Chương 20: Danh sách ước nguyện cuối cùng (1)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Thời gian Chu Khiêm phải vào trò chơi còn 1 ngày.
Buổi tối, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành nằm trên giường, nhìn chằm chằm giao diện hệ thống trên đồng hồ để nghiên cứu.
Chu Khiêm mở chiếc rương nhận được từ phó bản trước.
【 Người chơi nhận được đạo cụ: bàn chải bilingbiling 】
【 Giới thiệu công dụng: Hệ thống cảm ứng được thói quen sạch sẽ của bạn rất đặc biệt, vì vậy tặng riêng cho bạn một bàn chải siêu lợi hại, có vũ khí, bàn chải có thể dùng để lau vũ khí, vũ khí sẽ trở nên sáng bóng hơn! Máu? Bùn đất? Mồ hôi? Tro bụi? Có thể quét sạch tất cả trong một lần! 】
【 Cấp: D 】
Chu Khiêm: “…”
Sau đó Chu Khiêm xem hướng dẫn hệ thống, bắt đầu chọn kỹ năng khi chỉ huy đồng đội.
【 Người chơi Chu Khiêm nhận được kỹ năng thường 1: Ác mộng xương trắng 】
*白骨梦魇: Bạch cốt mộng yểm
【 Giới thiệu kỹ năng: Chỉ huy đoàn đội, khiến kẻ thù rơi vào ác mộng trong phạm vi nhất định, giảm 10% tốc độ di chuyển, tấn công; có 30% khả năng phản phệ, khiến bản thân rơi vào ảo mộng, xin hãy cẩn thận khi sử dụng 】
【 Người chơi Chu Khiêm nhận được đại chiêu 1: Cốt sát 】
【 Giới thiệu kỹ năng: Giá trị sinh mạng của người chơi đạt dưới 10% mới có thể hoạt động, thu hút những người đã chết ở gần đó tấn công kẻ thù, oán niệm càng mạnh, tính công kích càng cao; tiêu hao 1200 điểm kỹ năng 】
Chu Khiêm không nói gì, Tề Lưu Hành đã nhìn thoáng qua chỗ anh, sau đó nhíu mày: “Cái gì? Anh sắp hết máu với có thể kích hoạt được kỹ năng? Còn phải có điều kiện gần đó có người chết? Nếu xung quanh không có người chết, anh có cạn máu cũng không dùng kỹ năng này được! Khoan đã? Kỹ năng này còn tiêu hao hơn 50% thanh kỹ năng? Kỹ năng này của anh biết hố người chơi ghê đó!”
Chu Khiêm: “Kiếm Thần tương lai, bình tĩnh. Cậu bị OOC* rồi.”
*Out of Character: hành động này rất khác với cách người đó cư xử thông thường.
Tề Lưu Hành: “…”
Chu Khiêm lấy vũ khí ác mộng xương ra huơ qua huơ lại một chút, lại cất nó vào, nhàn nhạt cười: “Kỹ năng hay không nằm ở việc nó tốt hay xấu, mà là dùng như thế nào. Tôi cảm thấy nó cũng không tệ lắm.”
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Chu Khiêm chọn vào phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》.
Sau đó anh nhận được thông báo của hệ thống, anh có thể gọi video với con bạc của mình.
Nhìn hai chữ “Vu Hiền” trước màn hình một lát, Chu Khiêm nhấn nút nghe.
Sau đó anh nhìn thấy hai người, là Vu Hiền và Chúc Cường.
“Xin chào.”
Chu Khiêm thành thục nở một nụ cười ngây ngốc của con nhà địa chủ, cả người toát ra vẻ ngốc nghếch, ngọt ngào.
Vu Hiền bị mê hoặc trong một phút giây ngắn ngủi, y lại nhớ đến Chu Khiêm ở trong trò chơi, lúc này mới đằng hắng giọng, nói: “Ha ha, anh Khiêm! Chào anh Khiêm! Không ngờ được rằng tôi có thể nói chuyện với anh!”
Phản ứng bây giờ của Vu Hiền giống như được gặp thần tượng bấy lâu của mình, khi nói năng có chút lộn xộn.
Chờ đến khi y bình tĩnh lại, y giới thiệu với Chu Khiêm: “Anh Khiêm, đây là anh em tốt của tôi, Chúc Cường. Trước đây chúng tôi đã xem anh tham gia phó bản. Anh thật sự là ngầu đét!”
Chu Khiêm chào hỏi với Chúc Cường.
Không hoạt bát như Vu Hiền, Chúc Cường có vẻ im lặng, hướng nội hơn.
Chúc Cường không nói thêm gì, Vu Hiền nói tiếp: “Hai chúng tôi xem anh tham gia phó bản nhưng anh Cường giỏi hơn tôi nhiều. Nhiều lần anh ấy có thể đoán ra được đường đi nước bước của anh. Còn tôi thì không. Ha ha ha, có lẽ là tôi chơi game quá cùi bắp.”
“Ồ?” Chu Khiêm tò mò nhìn Chúc Cường: “Vậy thì anh Cường đây cũng là một con bạc à? Anh Cường có đặt cược người chơi không?”
Chúc Cường còn chưa trả lời, Vu Hiền ở bên cạnh đã “ha ha” cười, vẫy vẫy tay: “Có. Nhưng chúng tôi có giao kèo rồi, không thể nói người nọ là ai được.”
“Thật à??” Dường như suy nghĩ gì đó, anh liếc mắt nhìn Vu Hiền một cái, Chu Khiêm cũng không nói thêm gì.
Vu Hiền nói tiếp: “Dù sao thì hai chúng tôi cũng sẽ gắng sức giúp anh! Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia!”
Cúp máy, Chu Khiêm cũng không quá để tâm đến lời của Vu Hiền.
Nói trắng ra, cái gì là “có phúc cùng hưởng”? Thật ra bọn họ chỉ bị dính lấy nhau vì hai chữ lợi ích mà thôi.
Vì lợi ích nên người bên cạnh có thể phản bội mình bất kỳ lúc nào.
Về điều này, Chu Khiêm đã hiểu rõ ngay từ nhỏ.
Xong xuôi, Chu Khiêm nhìn giao diện hệ thống, nhấn nút “chuẩn bị xong”, chuẩn bị vào phó bản.
Trong phòng tổng thống khách sạn 5 sao.
Vu Hiền nhìn Chúc Cường: “Này anh Cường? Trước khi nói chuyện với anh Khiêm, cậu nói chúng ta phải giao kèo trước, không được tiết lộ Lộ Manh Manh là người chơi của cậu cũng tham gia vào phó bản này. Tại sao vậy? Muốn tặng anh Khiêm một sự kinh hỉ?”
Chúc Cường ngại ngùng cười cười: “Thật ra tôi sợ anh Khiêm thấy chướng mắt Lộ Manh Manh, cũng chướng mắt ôi. Tôi… Cảm thấy xấu hổ lắm. Cậu đừng để ý, bây giờ tôi giống cha già lo cho con nhỏ của Lộ Manh Manh vậy. Tôi còn con bạc của cậu ta, cậu là con bạc của anh Khiêm. Nhưng năng lực của Lộ Manh Manh kém hơn anh Khiêm nhiều. Tôi cảm thấy có hơi khác biệt…”
“Hai anh em ta đã dốc sức làm lụng tới bây giờ, cái gì mà khác biệt với chả khác biệt?” Vu Hiền ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Tiếc quá, sáng nay khi Lộ Manh Manh liên lạc với cậu, tôi nghe nói cậu ta muốn chơi một trò chơi. Nếu không tôi đã chào hỏi cậu ta một cái rồi! Hai người chơi trò gì vậy?”
Chúc Cường nhanh chóng chuyển đề tài: “Cậu cược bao nhiêu rồi?”
Vu Hiền nói: “Thua rồi… Tôi thua 300 ngàn, cậu cũng thua 100 ngàn.”
Chúc Cường vỗ vỗ vai bạn: “Không sao. Có lẽ họ muốn vào phó bản rồi. Tôi mua đồ ăn cho cậu.”
“OK.” Vu Hiền ngã xuống giường: “Tôi thật sự không hiểu được trò chơi này… Cậu có nhận ra không, khi chúng ta xem bọn họ chơi thì thời gian xung quanh cũng chạy chậm hơn…”
Chúc Cường không trả lời câu hỏi của Vu Hiền, hắn xoay người rời khỏi phòng, gương mặt cũng ngưng trọng hơn.
Vu Hiền, tôi không thể thoát ra được nữa.
Xin lỗi cậu, xin cậu đừng trách tôi.
…
Nửa giờ sau.
【 Người chơi Chu Khiêm vào phó bản: 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》】
【 Mức độ khó: cấp Hai; tỉ lệ hoàn thành: 60%】
【 Khả năng tìm thấy cốt truyện ẩn: 7% 】
【 Số lượng người chơi: 6 người 】
Sau khi vào phó bản, Chu Khiêm nhận ra anh đang đứng trước một tòa nhà nhà cao 7 tầng.
Cửa vào đóng kín, có lẽ đang chờ người chơi đến đầy đủ mới có thể mở ra.
Trước tòa nhà có nhiều loại cây xanh, hoa hồng, bãi cỏ trải rộng, đung đưa, dập dìu theo gió thoảng, hòa quyện cùng ánh mắt trời gay gắt giữa trưa.
Một lúc lâu sau, có hai người nữa đến.
Đó là Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.
Chu Khiêm chú ý thấy khi ba người vào trò chơi, trên người họ đều có cùng một túi hành lý từ hệ thống và quần áo, tạo hình —— quần áo lao động caro xanh trắng.
Quay đầu nhìn bảng tên của tòa nhà “Viện dưỡng lão Tích Thời”, Chu Khiêm nghiền ngẫm, có vẻ lần này họ sẽ có thân phận là y tá hoặc điều dưỡng.
【 3/6 người chơi đã tham gia 】
【 Còn 3 người chơi đang chờ tham gia 】
…
【 4/6 người chơi đã tham gia 】
Sau khi hệ thống thông báo, người chơi thứ tư xuất hiện.
Đó là một cô gái, có vẻ lớn hơn Vân Tưởng Dung vài tuổi, là một người đẹp lạnh lùng kiểu mẫu.
Cô im lặng liếc nhìn Chu Khiêm, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, cô gật gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Chu Khiêm xem thông tin từ hệ thống giao diện, biết cô tên là Tư Đồ Tình, là một người chơi cấp C, kỹ năng đánh cận xa, có cả AOE.
《 Vườn Địa đàng Apple 》là một phó bản đặc biệt, khó đánh quái. Nếu gặp phó bản thường thì Tề Lưu Hành cũng không hẳn là “sư phụ cạo gió” mà danh hiệu Kiếm Thần là thật.
Nhưng Tề Lưu Hành đối kháng trực tiếp. Khi bị bao vây thì ứng phó khá mệt mỏi.
Nhưng cô gái này có kỹ năng AOE, đúng là khó lường.
Sau Tư Đồ Tình là một người đàn ông vạm vỡ, cao lớn tiến vào, nhìn qua có vẻ khoảng 35 tuổi.
Nhìn mọi người, người nọ chủ động cười hỏi, có vẻ là một người hòa thuận, vui vẻ.
【 Họ tên: Hà Tiểu Vĩ 】
【 Cấp: D 】
【 Kỹ năng: Tấn công từ xa; hồi phục giá trị sinh mạng 】
【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Một cầm sư đang phát triển, có ý định song tu, có hai loại kỹ năng, nhưng có cái gọi là “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”, hai kỹ năng này đều tương đối yếu, đề nghị nên chuyên tâm phát triển một kỹ năng, hoặc là tấn công, hoặc là trị liệu 】
Đánh giá của những con bạc khác tương đối tích cực.
Ví dụ như con bạc của Tề Lưu Hành cũng cùng loại với cậu —— trẻ trâu.
Nhưng đánh giá từ con bạc của Hà Tiểu Vĩ quả thật có chút tiêu cực.
Chu Khiêm mỉm cười chào hỏi với Hà Tiểu Vĩ, thấy hệ thống lại thông báo.
【 6/6 người chơi đã tham gia 】
【 Người chơi đã tham gia đầy đủ 】
【 Đang tải cốt truyện, vui lòng chờ… 】
Người chơi cuối cùng là một nam sinh gầy yếu, tuổi tác tương đương với Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, có lẽ đang học đại học.
Đối lập với Tư Đồ Tình lạnh lùng, Hà Tiểu Vĩ thân thiện, tính cách của người này khá trung dung, lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó cũng không nhiều lời hơn, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, gương mặt an tĩnh.
Làn da của người này rất trắng, vì quá mức gầy yếu nên loại trắng này càng khiến cậu nhỏ bé hơn —— ánh mắt trời chiếu rọi từng sợi lông tơ trên mặt cậu, cả người cậu dường như trở nên trong suốt, có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
【 Họ tên: Lộ Manh Manh 】
【 Cấp: D 】
【 Kỹ năng: Đánh cận chiến, kỹ năng sát thủ, tốc độ 】
【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Hoàn thành phó bản đều còn 1% máu, xin hãy tiếp tục cố gắng và chú ý an toàn 】
Chậc… Sao đánh giá này cũng là tệ thế.
Hơn nữa… Một thanh niên gầy yếu thế này còn là sát thủ?
Chu Khiêm đánh giá Lộ Manh Manh, hệ thống lại gửi thông báo.
【 Thân phận của sáu người chơi: Điều dưỡng của viện dưỡng lão Tích Thời, phụ trách chăm sóc một ông lão tên Khương Dư Thanh 】
【 Năm nay Khương Dư Thanh đã gần trăm tuổi, khoảng ba ngày nữa sẽ qua đời 】
【 Nhiệm vụ của người chơi: Trong vòng 3 ngày giúp Khương Dư Thanh hoàn thành di nguyện 】
【 Nhiệm vụ chính 1 đã mở: Khương Dư Thanh ở phòng 701, trong vòng 5 phút đến trước phòng số 701 chăm sóc ông lão 】
【 Chú ý: Từ tầng 2 đến tầng 6 đang bảo trì, vui lòng không vào 】
【 Để thành công vượt qua ải, người chơi chú ý chủ động, tích cực tìm kiếm manh mối, cố lên! 】
Thông báo biến mất, cánh cửa kính cửa tòa nhà cũng mở ra.
Cửa không mở tự động mà có một người phụ nữ NPC khoảng 30 tuổi, mang giày cao gót và trang phục lễ tân ra mở.
Nhìn thấy nhóm người chơi đang sắm vai nhân vật, NPC tiến đến giơ tay chào hỏi: “Mọi người là điều dưỡng mới tới đúng không? Ông Khương ở phòng 701, mời mọi người vào.”
Chu Khiêm nhạy bén nhận ra thứ gì đó trong lời của cô, hỏi ngay: “À vâng, chúng tôi là điều dưỡng mới đến. Cho hỏi, những nhân viên cũ đâu hết rồi ạ?”
Người phụ nữ thở dài “Điều dưỡng còn hai người, bây giờ cũng đang ở phòng 701, không biết có thể trụ được bao lâu.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ tính tình của ông Khương không tốt lắm?” Chu Khiêm hỏi.
“Đúng vậy. Chăm sóc ông ấy rất khó khăn, cho nền cần rất nhiều y tá, điều dưỡng. Hơn nữa, ông Khương rất dễ tức giận, khi tức giận thì thường xuyên vứt đồ đạc lung tung!”
Người phụ nữ nói: “Có lẽ là các điều dưỡng chịu không nổi nên đã rời đi hết. Nhưng kỳ lạ lắm… Lúc trước, không có ai đến tìm tôi thanh toán tiền lương cả! Mọi người đều im lặng rời đi. Chà, thật kỳ lạ, thời buổi này vậy mà vẫn còn người không yêu tiền….”
Nghe đến đây, Chu Khiêm nhướng mày, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
—— hay là, những nhân viên đó không phải là không chịu nổi tính tình của ông Khương, bị ông ấy dọa sợ, mà là đã chết hết rồi?
Chu Khiêm tạm dừng suy nghĩ, hỏi tiếp: “Hôm nay chỉ có thể lên tầng 7 thôi? Những tầng khác thì không? Sao vậy ạ?”
“Gì cơ? Sao cậu biết những tầng khác không vào được?”
Người phụ nữ trước mặt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Chu Khiêm, nói tiếp: “Bây giờ viện dưỡng lão này chỉ có một mình ông Khương ở. Những tầng khác không có người nên bảo vệ cũng đóng cửa hết rồi.”
Ở đây chỉ có một mình ông lão Khương Dư Thanh ở?
Từ tiếp tân đến bảo vệ và nhiều điều dưỡng, y tá như vậy mà chỉ vây quanh một ông lão?
“À, đúng rồi, hai điều dưỡng còn lại tên là Lão Thiết và Lão Dư. Mọi người nhanh chân một chút, đến nghe lời họ để chuẩn bị công việc. Mọi người cũng nên chăm chỉ nữa, tôi là người phụ trách chấm công đó!”
Sau khi thúc giục người chơi lên tầng 7, chị gái tiếp tân liền rời đi làm việc.
Chu Khiêm đi đến trước cửa thang máy, nghe thấy người phụ nữ lẩm bẩm thêm một câu.
“Haiz, nghe nói khi ông Khương còn trẻ là một người đàn ông đẹp trai phong độ ngời ngời, đáng tiếc bây giờ đã già rồi…”
…
Thang máy có hai cái là A và B, sáu người chơi vào thang máy B, vài phút sau thì đến tầng 7.
Hành lang tầng 7 có sàn lót gõ, tường sơn màu vàng nhạt, trên tường có treo vài bức tranh, tạo nên một không gian ấm áp, nhẹ nhàng.
Nhiệm vụ chính có thời gian hạn chế, vì vậy nhóm người chơi không dám chậm trễ, nhanh chóng đến phòng số 701.
Nhưng họ còn chưa kịp vào phòng đã có hai NPC khác đẩy cửa bước ra ngoài.
Bọn họ hẳn là hai điều dưỡng đã được giới thiệu từ trước, một người là Lão Dư một người là Lão Thiết. Hai người này mỗi người một câu nói với người chơi.
“Mỗi buổi chiều, ông Khương đều phải ăn【 bánh quế hoa Vương Ký 】, nếu không sẽ tức giận! Bây giờ chúng tôi phải đi taxi mua bánh cho ông ấy, có lẽ 1 tiếng sau sẽ quay lại. Trong lúc đó, mong mọi người chăm sóc cho ông Khương.”
“Tối hôm qua ông Khương nằm mơ thấy mình đi đánh giặc, tâm tình hôm nay không tốt lắm. Mọi người chú ý một chút. Nhiệm vụ chăm sóc không dễ dàng, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của mọi người, cố gắng từ từ thích nghi!”
Nói xong, hai người nhanh chân đến thang máy, vào trong thang máy B rời đi.
Hai người họ vừa đi khỏi, lại nghe thấy “Tinh” một tiếng, thang máy A kêu lên.
Cửa thang máy mở ra, ba NPC khác xuất hiện.
Bọn họ mặc đồng phục màu xanh dương, trong tay là những dụng cụ như chổi, cây lau nhà, có vẻ là lao công.
Vừa bước đến phòng số 701, một người nói: “Ông Khương thích sạch sẽ, chúng tôi đến dọn dẹp phòng của ông ấy. Khi dọn dẹp xong, chúng tôi sẽ giúp mọi người dọn dẹp phòng của điều dưỡng.”
Sau đó, ba người lao công và sáu người chơi đóng vai điều dưỡng bắt đầu bước vào phòng số 701.
Vào trong phòng 701, Chu Khiêm bị bức tường bên cạnh thu hút chú ý.
—— ở đó treo một tấm ảnh trắng đen, diện tích lớn, chiếm một phần ba mặt tường.
Tấm ảnh có màu nâu vàng như lá phong héo úa, được chưng cất khô thoáng, không có hơi nước tồn đọng, nhưng nhân vật trong bức ảnh và cảnh tượng không biết có bị nhiễm nước ở chỗ nào hay không mà lại vặn vẹo mơ hồ. Cho nên nhìn từ xa, tấm ảnh dường như được ngâm trong nước.
Chu Khiêm có thể miễn cưỡng phân biệt được bảy người trong tấm ảnh.
Bảy người này mặc quân phục, quần áo có hơi rách nát, còn dính nhiều máu và bùn đất, dường như mới tham chiến xong.
Bọn họ cao thấp, gầy mập khác nhau, vì tấm ảnh bị hư hỏng nặng nên không thể nhìn rõ giới tính của họ. Nhưng bọn họ kề vai sát cánh với nhau, có thể nhận ra mối quan hệ tốt đẹp của họ.
Bảy người này có hai điểm giống nhau.
Thứ nhất, gương mặt của họ rất mờ ảo, không có ai có ngũ quan rõ ràng.
Thứ hai, bộ quân phục của họ rách nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một điểm chung —— “7”.
Vừa rồi hai nhân viên điều dưỡng kia nói rằng tối hôm qua Khương Dư Thanh nằm mơ thấy mình đánh giặc.
Có lẽ ông từng là một người lính.
Có lẽ ông là một người trong bảy người này, hơn nữa đội ngũ này có liên quan đến số “7”.
Chu Khiêm đi đến trước tấm ảnh, vươn ngón tay ra chạm vào thử.
Trong nháy mắt, anh sinh ra một cảm giác kỳ quái —— ngón tay anh bị nhiễm hơi ẩm từ tấm ảnh.
Khi quan sát gần, Chu Khiêm nhận ra quang cảnh trong tấm ảnh là một ngày mưa.
Nhìn kỹ, Chu Khiêm có thể cảm nhận được nước mưa xối xả đang buông xuống, có vẻ như muốn tràn ra khỏi tấm ảnh, lấp đầy căn phòng này…
Một hơi thở âm u nồng đậm thổi qua Chu Khiêm, anh mở to hai mắt, dường như có thể nhìn thấy bảy người trong tấm ảnh đang dùng những gương mặt mờ ảo kia từ trên cao nhìn xuống mình.
Trong lòng sinh ra một cơn ớn lạnh, Chu Khiêm rụt ngón tay lại theo bản năng, lùi về sau một bước.
Nhìn sang bên cạnh, mọi thứ đều đã khôi phục bình thường.
Ngoài tấm ảnh quỷ dị này, toàn bộ căn phòng mang đến cảm giác ấm áp bình dị.
Tạm thời Chu Khiêm không quan tâm đến tấm ảnh kia nữa, anh bắt đầu quan sát bố trí trong căn phòng.
Bức tường được sơn màu xanh lam, vật dụng thiên về đồ gỗ.
Chiếc giường lớn nằm giữa phòng, tủ đầu giường ở hai bên đều có hoa khô, một bình hoa bằng sứ màu xanh, một bình hoa bằng thủy tinh trong suốt.
Trong góc phòng có một giá sách, bên trên trưng bày nhiều sách.
Trước giá sách có hai chiếc ghế sô pha và một chiếc bàn trà loại nhỏ. Trên bàn trà có điểm tâm và nước.
Bên mép giường có một giá treo quần áo, có một bộ quân phục mới tinh được treo ngay ngắn, gọn gàng.
Sau một vòng quan sát, ánh mắt Chu Khiêm bị bộ quân phục này hấp dẫn.
—— trên bộ quân phục có một số “7”.
Đây là quân phục của Khương Dư Thanh?
Kiểu dáng của bộ quân phục xưa cũ, chắc chắn không phải của quân nhân đi nghĩa vụ quân sự theo thời hạn.
Kết hợp với năm chụp tấm ảnh trắng đen trên tường, Khương Dư Thanh là một người lính từ rất lâu về trước. Nhưng vì sao quân phục của ông lại mới tinh như thế này, ngay cả một nếp gấp cũng không có?
Trong đầu anh xuất hiện nhiều hình ảnh.
Cuối cùng, Chu Khiêm tập trung về phía con số “7”.
Tòa nhà này có 7 tầng, trong tấm ảnh có 7 người, trên bộ quân phục có số “7”…
Số 7 liên quan đến thứ gì?
Chu Khiêm nghĩ đến điều gì đó, anh nhanh chóng kiểm tra giá sách ở trong góc phòng.
Anh nhẩm đếm, quả nhiên, giá sách này cũng có 7 tầng.
Lúc này, Khương Dư Thanh, nhân vật mấu chốt của nhiệm vụ, cuối cùng cũng lên tiếng.
Ông nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, khẽ hé mắt, nhìn qua vô cùng lười nhác.
Nhìn thấy nhiều người ở trong phòng, ông lười nâng mí mắt, chất giọng ồ ồ khàn khàn cất lên: “Bánh quế hoa… đã mua chưa?”
Người trả lời là người đàn ông dáng người cao lớn, Hà Tiểu Vĩ.
“Vẫn chưa mua về đến thưa ông Khương. Ông có cần chúng tôi làm gì không ạ?”
Khương Dư Thanh lẩm bẩm vài câu mà người chơi không nghe rõ, sau đó ông lặp lại: “Bánh hoa quế. Tôi muốn ăn bánh hoa quế. Muốn ăn… Bánh hoa quế…”
Chu Khiêm chưa nói gì, chỉ nhớ đến cô gái tiếp tân từng dặn rằng ông Khương khi còn trẻ là một người đàn ông tuấn mỹ phong độ, vì vậy anh đánh giá Khương Dư Thanh nhiều lần.
Quả nhiên là một ông lão gần trăm tuổi, ông thật sự quá già, nếp nhăn trũng xuống trên mặt, khiến người khác không biết bộ dạng ban đầu của ông như thế nào.
Nhưng dù vậy, ông cũng không khiến người khác cảm thấy xấu xí.
Trên người ông có một khí chất cao quý đặc biệt, không một ai có thể coi khinh.
Điều này khiến cho người khác không khỏi mơ màng rằng có lẽ khi ông còn trẻ, ông chắc chắn là một người đàn ông tuấn mỹ vô song.
Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ trò chuyện với Khương Dư Thanh thêm vài câu cũng không thu thêm được tin tức gì hữu ích, hắn gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói với nhóm người chơi: “Tôi thấy thần trí ông Khiêm này không tỉnh táo lắm. Hình như ông ấy bị lẫn thì phải?”
Lộ Manh Manh từ đầu đến giờ nói gì bỗng mở miệng: “Nhiệm vụ có liên quan đến việc phải chăm sóc Khương Dư Thanh. Nên sẽ không đến mức… ông ấy quên mất di nguyện của mình, bắt chúng ta đi tìm đi? Nhưng làm sao mà tìm được?”
“Haiz người anh em à, cậu thông minh thật. Tôi cảm thấy cậu đã nói ra được mấu chốt rồi!” Hà Tiểu Vĩ thành thật khen ngợi: “Nhưng tiếp theo chúng ta… nên làm gì đây?”
Vân Tưởng Dung nói: “Hệ thống nói rằng chúng ta phải tích cực tìm kiếm manh mối mà? Bây giờ cũng không còn việc gì khác để làm, chúng ta bắt tay hành động thôi! Nhưng mà suy xét trước sau, điều dưỡng nói chúng ta phải chăm sóc cho Khương Dư Thanh…”
Ngón tay chỉ về phía một cái nút màu đỏ trước giường, cô nói tiếp: “Tuy ở đây có một cái nút phục vụ nhưng nếu ông ấy có nhu cầu gì, nếu chúng ta cũng không thể kịp thời đến được có lẽ sẽ xảy ra vấn đề.”
“Cho nên chúng ta nên chia làm hai nhóm. Một nhóm ở lại phòng chăm sóc cho Khương Dư Thanh, một nhóm khác bắt đầu kiểm tra tầng 7. Sau đó chúng ta có thể trao đổi tin tức với nhau.”
Vân Tưởng Dung là một cô gái thông minh, đề nghị này của cô vô cùng hợp lý.
Nhưng để đề nghị này có thể phát huy hết giá trị thì cần một tiền đề —— hai nhóm người chơi chia ra phải tin tưởng lẫn nhau để trao đổi thông tin cho nhau biết.
Ba người Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn quen biết với nhau.
Ba người còn lại thì hoàn toàn xa lạ.
Từ góc độ của Vân Tưởng Dung, nếu cô miễn cưỡng tin tưởng Chu Khiêm, cùng Cao Sơn không tách ra thì lựa chọn tốt nhất là cô và Cao Sơn chung một nhóm, Chu Khiêm vào nhóm còn lại; chờ kiểm tra xong thì ba người cùng nhau trao đổi tin tức.
Quả nhiên, Vân Tưởng Dung hơi liếc mắt nhìn về phía Chu Khiêm: “Tôi và anh Sơn sẽ ở lại phòng bệnh. Mọi người…”
Nhận được ám chỉ của cô, Chu Khiêm dẫn đầu xoay người ra ngoài: “Được rồi, tôi sẽ tìm manh mối ở phòng khác.”
Khi mở cửa phòng số 701, Chu Khiêm không ra ngoài ngay mà lưu ý tình huống ở phía sau.
Khi đó anh nghe thấy tiếng của Hà Tiểu Vĩ: “Tôi cũng ra ngoài xem, trong phòng này không có đồ gì có giá trị, chỉ biết ngồi đấu mắt với một ông già lú lẫn, quá là chán!”
“Vậy… Tôi cũng đi. Tôi muốn xem hành lang và những phòng còn lại như thế nào.”
Đó là tiếng của Lộ Manh Manh.
Hà Tiểu Vĩ: “Vậy được, ba chúng ta ra ngoài kiểm tra, ba người còn lại ở trong phòng trông chừng Khương Dư Thanh, thử xem ông ấy có biết được nội dung cốt truyện không… Tốt lắm! Ba người một nhóm, vậy là vừa rồi!”
Nghe đến đây, anh bất động thanh sắc liếc nhìn ra phía sau, đồng tử Chu Khiêm hơi co rụt lại, anh tiếp tục đẩy cửa ra khỏi phòng.
—— vậy là có Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh theo mình ra ngoài, Tư Đồ Tình ở lại trong phòng.
Nếu theo ý của Vân Tưởng Dung thì hẳn là trong hai người này có một người quen biết với Tư Đồ Tình.
Vì sao bọn họ lại làm như không quen biết nhau?
Chu Khiêm tấm lòng trong sáng như gương, gương mặt điềm đạm nở nụ cười mỉm, không bộc lộ cảm xúc gì.
Bỗng có một việc xảy ra khiến anh không thể ngờ đến —— ba người lao công chợt chạy đến, giành mở cửa phòng.
Vừa mở cửa, ba người vừa liến thoắng ——
“Ông Khương còn ở trong phòng. Không cần phải dọn dẹp nhiều.”
“Đúng vậy, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp phòng của điều dưỡng đây.”
“Nhanh lên nhanh lên, xong sớm nghỉ sớm!”
Ba người lao công đột ngột xuất hiện cũng đột ngột rời đi.
Chu Khiêm nhanh chóng nhìn bọn họ, anh chú ý thấy một nữ lao công đang ôm bộ quân phục của Khương Dư Thanh ở trong lòng.
“Sao bà lại lấy quần áo của ông Khương?” Chu Khiêm quyết đoán mở miệng hỏi.
“Suỵt ——!” Nữ lao công bất an nhìn về phía Khương Dư Thanh, thấy ông vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, chưa phát hiện ra điều gì mới yên tâm.
Bà trừng mắt nhìn Chu Khiêm: “Này, đều đến đây làm công cả, sống không dễ dàng gì, mọi người cũng nên thông cảm cho nhau một chút chứ! Bộ đồ này đáng giá không ít tiền, dù sao ông ta cũng già yếu lú lẫn cả rồi, chúng tôi lấy nó thì ông ta cũng có biết đâu! Cùng lắm thì hôm sau tôi lấy tiền chia lại cho mọi người, được không? Đừng có tố giác tôi!”
Chu Khiêm tạm thời không nói gì, chỉ im lặng chờ ba người lao công rời đi.
Nhưng anh phát hiện ra rằng sau khi ra ngoài hành lang, ba người họ chợt đứng ngây ra như phỗng.
Chu Khiêm đoán rằng ba người họ đúng là đến để dọn dẹp vệ sinh.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ quân trang, họ trộm nó, lúc này trong phòng cũng chưa dọn dẹp gì nên mới vội vội vàng vàng ôm đồ trốn đi.
Nhưng mà… Nếu vội vã rời đi, sao bây giờ lại sững người đứng giữa hành lang?
—— bọn họ nhìn thấy điều gì?
Tâm tư rục rịch, Chu Khiêm bước ra ngoài, sau đó anh cũng đầy kinh ngạc.
Thấy Chu Khiêm và ba người lao công đều sững sờ đứng trên hành lang, những người chơi còn lại trong phòng 701 cảm thấy kỳ lạ, bèn lần lượt ra ngoài theo. Sau đó, mọi người đều đứng ngây người giữa hành lang.
—— hành lang không còn là hành lang ban đầu.
Khi bọn họ đến đây, hành lang thẳng tắp một đường, có tất cả 12 phòng, thang máy ở giữa, các phòng chia làm đôi ở hai bên.
Trong đó phòng 701 ở giữa, nằm ở cuối hành lang gần với thang máy B, đối diện 701 là phòng 702.
Nhưng bây giờ khi ra khỏi phòng 701, đối diện 701 không phải là 702 mà trên cánh cửa có một tấm bảng đề số “12”.
Hàng lang từ một đường thẳng bây giờ thành một hình vòng tròn.
Sau khi cứng đờ người bất động tại chỗ, ba người lao công bắt đầu hành động.
Bọn họ có ba người, hai người phụ nữ đi về bên trái, người đàn ông thì đi về bên phải.
Nhưng sau vài phút, ba người lại quay về ở trước cửa phòng 701.
Thấy thế, Chu Khiêm cũng rời khỏi cửa 701, bắt đầu đi về phía tay trái.
Đi một vòng, anh quay về lại trước cửa phòng 701, xem như đã thăm dò địa hình rõ ràng.
Chu Khiêm giải thích với nhóm người chơi: “Hai thang máy đã biến mất. Hành lang có dạng vòng tròn. Hành lang vòng tròn này có tất cả 12 phòng, đánh số từ “1” đến “12”. Nói cách khác ——”
Anh giơ tay chỉ về phía tấm bảng “701”, nói: “Nói cách khác, tầng lầu này có tất cả 13 phòng. Trong đó có 12 phòng xoay quanh một phòng thứ 13 tạo thành một hình tròn, đánh số từ 1 đến 12. Khương Dư Thanh ở phòng 701, bây giờ là căn phòng thứ 13 ở chính giữa.”
“Khi chúng ta đến đây, tầng lầu này là hình vuông mà! Sao bây giờ lại là hình tròn?”
“Đm tình huống gì thế này?” Hà Tiểu Vĩ hốt hoảng chất vấn.
Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng có lẽ do hoảng sợ nên bây giờ giọng điệu chất chứa sự sợ hãi, khi người khác nghe thấy thì —— có cảm giác như một già đang làm nũng bằng chất giọng the thé.
“Vậy thì phòng 701 vẫn giữ nguyên, cửa phòng hợp với bốn bức tường dịch chuyển sang không gian khác?”
Vân Tưởng Dung nhíu mày: “Đây là phó bản thần quái sao? Sao mà có… dịch chuyển không gian gì nữa?”
Nghe thấy cô nói như vậy, Cao Sơn nhanh chóng lùi về sau vào trong phòng 701 rồi bước ra lại: “Khương Dư Thanh ngủ rồi. Không có thay đổi gì. Trong phòng vẫn như cũ.”
Ở bên này, những người chơi đang thảo luận tình huống trước mặt.
Ở bên kia, ba NPC lao công cũng đang sợ hãi thảo luận kế sách.
“Tình huống gì đây? Tại sao lại như vậy?”
“Không biết. Hay là… chúng ta thử mở một cánh cửa ra xem thử?”
“Được đó, có lẽ sau cửa là một thang máy hoặc là một đường ra khác?”
Nghe thấy tiếng thảo luận, Chu Khiêm nhìn qua.
Anh thấy người đầu tiên hành động là người trộm bộ quân phục của Khương Dư Thanh, và bà ta đã mặc nó lên người.
Bà trực tiếp đi đến phòng đánh số 12 đối diện với phòng 701.
Cửa phòng không khóa, nữ lao công đẩy vào, cánh cửa “kẽo kẹt”, bị đẩy vào trong.
Sau đó người lao công bước vào.
Khi bà vừa vào không bao lâu, cửa phòng vẫn chưa khép lại, bên trong lại vang lên một tiếng “cạch”.
Ba giây sau, một sự việc bất ngờ xảy ra.
—— trong phòng 12 có tiếng súng nổ!
Tiếng súng vang lên như tiếng sấm, dội vang vào thần kinh của mọi người ở đây.
Cao Sơn nhanh chóng ôm Vân Tưởng Dung vào lòng, Vân Tưởng Dung theo thói quen túm lấy cổ áo bạn trai.
Hà Tiểu Vĩ xoay người nhảy dựng lên, cả người muốn bám dính lấy cánh cửa 701 như một con koala cỡ bự.
Lộ Manh Manh có vẻ cũng sợ hãi, cậu trốn ra phía sau Hà Tiểu Vĩ, lặng lẽ túm lấy vạt áo đối phương.
Chu Khiêm không có động tĩnh gì, anh co một chân lên trên bức tường cạnh cửa phòng 701, híp mắt nhìn về phía phòng số 12.
Điều khiến anh chú ý là Tư Đồ Tình không hề trốn ra sau mà lại tiến lên một bước về phía phòng số 12.
Sau tiếng súng nổ là tiếng thét chói tai.
Nó vang lên từ trong phòng số 12, hẳn là của nữ lao công mặc quân phục sắp chết.
Ầm ầm vang dội, cửa phòng 12 lại được mở ra, nữ lao công kia chạy ra ngoài.
Trên ngực bà có một vũng máu lớn, có lẽ là do bị súng bắn.
Phía sau bà không xa là một bóng đen đang giơ cao khẩu súng nhắm thẳng về phía bà, nhưng vẫn chưa nổ phát súng tiếp theo.
Đó là một cái bóng quỷ dị, có hình dạng như người nhưng không có ngũ quan hay biểu cảm.
Bây giờ Chu Khiêm tiến lên trước một bước, anh muốn nhìn gương mặt của người nọ.
Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng đột ngột đóng lại.
Còn về nữ lao công, bà ngã gục trên hành lang lạnh ngắt, đã tắt thở.
Hà Tiểu Vĩ: “Đm cái gì vậy? Sao lại có súng? Phó bản này là… Thần quái? Huyền huyễn? Khoa học viễn tưởng? Hay là cao bồi đấu súng? Chúng ta làm gì có súng!”
Cao Sơn: “Dung Dung à, em về phòng 701 trước đi, anh ở lại hành lang xem thế nào.”
Vân Tưởng Dung: “Không được, lỡ như anh gặp chuyện gì thì sao? Em có thể ở lại hồi máu cho anh.”
Hà Tiểu Vĩ: “Đm dân F.A không có nhân quyền hả? Tôi cũng có thể hồi máu cho cậu ta mà! Sao mà không có ai muốn cùng làm CP với tôi vậy?”
Ở bên kia, thấy bạn của mình đã chết, hai người lao công còn lại hiển nhiên cũng vô cùng hoảng sợ.
Người phụ nữ nói: “Sao, sao lại thế này… Không được, nhanh nghĩ cách thoát ra khỏi đây đi! Nếu không chúng ta sẽ chết hết! Tôi phải đi! Tôi muốn đón con tôi tan trường!”
Người đàn ông nói: “Trời ơi, đã nói là không nên trộm đồ của người ta mà! Đây là báo ứng của bà ta thôi! Chúng ta sẽ không sao đâu!”
“Đúng, anh nói đúng… Tôi… Tôi sẽ thử mở cánh cửa khác.”
Nuốt một ngụm nước bọt, người phụ nữ nhìn trái nhìn phải, sau đó cô chọn vào phòng số 1 bên cạnh phòng số 12.
Thấy hành động của cô, nhóm người chơi cũng nhìn chằm chằm về phía đó.
Trước mắt mọi người, cô đẩy cửa bước vào.
Sau đó, cũng như tình huống của người phụ nữ đầu tiên, cửa phòng bị đóng lại.
Ba giây sau, chuyện tương tự cũng xảy ra —— tiếng súng nổ và tiếng hét chói tai vang vọng qua cánh cửa, người phụ nữ lại mở cửa chạy ra ngoài, một bóng đen không có mặt mũi giơ súng đứng ở sau lưng cô.
Cuối cùng, cánh cửa số 1 khép lại, người lao công thứ hai ngã xuống vũng máu.
“Sao mà… Hay là không có cánh cửa nào mở được…”
Người đàn ông thứ ba lẩm bẩm nói.
Thấy hai phòng số 12 và số 1 đều xảy ra chuyện, người này gần như phát điên đi lại vòng quanh.
“Quỷ, quỷ đánh tường?”
“Rốt cuộc là sao chứ…”
“Mình phải thoát khỏi đây. Thật là đáng sợ… Thật là đáng sợ, có phải mình cũng sẽ chết hay không?”
Vừa lẩm bẩm, người đàn ông vừa chạy nửa vòng hành lang, nhất thời đã đi sang nửa vòng còn lại của hành lang hình tròn.
Chu Khiêm nhanh chóng đi theo, những người chơi khác cân nhắc một chút, có lẽ chỉ cần không bước vào trong 12 căn phòng thì sẽ không bị tấn công. Vừa rồi hai tay súng kia cũng không bước ra khỏi phòng, đến hành lang để giết người, vì vậy mọi người cũng đi theo.
Mọi người nhìn người đàn ông lưỡng lự trước cửa phòng số 6 và số 7, cuối cùng người này bước vào căn phòng số 6.
Sau khi cửa phòng đóng lại, sáu người chơi muốn nhìn rõ hơn nên bước đến gần cửa hơn.
Lẳng lặng chờ một lát, bọn họ phát hiện không có chuyện gì xảy ra.
—— không có tiếng súng.
Một phút sau, người đàn ông ra khỏi phòng số 6.
Khi rời đi, vẻ mặt của người nọ thả lỏng hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt.
“Không sao! Không có ai giết mình! Nhưng trong phòng đó không có đường ra. Mình phải tiếp tục đi tìm đường.”
Lầm bầm lầu bầu tự nói với chính mình, người đàn ông mở cửa phòng số 7.
Cửa phòng số 7 mở ra, tiếng súng cũng không xuất hiện.
Vì vậy một phút sau, người đàn ông rời khỏi phòng số 7.
“Kỳ lạ. Căn phòng này cũng không có đường… Rốt cuộc làm sao để có thể ra ngoài đây…”
Người đàn ông ôm lấy đầu mình, vẻ mặt ủ rũ chán chường.
Cúi đầu xuống, người đàn ông vừa suy nghĩ vừa quay về căn phòng đối diện phòng 701.
Người chơi cũng đi theo phía sau.
Khi đứng trước hai thi thể của bạn mình, người lao công thở dài, giống như đang cảm thán cái chết của họ.
Chợt người này ngẩng đầu, ánh mắt ngây thở đảo qua một căn phòng còn lại.
“A Hoa vào phòng số 12, đã chết; Tiểu Vương vào phòng số 1, đã chết; mình vào phòng số 6 và số 7, không chết… Nhưng không tìm thấy đường ra. Mình không thể chết ở đây được…”
Không ngừng lặp đi lặp lại lời này, người đàn ông đi đến trước cửa phòng số 2.
“Phòng số 12, phòng số 1… đều có người chết, có lẽ không thể nào có sát thủ ở cả 3 phòng kế tiếp nhau?”
Nói xong, người đàn ông mở cửa phòng số 2.
Cửa phòng nặng nề khép lại.
Ba giây sau, tiếng súng nổ lại vang lên!
Sau đó mọi chuyện lặp lại như hai người lao công trước.
Người đàn ông dường như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, chạy ra ngoài.
Đáng tiếc viên đạn đã bắn ngay chỗ hiểm, người đàn ông cũng chết ngay trên hành alng.
Ba vụ án mạng diễn ra nhanh chóng trước mặt người chơi.
Sau trận giết chóc gió tanh mưa máu, ba người lao công ngã gục trên hành lang, không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Chu Khiêm ghét nhất là những thứ như máu.
Anh khẽ nhíu mày, đứng trước cửa phòng 701, hơi nghiêng đầu, nhìn vào bên trong phòng.
—— Khương Dư Thanh lớn tuổi đang nằm trên giường mà ngủ, dường như không biết ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Hà Tiểu Vĩ lại dùng chất giọng vịt đực của mình rít lên: “Rốt cuộc là sao? Chuyện quái quỷ gì đây!”
Vân Tưởng Dung bình tĩnh nói: “Người thiết kế trò chơi đã chuẩn bị một cốt truyện, chỉ sợ rằng chúng ta phải dựa vào tình huống của ba người lao công này để tìm ra một quy luật. Đây là câu hỏi dành cho chúng ta. Có 12 căn phòng, có phòng an toàn, có phòng không an toàn. Chúng ta cần phải tìm ra quy luật, cũng phải tiến hành kiểm tra.”
Cao Sơn nghiêm túc nói: “Nhưng khó quá, anh không nhìn ra được quy luật gì cả.”
Cao Sơn vừa dứt lời, sáu người chơi đồng loạt nhận được thông báo của hệ thống.
【 Người chơi mở ra nhiệm vụ phụ ①: 《 Chế tạo và cân bằng 》】
【 Thời gian hoàn thành: Một giờ 】
【 Trong 12 căn phòng có giấu 12 vật chứng quan trọng, người chơi tìm cách thu hoạch toàn bộ vật chứng, có thể hoàn thành nhiệm vụ 】
【 Xin lưu ý: Sát thủ trong phòng dùng súng bắn sẽ 100% trúng mục tiêu 】
Hà Tiểu Vĩ: “Là sao? Nhiệm vụ phụ? Có nghĩa là không cần làm nhiệm vụ này đúng không?”
Cao Sơn: “Nhưng nếu không làm nhiệm vụ phụ… Chúng ta sẽ bị nhốt ở đây luôn ư/”
Vân Tưởng Dung nhướng mày, nhìn về phía Chu Khiêm —— anh đang đi vào trong phòng 701.
Lắc đầu, Vân Tưởng Dung bĩu môi nói: “Dù chúng ta không muốn làm nhiệm vụ phụ thì anh Khiêm cũng sẽ bắt chúng ta làm thôi.”
Hà Tiểu Vĩ chưa trải nghiệm thủ đoạn của Chu Khiêm: “Hả? Là sao?”
Mấy giây sau, quả nhiên, giọng của Chu Khiêm vang lên từ trong phòng: “Nhìn ba người lao công đã chết kia khó mà tìm ra được quy luật. Chúng ta cần phải vào phòng 701 tìm thêm manh mối. Mọi người vào đây đi.”
Nghe xong, Cao Sơn liền nhìn Vân Tưởng Dung, chớp mắt với cô.
Vân Tưởng Dung bèn đáp bằng ánh mắt “anh thấy em có nói đúng không”.
Trong phòng, Chu Khiêm lại đi đến trước tấm ảnh đen trắng.
Ngẩng đầu, anh nhìn 7 gương mặt mơ hồ trong tấm ảnh.
—— mọi người sẽ cung cấp cho tôi thông tin gì nào?
Vươn tay lên, Chu Khiêm lại dùng ngón tay chạm vào tấm ảnh.
Nhẫn nhịn sự khó chịu vì luồng khí lạnh lẽo, Chu Khiêm tiếp tục kiên trì, chờ đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Người chơi không thể vừa bắt đầu đã gặp nguy hiểm tử vong bất ngờ không có nhắc nhở hay tính logic.
Bây giờ bọn họ đã mở ra nhiệm vụ phụ, mà nguy hiểm của nhiệm vụ phụ nằm ở 12 căn phòng ngoài hành lang.
Như vậy thì mọi thứ ở trong căn phòng này sẽ tạm thời an toàn.
Vân Tưởng Dung và Cao Sơn quản nhiên vào trong phòng theo lời Chu Khiêm.
Nhưng bọn họ cũng không dám đến gần anh, chỉ im lặng chờ đợi cách đó không xa, quan sát xem anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Trong tấm ảnh trắng đen, nước mưa tựa như sương mù.
Nếu nhìn kỹ, không phải tấm ảnh tự nổi sương mù mà là gương mặt của 7 người xuất hiện sương mù, dường như đang ngưng tụ lại trên người họ, có thể chui ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Thấy như vậy, hai người Cao Sơn và Vân Tưởng Dung siết chặt mười đầu ngón tay với nhau, gương mặt đầy lo lắng.
Mà người cách tấm ảnh gần nhất, còn đang dùng tay chạm vào là Chu Khiêm, lại cảm nhận được một nỗi bi thương nồng đậm.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Cảm xúc của Chu Khiêm có vấn đề từ lâu, không phải anh vô cảm với mọi thứ, nhưng cảm xúc của anh rất nhợt nhạt, dao động cảm xúc cực kỳ nhỏ.
Nhưng bây giờ trong tấm ảnh dường như ẩn chứa một nỗi niềm nào đó, đè nặng lên trái tim của Chu Khiêm, khiến anh cảm nhận một nỗi niềm thương cảm sâu trong lòng mình.
Sau đó, trước mắt Chu Khiêm xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
——có vẻ đó là một ngôi nhà kiểu cũ thời dân quốc, một người đàn ông đang khom lưng ngồi bên cạnh bàn để viết thơ, trên bàn có một ngọn nến màu trắng.
Người đàn ông cao gầy, khí chất nho nhã, trầm tĩnh.
Cách một màn sương mờ, Chu Khiêm không thể nhìn rõ được gương mặt của đối phương nhưng mơ hồ thấy đây là một người đàn ông anh tuấn.
“Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.” (1)
Chữ của người đàn ông vừa mềm mại lại mạnh mẽ.
Chữ viết của Chu Khiêm chẳng khác gì như vẽ bùa, nhưng chữ của Bạch Trụ lại rất đẹp, từ đó Chu Khiêm cũng thường có cảm tình hơn với những người viết chữ đẹp.
Người đàn ông viết xong câu thơ thì thở dài một hơi.
Ông không gửi nó đi mà lại giơ lên trước ngọn lửa, đốt nó.
Chu Khiêm có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập cùng nhịp với người đàn ông.
Mà bây giờ trái tim ấy dường như bị bóp nghẹn, lại dường như bị thiêu đốt theo cả bài thơ, khiến cho trong lòng anh đau âm ỉ.
Tấm ảnh kỳ lạ này có một sức mạnh cộng hưởng khiến Chu Khiêm cảm nhận được nỗi niềm đau đớn đã mất từ lâu.
Anh nheo mắt lại, tiếp tục nhìn người đàn ông, thử hỏi: “Sao ông lại đốt nó đi? Bài thơ này ông viết cho ai?”
Vì quá đau lòng nên giọng nói của Chu Khiêm cũng trở nên khàn khàn theo.
Người đàn ông có vẻ như nghe thấy câu hỏi của anh, ông ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Cậu, các cậu tới! Các cậu tới rồi!”
“Tôi không nhìn lầm đúng không?”
“Tốt quá… Dù chỉ là ảo giác thôi… nhưng còn có thể gặp mọi người khi còn sống cũng đã quá tốt rồi.”
“Các cậu” là đang chỉ ai?
Là người chơi ư?
Người trong tấm ảnh có thể nhìn thấy “các cậu” ở trong phòng này?
Chu Khiêm híp mắt suy nghĩ, lại thấy người đàn ông đưa tờ giấy cho mình.
Nhận lấy tờ giấy, còn chưa kịp nhìn kỹ, một cơn mưa đổ xuống, xóa nhòa hình ảnh trước mặt anh.
Chốc lát, người đàn ông, bàn ghế, giá cắm nến, căn phòng cổ xưa… Tất cả đều bị xóa nhòa, hình ảnh trở nên vặn vẹo, méo mó, hai màu trắng đen dần lan rộng, cuối cùng hòa làm một với tấm ảnh.
Sau khi bừng tỉnh, Chu Khiêm nhìn thử, trước mặt anh vẫn là tấm ảnh trắng đen kỳ quái ban đầu.
Anh đã quay về trong phòng 701.
Mọi chuyện vừa xảy ra dường như là ảo giác vì anh đã chạm vào tấm ảnh.
Nhưng trong tay anh lại xuất hiện một tờ giấy viết tay.
Ở bên cạnh, Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ, Lộ Manh Manh nhanh chóng tiến đến, đọc được những câu thơ trên tờ giấy.
Vân Tưởng Dung: “Đây là manh mối!”
Hà Tiểu Vĩ: “Chắc chắn rồi! Hai câu thơ này đang chỉ ra quy luật của 12 căn phòng bên ngoài!”
Cảm giác quỷ dị trong lòng Chu Khiêm đã biến mất hoàn toàn, anh lại quay về những xúc cảm mờ nhạt không buồn không vui.
Sau đó anh đọc tờ giấy, người đàn ông trong tấm ảnh đã gửi hai câu ——
【 Người có địa vị thấp nhất, không thể giết người! 】
【 Thế lực cân bằng, là con đường giải quyết duy nhất! 】
…
Trước cửa phòng 701, lẳng lặng quan sát hành động của nhóm người chơi, Tư Đồ Tình nâng tay lên, nhìn giao diện hệ thống trên đồng hồ.
Người em trai tàn tật, đồng thời là con bạc của cô, đã gửi đến một tin nhắn.
【 Nhiệm vụ của chị là giết Chu Khiêm, không cần quan tâm đến nhiệm vụ phụ 】
【 Chị có thể nghĩ cách thuyết phục những người chơi còn lại bỏ nhiệm vụ phụ, tốt nhất là mượn sức Vân Tưởng Dung và Cao Sơn, nếu không họ sẽ kéo đến phiền phức 】
【 Khi cần thiết, giải quyết cặp đôi đó trước 】
Chú thích:
(1) Bài thơ “Dạ vũ ký bắc” (Đêm mưa gửi người phương bắc), tiêu đề bài này có nơi chép là Dạ vũ ký nội 夜雨寄內 (Đêm mưa gửi vợ), tác giả là Lý Thương Ẩn.
Tạm dịch nghĩa:
Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.
Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn,
Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.
Có 1 bài cổ phong rất hay lấy ý từ bài thơ, mọi người có thể nghe thử:
https://youtu.be/GsIKkUu0pC4