung thông minh, sẽ liên thủ với nhau
Còn quy luật là gì, mọi người có thể đoán thử, ngày mai sẽ viết hoàn chỉnh.
À, hôm nay bận quá, trong lúc viết có hơi vội vàng, sau này tôi sẽ sửa lại một chút huhu