Chương 21: Danh sách ước nguyện cuối cùng (2)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Gần cửa phòng 701, mùi máu tươi ngày một nồng hơn, ba xác chết đều có lỗ thủng trên ngực, bọn họ nằm gục trên mặt đất, máu lan tràn ra ngoài, chảy đến trước cửa phòng 701, thậm chí còn muốn chảy vào bên trong.
Nhiệm vụ phụ 《 Chế tạo và cân bằng 》 giống như một câu đố hóc búa, người thiết kế trò chơi đã dùng ba xác chết này để đặt ra câu hỏi trước mặt người chơi.
Trên mặt phẳng hình tròn, phòng 701 ở chính giữa. Lấy nó làm trung tâm, 12 căn phòng còn lại sẽ tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Bây giờ đánh dấu ba người lao công theo thứ tự A, B, C.
A vào phòng 12, chết.
B vào phòng 1, chết.
C vào phòng 6 và phòng 7 trước, an toàn; sau đó vào phòng 2, chết.
Có hai câu gợi ý, được viết trên một tờ giấy mà Chu Khiêm nhận được khi chạm vào một tấm ảnh trắng đen.
Sau đó, Chu Khiêm, Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Lộ Manh Manh, Hà Tiểu Vĩ lần lượt thử chạm vào tấm ảnh kia, nhưng họ cũng không nhận thêm được manh mối nào nữa.
Chỉ có một mình Tư Đồ Tình không chạm vào.
“Cấp số cộng? Cấp số nhân?” Hà Tiểu Vĩ tìm thấy một cây bút trong phòng 701, ném lên một đống giấy nháp: “Mẹ nó tôi không tính ra được! Còn nữa, hai câu kia có nghĩa là gì?!”
Ở bên cạnh, Vân Tưởng Dung cũng tìm một tờ giấy nháp, ngồi tính toán trên sàn nhà.
Hà Tiểu Vĩ liệt kê từ số “1” đến số “12” để tìm ra một quy luật.
Vân Tưởng Dung viết ra các công thức toán, cô vẽ lại một hình tròn trên giấy, thử chấm vài điểm, gạch từng đường chéo.
Nhưng trong thời gian ngắn, cô cũng không tìm ra được một quy luật nào, cô cảm thấy đau đầu, khẽ cau mày.
Vân Tưởng Dung khó chịu, Cao Sơn đau lòng.
Cậu đành nói: “Trong khoảng thời gian ngắn chưa tìm ra được quy luật… Nhưng có lẽ hai phòng số 6 và số 7 hẳn là an toàn. Hay là chúng ta đi hai phòng này trước để tìm manh mối hay là vật chứng. Vì trong 1 tiếng đồng hồ… Anh nghĩ rằng không đủ thời gian.”
Ánh mắt của Hà Tiểu Vĩ sáng lên: “Đúng rồi, chúng ta có thể vào xem thử!”
Vân Tưởng Dung lắc đầu, ngăn họ lại: “Khoan đã. Đừng vội. Để em nghĩ thêm…”
Nhưng cô chỉ nói một câu này, không giải thích gì thêm.
Cô cắn đầu bút để giải tỏa tâm trạng, lại như đang suy nghĩ đáp án, tạm thời không muốn thương lượng với người khác.
Ở bên kia, Lộ Manh Manh gầy yếu kéo cánh cửa phòng 701 ra một chút: “Quá kỳ lạ. Ngoại trừ căn phòng này, ở bên ngoài liệu còn có thêm manh mối nào hay không? Chúng ta có nên ra ngoài kiểm tra không?”
Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ nhìn ra ngoài cửa, phát hiện ở bên ngoài bỗng xuất hiện một màn sương: “Đm, cái gì nữa đây?”
Tư Đồ Tình từ nãy giờ chưa nói gì cuối cùng cũng lên tiếng: “Đây là nhiệm vụ phụ của phó bản, thường xuyên gắn với cốt truyện, chỉ để quấy nhiễu người chơi thôi. Nhiệm vụ phụ bắt chúng ta phải tìm vật chứng. Khi chúng ta mở cửa 12 căn phòng kia thì sương mù sẽ lan tràn ra ngoài, ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng ta khi tìm vật chứng. Vì vậy sương mù cũng chẳng có ý nghĩa gì khác.”
“Wow không hổ là chị đại cấp C! Em gái này không những đẹp mà còn giỏi quá! Vậy cô có ý kiến gì? Sao khi nãy cô không chạm tay vào tấm ảnh? Cô nghĩ ở đây có quy luật gì không?”
Hà Tiểu Vĩ liến thoắng nói, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tư Đồ Tình quét qua thì im bặt.
Cao ngạo hất cằm, Tư Đồ Tình dứt khoát nói: “Phương thức mà tôi thăng cấp là chuyên tâm hoàn thành phó bản, tích lũy kinh nghiệm trong thời gian ngắn, nhanh chóng thăng cấp, đề cao sức chiến đấu của bản thân, mục đích là kiếm đồng tiền vàng. Tôi cũng không quan tâm đến nhiệm vụ ẩn hay đạo cụ khen thưởng.”
“Cho nên tôi luôn làm nhiệm vụ chính, tùy tình huống cụ thể, tôi sẽ từ bỏ nhiệm vụ phụ.”
Hất cằm ra ngoài hành lang, Tư Đồ Tình nói: “Nếu chúng ta không thể tìm ra quy luật, tùy tiện mở một cánh cửa trong 12 căn phòng ra thì có thể bị xạ thủ giết chết. Ngược lại, nếu chúng ta không mở căn phòng nào cả, chúng ta sẽ không chết.”
“Nhiệm vụ phụ có liên kết với thành tựu ẩn. Nhưng vừa rồi tôi đã nói, tôi không quan tâm, cho nên, đừng hỏi tôi có ý kiến gì về “tìm ra quy luật” hay không, tôi không có hứng thú giải toán. Để thoát khỏi không gian kín này có lẽ trên vách tường ngoài hành lang có một thông đạo bí mật nào đó, hoặc là có một viên gạch để mở ra. Tôi chỉ muốn làm nhiệm vụ chính.”
Lời của Tư Đồ Tình phần nào đã khiến cho mọi người dao động.
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ chỉ có 1 tiếng, khi tìm sai quy luật thì người chơi sẽ chết.
Nhưng nếu án binh bất động, người chơi sẽ an toàn.
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung nhìn nhau, hai người đều nhận ra sự do dự trong mắt đối phương.
Nhưng nhớ đến biểu hiện của Chu Khiêm trong phó bản trước, bọn họ lại nhìn về phía anh.
—— Chu Khiêm không có hành động quái dị gì đúng là không hợp lý.
Chu Khiêm có hành động.
Hành động của anh đúng là vẫn quái dị như cũ, vẫn khiến người khác không thể hiểu nổi.
—— Anh đi ra khỏi phòng 701, ra ngoài hành lang. Nhưng hướng mà anh đi lại là đi về phía ba người lao công đã chết, đặt tay lên bộ dụng cụ vệ sinh.
Cây lau nhà, cây chổi, khăn lông, nước tẩy, kéo… Dụng cụ gì cũng có.
Chu Khiêm chọn chọn lựa lựa, giống như đang tìm thứ gì đó.
Hành động của anh khiến cho ông chú Hà Tiểu Vĩ sáng cả hai mắt.
Hà Tiểu Vĩ chạy tới bên cạnh Chu Khiêm: “Người anh em thông minh thế! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ! Đúng rồi, đây đều là dụng cụ của NPC mà! Chắc chắn có giá trị với nhiệm vụ phụ! Ha ha ha… Nhưng mà, cậu đang tìm thứ gì vậy?”
“Không có. Đống máu này khiến tôi thấy tởm.” Chu Khiêm nói: “Tôi chỉ muốn vệ sinh cho sạch một chút thôi.”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Cao Sơn, Vân Tưởng Dung: “…”
Sau khi lấy được dụng cụ vệ sinh mình cần, chuyện đầu tiên Chu Khiêm làm là phun nước tẩy lên sàn nhà, sau đó cầm cây lau nhà quét dọn.
Cho đến khi dọn xong, xử lý sạch sẽ vũng máu trên mặt đất, Chu Khiêm tìm thấy ba vỏ đạn trên mặt đất. Vỏ đạn bị bóp méo nghiêm trọng, phần lớn diện tích đầy vết rạn, còn vỡ vụn thành mảnh nhỏ, có lẽ không thể tìm được phần thiếu hụt này.
Sau khi tay xạ thủ nổ súng, vỏ đạn sẽ rơi xuống gần chỗ của xạ thủ.
Theo lẽ thường, để tránh bại lộ vị trí của mình, xạ thủ sẽ ném vỏ đạn ra chỗ khác.
Xem ra xạ thủ trong 12 căn phòng này có điểm chung là sau khi nổ súng sẽ ném vỏ đạn ra ngoài.
Tìm đủ ba vỏ đạn, Chu Khiêm lại lấy một tờ khăn giấy mới, đi đến trước mặt một thi thể rồi ngồi xổm xuống.
Hành động của Chu Khiêm hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Trước mặt bao người, anh lại lấy cây kéo ra, cẩn thận luồn vào trong miệng vết thương của thi thể.
Thi thể vẫn còn ấm, máu vẫn chưa lạnh.
Chu Khiêm vừa thọc kéo vào, máu “xì” ra ngoài.
Nhíu mày, Chu Khiêm lại tìm khăn để lau máu trước, sau đó lại đâm sâu kéo hơn vào trong miệng vết thương.
“Ơ kìa… Cậu đang làm gì vậy?” Hà Tiểu vĩ chớp mắt hỏi.
Một lát sau, Chu Khiêm không cần trả lời vì Hà Tiểu Vĩ đã thấy rõ.
—— Chu Khiêm tìm được một viên đạn trong ngực của thi thể.
Cau mày suốt cả quá trình, cho đến khi lau khô máu trên viên đạn, phun thuốc sát trùng, Chu Khiêm mới giãn mày ra.
Anh nhíu mày không phải vì đang đối mặt với một xác chết mà vì anh ghét máu.
Sau khi viên đạn được lau sạch, bên trên có khắc một ký hiệu.
—— Đó là một chữ “S”, được khắc như một con rắn.
Hà Tiểu Vĩ tiến lại gần, nhìn thấy rõ thì kinh hô: “S?! Có nghĩa là gì?”
“Trong phòng của Khương Dư Thanh, mọi thứ đều liên quan đến số “7”. Tiểu đội của ông ấy cũng có số hiệu, chắc chắn có liên quan đến số “7”. Như vậy thì với chữ “S” này… có lẽ là kẻ thù của ông ấy, tóm lại, không phải chung tiểu đội với ông ấy.”
Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ, bỗng nhiên mỉm cười: “Hay là anh giúp tôi kiểm tra hai NPC còn lại nhé, xem trong người của họ có viên đạn khắc chữ “S” hay không?”
“Được thôi.” Hà Tiểu Vĩ gật đầu sảng khoái: “Có phải người anh em ghét máu không? Không sao, cứ để tôi làm cho.”
Hà Tiểu Vĩ thản nhiên đồng ý, Chu Khiêm còn chưa kịp nói ra vài câu dụ dỗ.
Chu Khiêm ngạc nhiên, sau đó cười cười, cầm viên đạn khắc chữ “S” vào trong phòng 701.
Những người chơi còn lại tò mò Chu Khiêm muốn làm gì, Cao Sơn cũng đi theo.
Hà Tiểu Vĩ cầm vật dụng khi nãy của Chu Khiêm, bắt đầu tìm hai viên đạn còn lại.
Vân Tưởng Dung đứng gần cửa phòng, cô cũng không theo Cao Sơn vào trong ngay mà đánh giá hai người còn lại trên hành lang.
Cô quan sát Lộ Manh Manh trước.
Lộ Manh Manh có vẻ cũng tò mò chuyện viên đạn nên từ từ đến bên cạnh Hà Tiểu Vĩ quan sát.
Người này gương mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, không giống bộ dạng của một sát thủ.
Sau đó, Vân Tưởng Dung quan sát Tư Đồ Tình.
Trên hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân của Tư Đồ Tình đặc biệt rõ ràng, cô đang bước đi, có vẻ muốn tìm kiếm có một viên gạch nào rỗng ruột hay không, bên trong liệu có ẩn giấu một thông đạo bí mật hay không.
Khi đó, Vân Tưởng Dung chú ý thấy Tư Đồ Tình lấy một chiếc lục lạc từ trong túi hành lý ra.
Lục lạc có vẻ là vũ khí của người này.
Nhưng cô ta muốn làm gì?
Cô ta đã nói mình không quan tâm đến nhiệm vụ phụ, như vậy thì cô cũng sẽ không đối đầu với những xạ thủ có tỉ lệ bắn trúng mục tiêu 100%, một khi đã như vậy… Vũ khí trong tay cô ta không dùng để đối phó với NPC.
Cô ta muốn đối phó với ai? Người chơi?
Ánh mắt của Vân Tưởng Dung trở nên sắc bén hơn, cô tắt giao diện hệ thống, xoay người vào trong phòng 701.
…
Trong phòng 701.
Cao Sơn và Chu Khiêm đứng trước kệ sách cao 7 tầng.
Sách ở đây có nhiều thể loại.
Đầu tiên là sách về vật lý học, toán học, cơ khí chuyên ngành, trong đó có vài cuốn liên quan đến động cơ xe lửa và máy bay.
Cuối cùng là một vài cuốn sách văn học, sách cổ, có cả thơ ca và văn xuôi hiện đại.
Cao Sơn tùy ý lấy một quyển sách ra lật vài trang, nói: “Đừng nói manh mối giấu trong đây nha? Mỗi quyển sách ở đây không hề tầm thường chút nào! Nhưng chúng ta chỉ có 1 tiếng thôi! Nếu manh mối giấu trong sách… Chẳng khác gì mò kim đáy bể!”
Giọng nói của Vân Tưởng Dung vang lên từ phía sau: “Nếu thời gian ngắn như vậy thì có lẽ manh mối nhiệm vụ sẽ liên quan đến tựa đề? Chúng ta không cần tìm nội dung mà chỉ cần xem tựa đề để tìm ra bí ẩn?”
“Dù có xem tựa đề cũng khó lòng mà làm kịp.”
Lời nói tiếp theo là của Chu Khiêm, anh đánh giá kệ sách từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Nhưng mọi người cứ thử kiểm tra kệ sách này xem, cứ tập trung thử, xem có tìm thấy thứ gì ngoài sách hay không.”
“Thứ gì ngoài sách… Là sao?” Cao Sơn hỏi.
“Ý tại mặt chữ.” Chu Khiêm nháy mắt với đối phương, xoay người muốn rời khỏi căn phòng.
“Khoan đã ——” Vân Tưởng Dung gọi anh lại.
“Sao vậy?” Chu Khiêm dừng chân.
Liếc mắt nhìn ra ngoài hành lang, Vân Tưởng Dung tiến lên trước, che cửa phòng lại.
Sau đó cô nhìn Chu Khiêm và Cao Sơn: “Tôi cảm thấy… Hình như Tư Đồ Tình có vấn đề. Mọi người vẫn nên cẩn thận một chút. Xét về mặt chiến đấu thì chúng ta không phải đối thủ của cô ta, chúng ta không nên ở riêng một mình với cô ta.”
Nghe vậy, Chu Khiêm tò mò hỏi: “Sao cô lại cho rằng như vậy?”
“Trực giác. Khí tức của cô ta quá mạnh, thậm chí cô ta còn lấy vũ khí ra cầm sẵn trên tay, không hề che giấu sát ý của mình! Tôi cảm thấy rằng…”
Vân Tưởng Dung lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng có câu chó sẽ không cắn người. Nếu cô ta thực sự muốn giết người cũng không cần phải viết rõ sát ý trên mặt như vậy, có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.”
Cũng không hẳn là do Vân Tưởng Dung suy nghĩ nhiều.
Trước khi phân nhóm, Chu Khiêm cũng đã nghi ngờ Tư Đồ Tình có một vài vấn đề.
Nếu Tư Đồ Tình để lộ sát khí, cô ta cũng sẽ có đồng phạm, là người giấu sát khí đi.
Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, đây là sách lược thông thường.
Bây giờ người ở ngoài sáng là Tư Đồ Tình.
Vậy thì còn người ẩn ấp sau bóng tối chỉ có thể là một trong hai người Lộ Manh Manh và Hà Tiểu Vĩ.
Chu Khiêm nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải đề phòng cả những người khác. Không chỉ riêng Tư Đồ Tình mà ai cũng vậy, mọi người không nên tin tưởng. Hai người cứ đi với nhau, đừng tách ra. Nếu có người muốn giết cả xe tăng và vú em cùng một lúc thì cũng rất khó.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Cao Sơn hỏi Chu Khiêm: “Đúng rồi, Tư Đồ Tình vừa rồi có nói… thật ra không cần phải làm nhiệm vụ phụ. Tôi nghĩ lại thấy cô ta nói cũng có lý. Tôi cũng không có tài cán gì trong việc giải mã mật thư. Tôi đang do dực không biết có nên làm theo cách của cô ta hay không.”
“Với giai đoạn trước mắt, nhiều phó bản trong trò chơi này có một đặc điểm, muốn trà trộn vào nhiệm vụ chính thì rất dễ, kinh nghiệm ít cũng làm được. Nhưng nếu tôi siêng năng hơn người khác, trong thời gian tham gia nhiều phó bản, nhanh chóng nâng cao kỹ năng, kiếm được nhiều tiền vàng hơn. Tôi thấy đây cũng là một cách hay.”
“Không. Tôi không đồng ý với ý kiến của cô ta.” Chu Khiêm kiên quyết đáp: “Cậu còn nhớ đạo cụ 【 mồi lửa 】chúng ta nhận được không? Tạm thời nó không có tác dụng. Nhưng nếu gặp phải nhiệm vụ ẩn của một phó bản khác, chúng ta nhận thêm được đạo cụ khác thì có lẽ nó sẽ có tác dụng lớn.”
“Nếu chỉ dựa vào giá trị vũ lực đã có thể hoàn thành phó bản thì trò chơi thiết kế nhiều cốt truyện như vậy chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tôi cảm thấy chúng ta nên hoàn thành được ít nhất một nhiệm vụ ẩn, tiếp cận đến ý nghĩa sâu cùng của trò chơi. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của tôi ——”
Cao Sơn nghĩ một chút, đáp: “Được rồi. Tôi đã nghĩ lại… Không, không cần suy nghĩ, tôi nghe theo anh.”
Nghe được đến đây, Vân Tưởng Dung kinh ngạc liếc nhìn Cao Sơn một cái.
Cao Sơn đối diện với ánh mắt của cô, xoa đầu cô: “Không phải lúc trước chúng ta đã thảo luận với nhau rồi sao? Chu Khiêm rất đáng tin cậy. Chúng ta có thể gia nhập nhóm của anh ấy ——”
Nhìn về phía Chu Khiêm, Cao Sơn nói tiếp: “Chúng tôi cảm thấy tuy anh là một tên tồi tệ*… nhưng quả thật là anh có năng lực làm lãnh đạo. Trong trò chơi này không thể đơn thương độc mã được. Hai chúng tôi nghe theo anh. Nếu anh quyết định làm nhiệm vụ phụ, hai chúng tôi sẽ giúp anh. Bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra quanh kệ sách, thử tìm thử… “thứ gì ngoài sách” theo lời anh nói.”
*raw: 我们觉得你虽然可能会是个□□者
“Vậy thì xin cảm ơn.” Chu Khiêm vẫy vẫy tay với hai người: “Tôi ra ngoài xem thử, sẽ trở lại ngay.”
…
Trong phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao.
Trước mặt Vu Hiền là một đống giấy nháp, tất cả đều vẽ lại mặt phẳng của 13 căn phòng.
Một lúc sau thì y từ bỏ, ném bút qua một bên, nâng cốc bia uóng một ngụm lớn.
“Haiz đm không thể nghĩ ra được. Quên đi quên đi. Anh Khiêm còn chưa lấy bút ra, cũng không biết anh ấy có nhìn ra được gì hay không…”
“Ơ anh Cường? Anh có ý tưởng gì không? Hai câu gợi ý kia là sao? Cái gì mà người có địa vị thấp nhất không thể giết người?”
“Không có. Tôi cũng không hiểu.” Chúc Cường cũng khui cho mình một lon bia.
Vu Hiền tỏ vẻ thất vọng: “Haiz, trước khi anh Khiêm vào trò chơi, tôi còn dám cam đoan với anh ấy rằng chúng ta sẽ giúp anh ấy giải mã mật thư đó!”
Chúc Cường: “Nhưng quy luật này quá khó. Chúng ta không học giỏi toán, cũng không có cách nào mà. Nếu không thì… Cậu thử bảo anh ấy vào phòng số 6 với số 7 thử xem. Dù sao là hai căn phòng này cũng an toàn mà, người lao công kia cũng đã vào rồi đó.”
Vu Hiền bèn nói: “Hai phút trước cậu vừa nói câu này rồi! Tôi đã thử! Tôi đã gửi tin nhắn cho anh Khiêm! Anh ấy cũng đọc rồi! Nhưng anh ấy không có phản hồi gì hết!”
Chúc Cường từ bỏ: “Vậy thì không có cách gì hết.”
“Tôi… Ôi chao ôi chao ——” Vu Hiền còn chưa nói xong thì đột nhiên nhảy dựng lên, chạy về phía WC: “Đau bụng quá, hôm nay lẩu có vấn đề đúng không, tôi muốn đi khiếu nại…”
Chúc Cường: “Cậu đã vào WC lần thứ hai rồi, tôi đi mua thuốc cho cậu… Tôi đi đây!”
Thấy Vu Hiền đã vọt vào WC, sắc mặt Chúc Cường hơi tối lại.
Rồi hắn lấy điện thoại, rời khỏi căn phòng này, đi về phía căn phòng của mình.
Thở phào một hơi, hắn gọi lại cho số điện thoại vừa rồi không thể bắt máy.
Trước khi Lộ Manh Manh vào trò chơi, Chúc Cường đã giấu Vu Hiền nói chuyện với cậu ta.
Khi đó Lộ Manh Manh nói với Chúc Cường rằng bọn họ đến để giết Chu Khiêm.
Lộ Manh Manh không thể không giết Chu Khiêm, nếu không cậu sẽ bị quân đoàn Đào Hồng diệt khẩu.
Mà khi cậu ta chết thì Chúc Cường cũng xong đời.
Đã nhiều ngày hưởng thụ, còn đi đánh bạc, tiền đã không còn, hắn còn thiếu nợ ở bên ngoài.
Bằng mọi giá, hắn phải giúp cho Lộ Manh Manh sống sót. Nếu không thì hắn không thể trả được những món nợ kia.
Khi hai người nói chuyện video với nhau, Lộ Manh Manh có gửi cho hắn một chiếc điện thoại, nói rằng đây là do nhân vật cấp cao của quân đoàn Đào Hồng gửi, người đó sẽ liên lạc với Chúc Cường, gửi mệnh lệnh cho hắn.
Bây giờ, điện thoại đã được nối máy, Chúc Cường nghe thấy một giọng nói trầm khàn từ tính của một người đàn ông trẻ tuổi.
Nuốt một ngụm nước bọt, Chúc Cường bỗng nhiên cảm thấy bất an lạ, sau đó hắn nói :”Tôi, tôi đã làm theo lời cậu, tôi đã tác động đến Vu Hiền, bảo cậu ta nhắc nhở Chu Khiêm vào phòng số 6 và số 7. Nhưng Chu Khiêm không bị mắc mưu!”
Mấy giây sau, người đàn ông nói: “Anh nghĩ cách lấy điện thoại của Vu Hiền, lấy danh nghĩa của Vu Hiền nhắn cho Chu Khiêm một câu nhắc nhở như thế này ——”
【 Xin chào anh Khiêm, anh Cường anh em tốt của tôi, là người mà anh đã từng gặp, cậu ấy cũng là một con bạc đang đặt cược người chơi trong phó bản, cũng là 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, bây giờ anh ấy cũng gặp nhiệm vụ phụ như nhóm anh. Nhóm của họ đang ở ngoài vách tường bên kia hành lang đã tìm được manh mối, manh mối cho thấy năm căn phòng 3, 4, 5, 6, 7 có địa vị thấp nhất. Cho nên năm căn phòng này đều an toàn! 】
Nghe xong, Chúc Cường cũng nhận được đoạn tin nhắn tương tự.
Tay của Chúc Cường run lên: “Năm căn phòng này… manh mối, là do cậu bịa ra?”
Người đàn ông cười: “Đương nhiên là do tôi bịa.”
Sau khi tạm dừng một lát, người đàn ông đành giải thích thêm một bước với Chúc Cường: “Người còn địa vị thấp nhất không thể giết người, thế lực cân bằng là con đường giải quyết duy nhất, đây là hai câu gợi ý từ người đàn ông tuấn mỹ trong tấm ảnh thời dân quốc.”
“Thật ra câu gợi ý này rất đơn giản, trong 12 căn phòng có 12 xạ thủ, địa vị của bọn họ cũng không bằng nhau. Người có địa vị thấp nhất trong số họ không thể nổ súng giết người. Như vậy thì căn phòng của người đó là an toàn.”
“Vì vậy, khó khăn của câu hỏi này nằm ở chỗ —— làm sao để tìm ra căn phòng có địa vị thấp nhất.”
Chúc Cường suy nghĩ, đáp: “Thì ra là vậy…”
Người đàn ông lại nói: “Như vậy thì tôi đã bịa ra một manh mối liên quan đến “địa vị”, có thể đánh lạc hướng những người khác. Đương nhiên, tay trong của tôi cũng sẽ giả vờ như mình tìm thấy manh mối trong bức tường hoặc là tìm thấy một viên gạch rỗng.”
“Manh mối giả sẽ dẫn đến việc cho thấy có năm căn phòng có địa vị thấp. Là 3, 4, 5, 6, 7.”
“Trong đó có hai phòng 6 và 7 cũng có người lao công đã tự mình thí nghiệm, đúng thật là an toàn.”
“Vì vậy, thứ nhất, manh mối giả ngoài hành lang; thứ hai, NPC tự mình trải nghiệm; thứ ba, tin tức giả do con bạc cung cấp từ bên ngoài…”
“Với ba điều kiện này, tôi không tin họ không bị mắc lừa.”
Chúc Cường nén lại việc nuốt nước bọt: “Khoan đã, tôi có một câu hỏi.”
Người đàn ông: “Hỏi đi.”
Chúc Cường khô cả miệng: “Manh mối giả của cậu đã chuẩn bị tốt… Cho nên, cậu cũng có thể nhìn ra quy luật chân chính của 12 căn phòng rồi?”
Người đàn ông chắc chắn đáp: “Hiển nhiên. Tôi nhìn ra.”
Do dự một chút, Chúc Cường lại nói: “Cái đó… Có lẽ cậu không biết, nhưng Chu Khiêm thật sự rất giỏi. Dù người này không biểu hiện rõ ra nhưng tôi cảm thấy Chu Khiêm cũng giống cậu, đã nhìn ra rồi.”
“Cho nên, nếu tôi gửi manh mối giả này qua, Chu Khiêm sẽ nghi ngờ! Dù Chu Khiêm nghi ngờ Vu Hiền hay là nghi ngờ tôi, anh ta cũng sẽ nghi ngờ!”
“Cứ như thế, chúng tôi không chỉ không thể giết chết Chu Khiêm trong nhiệm vụ phụ mà còn rút dây động rừng! Sau này muốn giết anh ta cũng khó hơn! Vì anh ta sẽ không tin tưởng thông tin do con bạc cung cấp nữa!”
“Chà. Anh là một con bạc cấp thấp mà cũng… thông minh đấy.”
Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, nhưng cũng không phản bác lời Chúc Cường.
Một lát sau, người đàn ông nói: “Ừm. Đúng là có thể như vậy. Được rồi, vậy anh đừng cung cấp thông tin này cho Chu Khiêm. Bây giờ, anh nói cho tôi biết Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Chu Khiêm, bọn họ đã ở trong phòng làm gì.”
Vì vậy Chúc Cường nói, hắn kể lại cuộc hội thoại giữa ba người họ, thành thật một năm một mười nói ra.
Người đàn ông nói: “Tôi biết rồi. Vậy thì ba người họ đúng là có liên minh với nhau. Như vậy thì… Anh gửi thông tin và manh mối giả của tôi cho người chơi của anh, Lộ Manh Manh.”
“Lộ Manh Manh?” Sao tôi lại phải dẫn cậu ta đi tìm chết chứ!”
Chúc Cường trở nên kích động, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Đương nhiên không phải dẫn Lộ Manh Manh đi tìm chết. Anh nói với cậu ta đó là tin giả. Sau đó, anh bảo Lộ Manh Manh tìm cách khiến Cao Sơn tin đó là thật, dẫn đường Cao Sơn đi vào một trong năm căn phòng kia. Ví dụ như căn phòng số 6.”
“Cậu, cậu muốn giết Cao Sơn?” Chúc Cường trắng bệch cả mặt.
“Đúng vậy. Giết vú em thật ra cũng giống vậy. Cô ta có thể hồi máu cho vài người? Huống hồ cô gái kia cũng thông minh, sợ rằng không dễ dàng cắn câu.” Người đàn ông nói: “Tôi dự tính sau này trong phó bản còn nguy hiểm nào đó nữa. Cho nên trước tiên cứ giết chết xe tăng bên cạnh Chu Khiêm đi.”
Lần này Chúc Cường im lặng một thời gian dài.
Lúc lâu sau, hắn nói: “Cậu có thể tìm ra được quy luật thông qua màn hình trong thời gian ngắn như vậy… Vậy thì phòng nào là phòng có “địa vị thấp nhất”?”
Người đàn ông nói: “Thật ra nói vấn đề này khó thì rất khó. Nói đơn giản thì cũng rất đơn giản.”
Chúc Cường: “Nhưng tôi hoàn toàn không biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ…”
Người đàn ông cười nói: “Như vậy thì anh nên tin vào năng lực của tôi, tin tưởng vào năng lực của quân đoàn Đào Hồng. Anh phải tin rằng anh không chọn sai đội, đi theo chúng tôi sẽ không có vấn đề gì cả.”
Chúc Cường không biết vì sao mà ớn lạnh của người, hắn run rẩy nói: “Cậu, cậu là con bạc của ai? Không giống của Hà Tiểu Vĩ… Chỉ có thể là Tư Đồ Tình, đúng không? Cậu là con bạc của Tư Đồ Tình!”
“Đúng vậy. Giá trị của Tư Đồ Tình là hấp dẫn sự hoài nghi và phòng bị của mọi người, khi mọi người đều phòng bị cô ta… Lộ Manh Manh sẽ là người âm thầm ra tay.”
“Chúng ta hợp tác vui vẻ. Hơn nữa, anh cũng nên biết, tôi là người giật dây sau lưng mọi người.”
Chúc Cường siết chặt điện thoại, giọng nói của người đàn ông như con rắn độc len lỏi vào trong tai hắn.
“Tôi dùng điện thoại để liên lạc với anh, dùng hệ thống con bạc liên lạc với Tư Đồ Tình, cũng gián tiếp liên lạc với Lộ Manh Manh thông qua hai người…”
“Tất cả, ai cũng phải phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Chúc Cường, không được cắn rứt lương tâm. Phải vứt bỏ lương tâm đi. Nếu không anh không thể chơi nổi đâu.”
“Nhớ rõ mệnh lệnh của tôi. Tôi sẽ chỉ anh cách dẫn Cao Sơn vào phòng số 6.”
…
Trong trò chơi.
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đứng trước kệ sách, Chu Khiêm đã đi ra ngoài phòng 701 và dạo một vòng.
Từ phòng 701 để đi qua hết 12 căn phòng còn lại, Chu Khiêm thong thả dạo bước, cuối cùng đến phòng số 12. Giống như anh vừa đi vừa tính toán điều gì đó.
Sau khi dạo một vòng, Chu Khiêm quay về phòng.
Trong phòng, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn vẫn đang kiểm tra kệ sách.
Chu Khiêm tiện đà hỏi: “Có tìm được gì không?”
Hai người đều đồng loạt trả lời Chu Khiêm.
“Dựa vào loại sách để xem xét thì có vẻ Khương Dư Thanh là một nhà vật lý học. Chúng tôi thấy ở đây hầu hết đều là sách vật lý, phần nhiều còn ghi chú cả công thức và ghi chép kỹ lưỡng. Những ghi chép này đều rất chuyên nghiệp. Nếu không học chuyên sâu sẽ không biết được.”
“Hơn nữa, ông ấy cũng rất chuyên tâm đọc sách y học, cũng ghi chép nhiều, nhưng so với sách vật lý thì sách y học ít hơn một chút, ông ấy chỉ biết các kiến thức cơ bản của y học thôi.”
“Sách toán học lại được ghi chép tỉ mỉ. Đương nhiên rồi, nếu ông ấy là nhà vật lý học thì hẳn cũng phải học giỏi cả toán.”
“Và… Ông ấy cũng giỏi về cơ khí máy móc, ông ấy có chuyên môn về vũ khí và động lực học.”
“Khoan đã ——” Chu Khiêm ngắt lời hai người: “Ngoài sách vở thì còn tìm được thêm manh mối nào không?”
Vân Tưởng Dung đáp: “Không. Khi tôi kiểm tra nội dung sách thì Cao Sơn cũng đã kiểm tra quanh một vòng. Trên kệ sách này chỉ có sách thôi. Thậm chí tôi cũng đã lật nhiều trang sách nhưng cũng không tìm thấy bất cứ thư từ nào.”
Nghe vậy, Chu Khiêm đảo mắt nhìn vào những vị trí còn lại trong phòng.
Căn phòng có nội thất đơn giản, anh bước lên thử kéo một ngăn tủ đầu giường, bên trong rỗng tuếch, không có thứ gì khác.
“Trong phòng này có lẽ không còn thứ gì nữa. Ngoài kệ sách thì… còn có hai tủ đầu giường, những chỗ khác chỉ cần nhìn qua đã thấy mọi ngóc ngách, không có manh mối. Vậy anh có tìm thêm được gì không?”
Vân Tưởng Dung vừa hỏi xong, bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Hà Tiểu Vĩ.
—— “Trời ơi, cuối cùng tôi cũng lấy được hai viên đạn ra rồi! Nhưng mà khổ quá. Phải lục lọi trong ngực của xác chết để tìm… Sau này tôi không dám làm những chuyện như thế này nữa đâu, quá tởm.”
“Chúng ta ra xem thử, hai viên đạn kia có khắc ký hiệu S luôn hay không?” Vân Tưởng Dung và Cao Sơn nhìn Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói: “Hai người ra trước đi, tôi theo sau.”
Vì vậy, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung cùng nhau rời đi.
Chu Khiêm ở lại tìm thêm manh mối.
Nhưng anh đã tìm kiếm cả hai tủ đầu giường vẫn không tìm thấy thêm được thứ gì.
Đúng như Vân Tưởng Dung nói, căn phòng này trang hoàng ít ỏi đơn giản, ngoại trừ hai tủ đầu giường và kệ sách thì không còn thứ gì có thể giấu được đồ.
Ngoại trừ…
Chu Khiêm quay đầu, nhìn Khương Dư Thanh.
Một ông lão già yếu chỉ còn sống được thêm 3 ngày.
Bây giờ ông đang nằm ngủ say trên giường, không biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì.
Chu Khiêm nhìn ông lão, đi từng bước đến, cúi người xuống, quan sát những nếp nhăn trên gương mặt già nua.
Dù ông đã già nhưng không hề xấu xí, thật sự khiến người khác tò mò không biết khi còn trẻ ông đã từng đẹp trai tuấn mỹ như thế nào.
— Vậy thì, thứ tôi muốn, có giấu ở trên người của ông không?
Đi đến trước giường, Chu Khiêm khom lưng, thò tay vòng qua người Khương Dư Thanh, đầu ngón tay đụng phải một vật ở dưới gối đầu của ông lão.
Chu Khiêm giống như đang ru ngủ cho trẻ em, vỗ nhẹ lên gối của ông.
Khương Dư Thanh không phản ứng, vì vậy Chu Khiêm nhẹ nhàng đẩy vai của ông ra.
Hành động này có tác dụng.
Khương Dư Thanh bỗng vươn hai tay, nhanh chóng đặt qua một bên như một người ở trong mộng đang chơi trò chơi. Động tác này khiến cho thân người của ông cũng nghiêng qua một bên, ông lão từ từ nằm nghiêng qua, cong lưng lại.
Chu Khiêm liền ngồi lên chỗ trống bên mép giường, bàn tay di chuyển trên giường.
Không tìm thấy gì, anh lại thò tay lên phần gối đầu.
Anh đã có thu hoạch.
“Cũng may là giấu dưới gối chứ không phải trên người ông. Nếu không lột đồ của ông ra, đánh thức NPC này nọ thì quá là phiền.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm Khương Dư Thanh lầm bầm một câu nói mớ, sau đó duỗi tay lấy thứ ở dưới gối của ông lão ra.
—— Đó cũng là một viên đạn. Nhưng là một viên đạn có vỏ đạn hoàn chỉnh.
Trên viên đại có khắc một chữ cái, chính là chữ “S”.
Tìm được manh mối, Chu Khiêm có thể xác nhận rằng —— anh có thể phá giải được quy luật của nhiệm vụ phụ này rồi.
Bỏ viên đạn vào túi quần, Chu Khiêm quan sát kỹ lưỡng Khương Dư Thanh nằm nghiêng ở trên giường, sau đó ra khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài phòng 701, Chu Khiêm nhận ra sương mù trên hành lang đã dày hơn.
Thậm chí anh còn không thể nhìn rõ ba thi thể trên sàn nhà.
Bây giờ, năm người chơi còn lại đang đứng trên hành lang gõ gõ đánh đánh, có lẽ đang tìm manh mối.
Chu Khiêm nghe thấy Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Không thấy rõ lắm… Là Chu Khiêm ra hả? Tôi đã rửa sạch hai viên đạn còn lại rồi, bên trên đều có chữ S.”
“Được, tôi biết rồi.” Chu Khiêm vòng qua nhóm người chơi, đi về phía tay trái.
“Ơ? Cậu đi đâu thế?”
Chu Khiêm chỉ đáp: “Tôi vào thử phòng số 7. Nếu thành công, tôi sẽ nói cách hoàn thành nhiệm vụ cho mọi người.”
“Đm người anh em, quá ngầu! Không cần giải thích đâu, cứ lấy kết quả chứng minh phán đoán của mình đi, cậu có thể làm được! E he he ——”
Hà Tiểu Vĩ vừa nịnh hót Chu Khiêm vừa đi qua theo: “Tôi đi với cậu nhìn thử xem. Lỡ như cậu bị thương hay bỏ mạng gì đó tôi còn có thể giúp cậu nhặt xác!”
Khi đang nói giữa chừng, bị Chu Khiêm quay đầu liếc mắt một cái, Hà Tiểu Vĩ liền ngậm mồm lại không dám nói giỡn nữa.
—— Ánh mắt của Chu Khiêm lạnh băng đến đáng sợ.
Chu Khiêm tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc này, anh phát hiện ra rằng hành lang bỗng nhiên kéo dài ra hơn, cho nên từ phòng 701 đến phòng số 12 tốn nhiều thời gian hơn.
Cùng lúc đó, sương mù cũng ngày một dày đặc hơn.
Anh có thể cảm giác được Hà Tiểu Vĩ đang cách gần mình, nhưng khi anh quay đầu thì anh không nhìn thấy đối phương.
Không chỉ như vậy, Hà Tiểu Vĩ là một người to cao, tiếng bước chân hẳn phải rất lớn, nhưng bây giờ tiếng bước chân của hắn lại nhẹ bẫng, nếu Chu Khiêm không chú ý lắng nghe thì sẽ không nghe thấy.
Hành lang dài hơn, sương mù dày thêm, đây là do hệ thống tăng độ khó cho nhiệm vụ.
Vì vậy, trong vòng 1 tiếng đồng hồ tìm đủ 12 vật chứng trong 12 phòng, nếu không phá giải được “quy luật” thì quả thật là không hề đơn giản.
Đi mất một quãng thời gian, cuối cùng Chu Khiêm cũng đã đến trước cửa phòng số 6 và số 7.
…
Bên ngoài trò chơi, trong phòng tổng thống khách sạn 5 sao.
Vu Hiền ra khỏi WC, không nhìn thấy Chúc Cường đâu.
Có lẽ người ta đã giúp y đi mua thuốc, Vu Hiền cầm điện thoại kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến khi Chu Khiêm đi đến trước cửa phòng số 6 và số 7, Chúc Cường cuối cùng cũng đã quay về.
Chúc Cường bước vào phòng, Vu Hiền gấp gáp gọi: “Nhanh! Nhanh đến xem! Cậu nói thử đi, kỳ quái lắm! Lúc trước chúng ta nói rằng người lao công đã tự mình thí nghiệm, thấy phòng số 6 và số 7 an toàn.”
“Tôi cũng đã nghe lời đề nghị của anh, nhắn tin cho anh ấy nhưng anh Khiêm vẫn không chịu đi.”
“Anh Khiêm không đi, những người khác cũng không đi… Kết quả là bây giờ anh Khiêm lại muốn vào hai căn phòng này!”
Chúc Cường nhìn màn hình điện thoại.
Đúng là Chu Khiêm đang đứng trước cửa phòng số 6 và số 7.
Một lát sau, biểu tình của Chúc Cường liền thay đổi.
Vu Hiền nhận thấy, hỏi: “Sao thế? Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Chúc Cường nói: “Hình như tôi đã nghĩ ra một điểm mấu chốt…”
“Mấu chốt gì?” Vu Hiền vội hỏi.
Chúc Cường trả lời: “Tầng lầu này có 12 căn phòng, mỗi phòng có 1 tay xạ thủ. Sau khi người chơi nhận được thông báo, xạ thủ chỉ được giết người với một điều kiện là người đó không có địa vị thấp nhất.”
“Nhưng cậu có chú ý đến phần giới thiệu của hệ thống không?”
“Phần giới thiệu của hệ thống?” Vu Hiền suy nghĩ, cả kinh nói: “Đúng rồi! Hệ thống nói… Trong 12 căn phòng đều có vật chứng. Người chơi phải tìm đủ vật chứng thì mới hoàn thành nhiệm vụ!”
Chúc Cường nói: “Chính là vậy. Cậu nghĩ lại xem, điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là người chơi bắt buộc phải bước vào hết 12 căn phòng này. Điều này lại có nghĩa là gì nữa?”
Sau một lúc lâu, Vu Hiền mới phản ứng lại: “A a a, tôi biết rồi! Có nghĩa là không có căn phòng nào là an toàn mãi! Phòng an toàn luôn thay đổi! Đúng không?!”
“Phòng an toàn sẽ nằm trong 12 căn phòng, tìm ra quy luật nào đó để tìm ra nó? Người chơi phải tìm ra quy luật biến hóa của 12 căn phòng thì mới có thể đi vào được hết 12 căn phòng này!”
“Đm! Sao mà khó thế!”
12 căn phòng, mỗi căn phòng đều có xạ thủ.
Xạ thủ sẽ không nổ súng, điều kiện tiên quyết là địa vị của xạ thủ là có thấp nhất hay không.
Có thể còn có thêm điều kiện ẩn giấu nào đó dẫn đến việc địa vị của xạ thủ thay đổi.
Một khi địa vị của xạ thủ thay đổi thì phải xác định được đâu là căn phòng an toàn khi giá trị của các căn phòng thay đổi theo địa vị của xạ thủ.
Người chơi cần phải tìm ra quy luật thay đổi này.
Chúc Cường giải thích với Vu Hiền: “Đúng vậy. Khi có địa vị thấp nhất, xạ thủ sẽ không nổ súng, căn phòng đó an toàn.”
“Nhưng điều gì sẽ khiến cho địa vị của họ thay đổi? Đây là điểm mấu chốt mà người chơi cần phải tìm ra… Chỉ là… Tôi không thể nghĩ ra được điểm mấu chốt này là cái quỷ gì.”
“Mẹ nó! Tôi mặc kệ nó là cái gì! Tôi chỉ biết rằng nếu cứ thế này thì căn phòng số 6 và số 7 lúc trước là an toàn thì bây giờ chúng không hề an toàn! Vậy mà anh Khiêm còn muốn vào! Đm đm tôi phải cảnh báo cho anh ấy biết!”
Vu Hiền run tay bấm điện thoại, nhưng y chưa kịp gửi tin nhắn thì lại thấy trong trò chơi —— Chu Khiêm đã đứng trước cửa phòng số 7, đẩy cửa bước vào.
“Đm anh Khiêm anh van xin anh đừng xảy ra việc gì!”
“Bây giờ tôi còn thiếu nợ 10 triệu đó! Nếu anh xảy ra việc gì là tôi bể nợ!!!”
…
Trong trò chơi.
Chu Khiêm bước vào trong căn phòng số 7.
Sau đó, cánh cửa sau lưng anh tự động khép lại.
“1——”
“2——”
“3.”
Chu Khiêm nhẩm đếm 3 giây, không xảy ra việc gì.
Trong phòng quả nhiên có một màn sương dày đặc, Chu Khiêm mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đang giơ súng ở trước mặt mình.
Nhưng sau 3 giây, xạ thủ không nổ súng, mà buông khẩu súng xuống.
“Cảm ơn.” Chu Khiêm mỉm cười với đối phương, bắt đầu kiểm tra căn phòng.
Anh muốn tìm thứ được gọi là “vật chứng”.
Căn phòng này hết sức trống trải, gần như không có một vật chướng ngại gì.
Như vậy thì vật chứng hẳn là dễ tìm.
Vì trong phòng không có vật dụng nào nên vật chứng có lẽ sẽ được đặt trên mặt đất.
Nhưng căn phòng này không nhỏ, hơn nữa vì sương mù dày đặc nên khi Chu Khiêm thấy được vật chứng cũng đã mất một lúc lâu.
Sau khi tìm được vật chứng, Chu Khiêm giơ nó lên để nhìn kỹ.
—— Đây cũng là một viên đạn.
Nhưng bên trên không khắc chữ “S” mà là một con số “7”.
“S” tương ứng với một binh đội, “7” tương ứng với một binh đội…
Hai binh đội này từng có sự kiện bắn súng với nhau?
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Chu Khiêm nhanh chóng cất viên đạn vào, đi đến trước cửa.
Khi anh vừa định đẩy cửa ra, bỗng nhiên ——
“Đoàng!”
Căn phòng bên cạnh vang lên tiếng súng nổ!