Chương 19: Vườn Địa đàng Apple (19)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Chu Khiêm đúng là người nói được thì làm được.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã ra tay hành động ngay.
Đợt kiểm tra phòng đã kết thúc, Chu Khiêm cầm một hộp bánh tiramisu, tặng cho chị gái y tá quen biết, khích lệ Tề Lưu Hành, cả hai cùng nhau diễn vai con trai ngốc nhà địa chủ, ngây thơ thuần khiết cười tươi. Sau đó bọn họ có 3 tiếng đồng hồ để đi ra ngoài.
Rời khỏi bệnh viện, bắt xe, cả hai cùng nhau đến nghĩa trang công cộng Tân Long.
Nghĩa trang công cộng Tân Long cách xa trung tâm thành phố, hơn nữa việc quản lý cũng khá hỗn loạn.
Đương nhiên, vì lý do này nên giá cả những ngôi mộ ở đây khá là rẻ.
Chu Khiêm cân nhắc một chút, Bạch Trụ được chôn ở đây là vì gia cảnh nhà anh không quá khá giả, không đủ tiền mua những ngôi mộ mắc tiền; thứ hai, điều này cũng phần nào phản ánh tình cảm của cha mẹ dành cho anh.
Nhiều năm trôi qua, Chu Khiêm thấy quản lý của nghĩa trang công cộng Tân Long vẫn loạn như cũ.
— Khi anh đến khu vực đón khách thì tất cả nhân viên đang chơi mạt chược.
Trước đó Chu Khiêm đã chuẩn bị sẵn bao lì xì, bây giờ trực tiếp phát cho mỗi người một phong bì đỏ chót.
“Cầu may, cầu may!” Vừa phát phong bì, Chu Khiêm vừa đưa ra yêu cầu, anh muốn đổi tấm bia mộ của anh mình thành một tấm bia khác tốt hơn.
Không hổ là quản lý tệ bạc của một nghĩa trang công cộng, những người này không thèm xác minh thân phận của Chu Khiêm, sau khi nhận phong bì xong thì hai nhân viên sảng khoái dọn dẹp bàn mạt chược đánh cả ngày chỉ được dăm ba đồng, dẫn Chu Khiêm đến mộ của Bạch Trụ, sau đó tháo dỡ tấm bia mộ.
Chu Khiêm nhìn thấy một hủ tro cốt ở sau tấm bia mộ hình vuông.
Hủ tro cốt được làm từ gỗ, kiểu dáng đơn giản.
Nhưng nó chỉ to bằng hai bàn tay người lớn, nhìn qua nhỏ bé khó tả.
Sau khi hỏa táng, thông thường người ta chỉ giữ lại một phần thi cốt bỏ vào hủ tro cốt.
Điều này khiến cho Chu Khiêm cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Trong ấn tượng của Chu Khiêm, Bạch Trụ là một người cao lớn, bây giờ chỉ còn lại một nhúm tro tàn như vậy.
Anh đã tưởng tượng ra toàn cảnh hỏa táng —— thân thể của Bạch Trụ từ từ được cho vào lò thiêu, sau khi lấy ra, cha mẹ của anh chỉ vốc một nắm tro bỏ vào cái hộp nho nhỏ này.
Ở bên cạnh, tấm bia mộ đã được tháo ra, một nhân viên sờ soạng túi quần căng phồng, đánh giá số tiền trong bao lì xì có vẻ không hề ít, vì vậy mặt mày hớn hở nhìn Chu Khiêm: “Thật ra không nhất thiết phải thay bia ngay hôm nay đâu! Bia mới không thể có ngay được. Hôm nay cậu cứ đặt hàng trước, chờ một thời gian rồi đổi cũng không muộn.”
Một người khác tiếp lời: “Đúng vậy. Ở chỗ chúng tôi… Nhân lực không đủ, thời gian làm bia cũng hơi dài. Nhưng nếu cậu có tiền, chi trả phóng khoáng một chú thì chúng tôi có thể thuê thêm người đến gia tăng năng suất, tăng ca làm thêm giờ ——”
Nghĩa trang nằm trên núi, mưa dầm dề, không khí ẩm thấp.
Mây mờ mịt mù, hàng trăm bia mộ xếp lớp, miễn cưỡng có thể thấy ngay thẳng thành hàng, nhưng vì không được bảo quản tốt nên phần lớn những ngôi mộ này đều có cỏ dại mọc um tùm, nhiều nhan nến của người tảo mộ bỏ lại, tiền giấy cũng không được xử lý, chúng rơi xuống bùn đất, nhập vào cùng lớp cỏ khô héo. Đây chính là cảnh sắc của nghĩa trang công cộng.
Tề Lưu Hành chưa từng đến nơi nào như thế này, vì vậy luôn tò mò dáo dát nhìn xung quanh.
Cùng lúc đó, cậu cũng nhìn Chu Khiêm, gương mặt anh có biểu tình thật khó tả.
Hai người nhân viên kia cũng tò mò về Chu Khiêm, nhưng đồng thời cũng lười không muốn xen vào chuyện của người khác. Sau khi thấy Chu Khiêm chỉ là một thằng ngốc lắm tiền nhiều của thì hai người họ chỉ muốn đào tiền của anh mà thôi.
Hai người họ, kể cả Tề Lưu Hành, đều đang đứng ở phía sau Chu Khiêm.
Cho nên không một ai phát hiện ra rằng bây giờ gương mặt anh đặc biệt âm trầm đáng sợ.
Một lát sau, Chu Khiêm xoay người nhìn họ, biểu cảm đã khôi phục như bình thường.
Sau đó anh cười nói: “Đổi tấm bia là vì tôi muốn đổi hủ đựng tro. Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy anh mình. Anh ấy nói có mưa dột. Tôi sợ rằng hủ tro cốt bằng gỗ này có vấn đề nên mới nhanh chân đến đây xem. Bây giờ thấy không sao thì tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng tới thì cũng đã tới, thôi thì tôi cũng đổi luôn hủ tro cốt này vậy.”
Nói xong, Chu Khiêm quay đầu, ngồi xổm xuống, vươn tay lấy hủ tro cốt rồi ôm vào lòng, quay lại hỏi hai nhân viên công tác: “Một tuần sau liệu có thể thay được tấm bia khác chưa?”
Nhân viên cười tít mắt, ngón giữa và ngón trỏ xoa xoa với nhau, ý tứ có tiền là có thể giải quyết ổn thỏa.
“Hai người yên tâm, tôi có tiền. Tấm bia đó phải dùng chất liệu tốt nhất. Đặc biệt phải cao hơn, đẹp hơn, quý giá hơn những tấm bia còn lại. Tiểu Tề à ——”
Nhìn Tề Lưu Hành, Chu Khiêm nói tiếp: “Anh bận tay rồi. Em giúp anh trả tiền nhé, hai anh trai này cũng vất vả rồi, chúng ta nên rộng rãi một chút.”
Tề Lưu Hành: “…”
—— anh đang sủa cái quái gì vậy?
—— khoan đã? Sao tôi lại phải trả tiền? Không phải ai cũng là đại gia như anh đâu!
Chu Khiêm nói với nhân viên: “Anh thêm WeChat của tôi đi. Có thể báo cáo tiến độ cho tôi. Tôi cũng có thể chuyển tiền cho anh?”
Nhân viên công tác đáp lời: “Cậu yên tâm, chỉ cần có tiền, chúng tôi nhất định sẽ tăng ca… Trong vòng một tuần, đảm bảo hoàn thành!”
“Được rồi. Vây thì một tuần sau tôi đến an táng anh tôi.”
Chu Khiêm mỉm cười với nhân viên, ôm hủ tro cốt, hất cằm về phía Tề Lưu Hành, cuối cùng dẫn cậu rời đi.
Rời khỏi nghĩa trang công cộng, cả hai bắt xe vào trong trung tâm thành phố.
Tề Lưu Hành nghĩ thầm, không ngờ mọi việc lại thuận lợi hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Vậy mà không cần phải nửa đêm lẻn vào trong tự mình đào mộ.
Thật sự là cũng nhờ những nhân viên kia quá tắc trách.
Khi ngồi cùng Chu Khiêm ở trên xe, Tề Lưu Hành càng thêm khó hiểu.
Vì cậu trơ mắt nhìn Chu Khiêm mở hủ tro cốt ra.
Dù Tề lưu Hành không muốn nhìn nhưng vì nỗi tò mò quá lớn nên cũng đã liếc nhìn anh một cái.
Tro cốt có màu xám trắng, còn có một ít vụn xương cốt chưa hóa thành tro.
Chu Khiêm trực tiếp thọc tay vào trong, lục lọi một chút, lấy ra một miếng xương nhỏ, giơ lên nhìn, thậm chí còn ngửi một chút.
Một lúc sau, vì muốn có đủ ánh sáng để nhìn thấy rõ ràng, anh còn giơ miếng xương lên trước cửa sổ, soi dưới ánh mặt trời.
Nghiêng đầu nhìn lại, Tề Lưu Hành nhìn ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, thấy ánh sáng chiếu lên nửa gương mặt anh và miếng xương đến độ trong suốt.
Dưới ánh nắng, biểu tình của Chu Khiêm có chút mê mang. Ánh mắt anh nhìn thẳng thừng, soi xét miếng xương.
Sau đó anh lầu bầu: “Chậc, đây thật sự là xương người à?”
Tề Lưu Hành: “…”
Tài xế phía trước: “…”
Tài xế có lẽ đã bị dọa sợ, trật tay lái đánh võng xe theo hình chữ S.
Một lúc lâu sau, Tề Lưu Hành hỏi: “Anh muốn biết tôi nghĩ gì không?”
“Hả?” Ánh mắt Chu Khiêm dời qua, tò mò nhìn Tề Lưu Hành: “Tiểu Tề, cậu muốn nói gì hả?”
Tề Lưu Hành: “Tôi cảm thấy anh là một thằng điên.”
Chu Khiêm: “À, tôi luôn như vậy mà.”
Tề Lưu Hành: “…”
Chu Khiêm cười cười, tạm thời bỏ lại miếng xương vào trong hủ, đóng nắp lại.
Sau đó anh hỏi Tề Lưu Hành: “Vậy cậu có điên không? Sao cậu lại vào bệnh viện tâm thần?”
Tề Lưu Hành im lặng, bắt đầu ôm ngực suy nghĩ, giống như một thanh kiếm vô hình.
Một lát sau, thiếu niên đáp: “Nếu tôi nói… Tôi lớn lên cùng một con quỷ thì anh có tin không?”
Chu Khiêm: “Nói thử xem nào.”
Khi Tề Lưu Hành 6 tuổi, cậu có xem một bộ phim hoạt hình. Hai anh em trong bộ phim rất thân thiết với nhau.
Cậu rất hâm mộ, cũng muốn có một đứa em. Vì vậy cậu nói với cha mẹ rằng cậu muốn có một người em trai.
Khi cậu nói như vậy, cha mẹ tỏ vẻ đặc biệt đau lòng. Sau đó họ nói với cậu rằng cậu từng có một người em trai, nhưng mới sinh ra không bao lâu đã chết non. Khi đó, Tề Lưu Hành chỉ mới hai tuổi, cho nên không nhớ rõ.
Chuyện kỳ quái đã xảy ra sau đó.
Tề Lưu Hành có thể thường xuyên nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ hơn mình hai tuổi, cậu bé sẽ gọi cậu là “anh ơi”, vô cùng ỷ lại vào cậu.
Tề Lưu Hành cảm giác được, đó là người em trai của mình.
Em trai Tề Lưu Hành lớn lên cùng cậu, cùng cậu học tập, làm bài tập về nhà, nghe giảng bài…
Ngoài việc không một ai nhìn thấy em ấy, bọn họ chẳng khác gì hai anh em bình thường.
Tề Lưu Hành nói với Chu Khiêm: “Tôi cho rằng em trai tôi là quỷ hồn, theo lý thì quỷ hồn không thể lớn lên được. Cho nên… Tôi cũng không biết vấn đề của em ấy là như thế nào.”
Chu Khiêm hiểu ra: “Nhưng cha mẹ cậu lại cho rằng đó là ảo tưởng của cậu? Cho rằng cậu bị tâm thần phân liệt?”
“Đúng vậy. Bọn họ cảm thấy tình trạng của tôi ngày một tệ hơn, cho tôi vào bệnh viện tâm thần để trị liệu.” Tề Lưu Hành kể: “Khi vào trò chơi, hệ thống có nói… Có thể dùng đồng tiền vàng đổi đồ. Tôi muốn giúp em trai của mình sống lại.”
Sau khi nghe xong, Chu Khiêm ra chiều suy tư, nhìn Tề Lưu Hành: “Cho nên bây giờ em trai của cậu…”
Tề Lưu Hành: “Đôi khi em ấy sẽ xuất hiện, đôi khi không. Bây giờ… A, em ấy đây rồi! Để tôi giới thiệu hai người với nhau nhé!”
Chu Khiêm: “…”
Tề Lưu Hành ngồi ở giữa băng ghế sau, thiếu niên giơ tay vẫy vẫy về phía bên tay phải trống không của mình: “Em trai, để anh giới thiệu một chút, đây là anh Chu Khiêm. Anh ấy giỏi lắm. Nhờ anh ấy mà anh nhận được thành tựu ẩn. Hả? À à, được rồi, anh biết rồi.”
Tề Lưu Hành quay đầu, cười với Chu Khiêm: “Em trai tôi muốn cảm ơn anh.”
Chu Khiêm vẫy tay theo vị trí khi nãy, đôi mắt cong cong cười: “Xin chào. Không cần khách khí.”
Bỗng nhiên một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên.
Với tiếng phanh gấp, xe ô tô chợt dừng lại giữa đường.
Tề Lưu Hành đang muốn hỏi tài xế có chuyện gì không, ví dụ như bánh xe nổ lốp hả.
Nhưng tại xế lại giơ một ngón tay run rẩy ra ngoài: “Hai người đi xuống đi. Chuyến này tôi không chạy nữa.”
“Ơ, bác tài à, chắc là có hiểu lầm ——” Tề Lưu Hành đáp lời, muốn giải thích.
“Không không không! Hai người tha cho tôi đi! Van xin hai người! Tôi còn có vợ con ở nhà!” Tài xế lạc giọng: “Chạy xe công nghệ không dễ dàng gì hết! Sau này tôi chắc chắn không nhận chuyến ở nghĩa trang công cộng nữa! Kể cả là ban ngày!”
Một lát sau.
Tề Lưu Hành và Chu Khiêm sóng vai nhau đứng giữa chân núi hoang vắng, gió lạnh tạt vào mặt.
Chu Khiêm điềm nhiên ôm hủ tro cốt đứng đón gió, vài người đi đường đi ngang qua nhìn thấy anh đều né xa.
Tề Lưu Hành liên tục lắc đầu, cũng lùi về sau vài bước.
Một lát sau, Chu Khiêm lấy điện thoại ra, Tề Lưu Hành gian nan hỏi: “Anh muốn gọi ai vậy? Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Chu Khiêm đáp: “Gặp chuyện khó thì phải gọi cho chú cảnh sát. Cho nên bây giờ chúng ta tới cục cảnh sát, tìm cảnh sát Trần, nhờ người ta nghĩ cách có thể giúp chúng ta giám định một chút hay không. Hoặc là giúp tôi điều tra vì sao Bạch Trụ lại chết.”
…
Hai ngày sau. Đại sảnh số A711 – trò chơi thực tế ảo.
Ở đây có vô số màn hình lập lòe, bên trên đang phát tin tức, cập nhật thông tin của những người chơi cấp S khi vào phó bản.
Những nhóm người trong đại sảnh đều là những người chơi cấp S với đủ loại hình và kỹ năng khác nhau, trước ngực có dán danh hiệu con bạc “Con bạc cao cấp”.
Trong trò chơi này, người chơi dưới cấp S đều được xem là người mới.
Trong giai đoạn mới bắt đầu, những video của họ khi tham gia nhiệm vụ có thể được xem công khai cùng một lúc. Nhưng khi lên cấp S, những video của người chơi cấp S chỉ cho phép con bạc cao cấp xem.
Người chơi cấp S có thể xem video của người chơi mới theo định kỳ, có thẻ tìm đàn em chân tay cho mình, hoặc chiêu mộ người về quân đoàn của mình.
Còn con bạc, đương nhiên là tìm đối tượng đặt cược trong tương lai, kiếm thêm được nhiều tiền.
Như vậy thì người chơi mới không có quyền vào đại sảnh của trò chơi thực tế ảo.
Lúc này, một người chơi cấp C đột nhiên xuất hiện trước cổng ra vào, thu hút nhiều sự chú ý.
Bảo vệ cười lạnh nói: “Người chơi dưới cấp S không được vào.”
Người chơi cấp C kia là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng, ít khi nói cười, là một người đẹp lạnh lùng tiêu biểu.
Nhìn về phía bảo vệ, cô gái không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh mà đáp: “Tôi được mời đến để thăm quan. Trên thực tế, nếu không có【 giấy thông hành 】của quân đoàn thì tôi không thể biết được chỗ này, cũng không thể đến đây được, đúng không?”
“À… Bây giờ người mới đúng là chẳng biết phép tắc gì cả.” Bảo vệ lắc lắc đầu.
Bảo vệ trông coi khu đăng nhập đã lâu, đương nhiên biết quy tắc ở đây.
— Tuy bình thường nơi đây chỉ có người chơi cấp S và con bạc cao cấp được phép lui tới nhưng khi quân đoàn đề bạt một người mới nào, có mục đích huấn luyện cho người mới đó thì sẽ phát 【 giấy thông hành 】.
Nhận được 【 giấy thông hành 】, người chơi mới dưới cấp S cũng có tư cách bước vào đây.
Bọn họ tương đương với quân dự bị do quân đoàn tuyển chọn. Nếu phát triển ổn định, phù hợp thì sẽ trở thành lực lượng trung kiên của quân đoàn.
Còn quân đoàn là gì, là những người có năng lực cấp S mới có thể được vào.
Nó hơi giống với những bang hội trong trò chơi online do những người chơi tự sáng lập nên, nhưng cơ chế vận hành thì phức tạp hơn.
Đương nhiên, với những người chơi lâu năm có năng lực đặc biệt mạnh mẽ thì không cần vào quân đoàn cũng có thể trực tiếp phát【 giấy thông hành 】cho người chơi mới muốn theo mình.
Bảo vệ hiển nhiên biết đối phương có giấy thông hành nhưng vẫn một hai gây khó xử cho người ta vì chẳng có mục đích gì khác ngoài việc muốn cô cho mình chút tiền trà bánh. Đồng tiền vàng, đạo cụ, cái gì cũng được.
Nhưng cô gái trước mặt này lại cứng rắn hơn gã nghĩ.
Cô lấy giấy thông hành của mình ra, “bốp” một cái đập vào mặt bảo vệ.
“Mày con mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày có tin lần sau tao sẽ giết mày trong trò chơi ——”
Nói đến đây, bảo vệ không dám ho he thêm gì vì gã nhận ra giấy thông hành của người này là của quân đoàn Đào Hồng.
“Đào Hồng” trong quân đoàn Đào Hồng xuất phát từ một câu thơ cổ nổi tiếng: “Khứ niên kim nhật thử môn trung, Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.” (1)
Người thành lập “Đào Hồng” là một cao thủ cấp thần được mệnh danh là “Thần Hoa Đào”, khi “phong thần”, cô bước ra từ một rừng đào đỏ thắm, hơn nữa kỹ năng cũng liên quan đến hoa đào, cho nên mới có danh hiệu như vậy.
Hoa đào hãy còn đó, nhưng Thần Hoa Đào đã ẩn dật từ lâu. Nghe nói nhiều năm trước, giữa các quân đoàn đã xảy ra một cuộc chiến lớn.
Sau nội chiến, Thần Hoa Đào mất tích, không một ai biết cô đang ở đâu.
Càng đúng với câu thơ: “Nhân diện bất tri hà xứ khứ. Đào hoa y cựu tiếu đông phong” (1)
Người thành lập không biết ở đâu, quân đoàn cũng yên tĩnh lạ thường, gần đây mới bắt đầu có hoạt động, là quân đoàn nổi danh đứng thứ hai.
Vừa nãy, có một người còn cá cược với bảo vệ.
“Một người chơi mới tên Chu Khiêm mạnh lắm. Mọi người nói xem, Đào Hồng sẽ có động tĩnh gì không? Có chiêu mộ cậu ta không?”
“Khó mà nói trước được. Tiêu chuẩn chọn người của quân đoàn Đào Hồng kỳ quái lắm.”
Bảo vệ nhận ra người đó nói đúng.
Đã qua một thời gian, cuối cùng quân đoàn Đào Hồng cũng chịu bồi dưỡng người mới.
Nhưng người mới đó không phải là Chu Khiêm nổi trội mà lại là cô gái không có gì đặc biệt này.
Người trước mặt gã là người mà quân đoàn Đào Hồng nhìn trúng, bảo vệ đương nhiên biết mình không thể trêu vào, vì vậy nhanh chóng nuốt nửa câu sau xuống, nghiêng người mời vào.
Trước khi cô đi vào, bảo vệ còn dùng hệ thống thăm dò thông tin của đối phương.
【 Họ tên: Tư Đồ Tình 】
【 Cấp: C 】
【 Kỹ năng: Chiến đấu từ xa; AOE* 】
【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Nữ tuyết; Nữ thần băng giá; có tiềm năng trở thành vương giả 】
*AOE: viết tắt của Area of Effect, nghĩa là phạm vị của hiệu ứng, hay vùng ảnh hưởng. Sát thương AOE là sát thương diện rộng có tầm ảnh hưởng trong một phạm vi nhất định. Tất cả người chơi bên địch nằm trong phạm vi của đòn tấn công sẽ nhận sát thương. Kỹ năng AOE tức là kỹ năng có tầm ảnh hưởng lên một phạm vi nhất định, chứ không chỉ tác động tới một mục tiêu.
Cất giấy thông hành, Tư Đồ Tình bước chân vào đại sảnh trò chơi.
Ánh mắt cao ngạo, lạnh lùng của cô chợt lóe lên tia kính sợ.
Lăn lộn trong phó bản cấp thấp một thời gian dài, cô cho rằng cấp S chính là cực hạn của mình trong trò chơi.
Nhưng bây giờ cô nhận ra rằng cấp S chỉ mới là bước khởi đầu mà thôi.
— Trò chơi này có quy mô còn khổng lồ hơn cô nghĩ.
Ở giữa đại sảnh là danh sách và bảng xếp hạng của những người chơi mới.
【 Người chơi Chu Khiêm, cấp D, điểm biểu hiện: 100 điểm 】
【 Kỹ năng dự đoán: Thể chất, Chỉ huy đoàn đội 】
【 Tiềm lực tinh thần: Vô hạn 】
【 Tỉ lệ trở thành “Người chăn chiên” (2): 99% 】
Tư Đồ Tình là người chơi “tiềm lực” điển hình, có nghĩa rằng, giai đoạn đầu cô cần dành nhiều thời gian để tích lũy kinh nghiệm thăng cấp, sau đó sức mạnh của cô sẽ từ từ mạnh hơn giai đoạn đầu. Có thể hiểu rằng cô giống như một đóa hoa nở muộn vậy.
Dù đã dự đoán trước nhưng Tư Đồ Tình cũng cảm thấy có chút mất mát.
— Mình lăn lộn như vậy cũng chỉ mới đến cấp C, còn người tên Chu Khiêm kia vừa hoàn thành một phó bản đã có thể lên đến cấp D.
Vừa quan sát tình huống trong đại sảnh, cô vừa đón nhận những ánh mắt xoi mói, tìm tòi của những người khác. Từ Đồ Tình thăm quan đại sảnh của trò chơi.
Đây là mục tiêu phấn đấu hiện tại của cô. Cô hy vọng rằng từ nay về sau, cô không cần giấy thông hành cũng có thể tự mình đi đến đây.
“Sao Đào Hồng lại chọn người này mà không chọn Chu Khiêm?”
“Mấy người xem Chu Khiêm chưa? Cậu ta không phải người thích bị khống chế đâu, mà thích lãnh đạo người khác chứ không phải bị lãnh đạo. Tôi nghĩ rằng quân đoàn Đào Hồng chỉ thích tìm những người ngoan ngoãn biết nghe lời thôi.”
“Anh nói đúng nhỉ. Tôi nhớ phần đánh giá từ hệ thống đối với Tư Đồ Tình. Là một người có tiềm lực. Chà, vậy thì giống như Tề Lưu Hành rồi, năng lực của bọn họ bây giờ có thể thường thường nhưng tương lai thì hẳn sẽ nở rộ hết cả.”
“Nói đi cũng phải nói lại, có quân đoàn nào nhìn trúng Chu Khiêm không? Người như cậu ta thì hẳn là ai cũng muốn giành giật nhau lấy đúng không? Cậu ta nhận được nhiều sự chú ý lắm đúng không?”
“Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ không có ai muốn Chu Khiêm ư!”
“Trong giai đoạn người chơi mới mà điểm tổng hợp là 100 điểm, đâu thua kém gì người chơi lâu năm? Bây giờ mấy người đó cũng đã cấp Thần hết rồi đó! Còn là lãnh đạo của các quân đoàn nữa! Sao mà không có ai muốn Chu Khiêm được?”
“Lúc trước những ông bà cố tổ đó đạt điểm tuyệt đối ở giai đoạn người chơi mới, hoặc là sức tiềm năng của mình, lôi kéo thuyết phục mọi người cùng nhau hợp tác; hoặc là dựa vào thành tích của mình, không sợ gì cả! Không thì là người tàn nhẫn dùng đồng đội để hi sinh… Nhưng như Chu Khiêm thì lại như một tên điên vậy, chưa từng thấy bao giờ.”
“Đúng vậy, là cái này, người như Chu Khiêm quá nguy hiểm. Người như cậu ta… Nếu giành không được thì chắc chắn phải giết chết cậu ta trước khi cậu ta mạnh hơn. Nếu không thì hậu hoạn vô cùng!”
“Nhưng điều kỳ lạ là bây giờ vẫn chưa nghe thấy động tình gì hết! Không có ai tranh giành cậu ta cả!”
“Không thể nào? Thật sự không ai muốn Chu Khiêm?”
“Thật ra mọi người đã bỏ qua một điều rồi.”
—— Ở cửa đại sảnh đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Đó là một người đàn ông mặc tây trang giày da, khí chất nho nhã.
Vì sự dụng đạo cụ nên không một ai có thể đọc được tên họ của người n ày, chỉ biết người này có danh hiệu là 【 mục sư 】.
Cấp của mục sư khá cao, lai lịch thần bí, không biết thuộc quân đoàn nào. Người này biết rất nhiều thông tin bí ẩn, thường xuyên nói ra những lời chấn động nhân tâm, chẳng khác gì một nhà tiên tri thông thái.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy đối phương xuất hiện, mọi người đều im bặt đi, chăm chú nhìn mục sư, chờ đợi tin tức nóng hổi.
Mục sư đi đến trước màn hình, ngón trỏ gõ gõ vài cái, màn hình xuất hiện hình ảnh của nhóm người chơi mới vừa tham gia phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》.
Tua nhanh đến cảnh nhóm người chơi gặp Thần Nghệ Bạc lần đầu tiên, mục sư nhấn nút tạm dừng, sau đó điều chỉnh góc độ, phóng to gương mặt của Nghệ Bạc, quay cận cảnh với độ nét cao.
Rồi mục sư lại mở màn hình bên cạnh, tua đến cảnh Chu Khiêm gặp Nghệ Bạc, cũng phóng to mặt của Nghệ Bạc.
Cứ như vậy, có thể thấy rằng ngũ quan, ánh mắt của Nghệ Bạc ở hai bên màn hình đều giống nhau.
Nhưng bọn họ đã xem phó bản này rất nhiều lần.
Nghệ Bạc ở màn hình thứ nhất mang đến cho bọn họ cảm giác không khác gì NPC bình thường, chỉ đơn giản là một NPC phổ thông trong một phó bản cấp thấp.
Nhưng khi bọn họ nhìn Nghệ Bạc ở với Chu Khiêm, bọn họ có cảm giác khác…
Giống như Nghệ Bạc kia không chỉ đơn thuần là một chuỗi số liệu trong trò chơi mà trở thành một vật sống, giây tiếp theo có thể chui ra khỏi màn hình, đứng trước mặt bọn họ.
Mục sư tiếp tục thao tác giao diện màn hình, muốn phóng to thêm gương mặt của Chu Khiêm ở bên cạnh Nghệ Bạc thì màn hình lại bắn ra một thông báo ——
【 Tấm chắn đặc biệt đã được thiết lập, không cho phép quan sát thêm 】
“Đm tình huống gì thế này?”
“NPC thiết lập tấm chắn không cho chúng ta xem? Chẳng lẽ… Khoan đã, tình huống này tôi từng gặp qua rồi. Đây là, đây là…”
“Mục sư? Hay là ông giải thích một chút đi?”
“Từ từ, tôi biết rồi! Chẳng lẽ có một người chơi cấp Thần tự thiết lập thành một NPC trong phó bản, tìm “người chăn chiên” ư? Đm, là người chơi cấp Thần nào thế?”
Bây giờ ở đại sảnh đặc biệt hỗn loạn, nói dễ nghe thì bọn họ đều là cấp S nhưng bọn họ đều là những người chơi ở tầng chót của cấp S.
Theo truyền thuyết, người chơi cấp S ở cao tầng mới có thể mở ra thế giới của thần, một chân bước vào địa phận của thần, nhận được sức mạnh tối cao.
Những người thành lập các quân đoàn đều là người chơi cấp Thần.
Nhưng vẫn chưa có một ai từng nhìn thấy bọn họ, cũng không biết sức mạnh tối cao kia là gì.
Bọn họ chỉ biết rằng người chơi cấp Thần có cấp bậc cao nhất đôi khi sẽ vào phó bản, trở thành NPC trong phó bản, lựa chọn【 người chăn chiên 】phù hợp.
Nghe nói là vì sau khi hóa thần, người chơi cấp Thần thường mất khống chế tinh thần của mình.
Vào những lúc như vậy, chỉ có【 người chăn chiên 】mà họ chọn mới có thể kiểm soát được bọn họ.
Người chơi cấp Thần bất khả chiến bại, nếu tinh thần trở nên thất thường hoặc phát cuồng trong phó bản thì có khả năng sẽ thất bại trong việc hoàn thành phó bản. Nhưng nếu bọn họ có thể phối hợp cùng 【 người chăn chiên 】 thì sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Mục sư, có một người chơi cấp Thần chọn Chu Khiêm là người chăn chiên của mình? Người đó vì Chu Khiêm nên mới hóa thành Nghệ Bạc?”
“Nghệ Bạc là một vị thần chịu đau đớn đó, đóng vai người này phải chịu đau nhiều lắm. Người chơi cấp Thần nào chịu làm như thế? Chỉ vì muốn quan sát Chu Khiêm thôi sao? Cũng hơi quá rồi đó?”
“Trước 《 Vườn Địa đàng Apple 》, Chu Khiêm cũng chỉ mới vượt qua vòng trải nghiệm. Người chơi cấp Thần đã chú ý cậu ta từ khi nào chứ, sau đó còn biến thành Nghệ Bạc ngay? Không thể tin nổi!”
“Đm tôi tò mò quá. Tôi thử mở bảng xếp hạng người chơi xem. Không biết người chơi cấp Thần kia là ai?”
“【 Học Giả 】, 【 Huyết Quỷ 】, còn có 【 Ẩn Đao 】… tôi nghĩ đến những người chơi cấp Thần này đầu tiên. Ai? Ai là người đã nhìn trúng Chu Khiêm?”
Đối mặt với một đám người tò mò hiếu kỳ, mục sư lại có chút thâm sâu khó lường: “Người chơi cấp Thần đó là ai, tôi không biết. Nhưng sẽ sớm thôi, chúng ta sẽ biết được.”
“Vì sao?”
“Chu Khiêm là người chơi được một vị Thần nhìn trúng. Như vậy thì đối với cậu ta, những người chơi cấp Thần khác không chiếm lấy được thì chỉ e rằng sẽ lựa chọn giết chết cậu ta.”
…
Lắng nghe hết mọi điều ở đại sảnh, Tư Đồ Tình bước vào một gian phòng cho thuê ở một quán trà.
Trong phòng có một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt tái nhợt, gầy yếu, giữa mày lại có vài phần tà khí.
“Đến đây rồi có suy nghĩ gì không?” Người nọ hỏi cô.
“Không giống như tưởng tượng. Sau này trò chơi này sẽ như thế nào?” Tư Đồ Tình hỏi.
“Cô chỉ cần biết cô sẽ nhận được sức mạnh khổng lồ, thực hiện được nguyện vọng của mình.”
Người đàn ông cười: “Bây giờ thấy như thế nào, có muốn gia nhập quân đoàn Đào Hồng không?”
“Cậu… Yếu như thế. Cậu còn không phải người chơi, vì sao cũng có thể trở thành người của quân đoàn?” Tư Đồ Tình khó hiểu.
Người đàn ông cười, đáp: “Vì đầu óc của tôi tốt. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã giúp cô vượt ải rất nhiều, cô cũng cảm giác được đúng không?”
Tư Đồ Tình im lặng một lát, hỏi lại: “Lúc trước cậu nói rằng nếu tôi muốn gia nhập quân đoàn Đào Hồng thì có một điều kiện?”
“Đúng thế. Có một người chơi tên là Chu Khiêm, vì người này có số điểm tổng hợp cao nên hệ thống sẽ mở một phó bản đặc biệt cho anh ta. Phó bản đó là 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng (3) 》.”
“Với tính cách của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ tham gia phó bản này. Mà quân đoàn Đào Hồng sẽ cung cấp vé vào cửa 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》cho cô. Phó bản này hiếm khi mở ra, chỉ cần cô và anh ta chọn thời gian vào không sai lệch lắm thì chắc chắn sẽ tham gia cùng nhau.”
Ánh mắt sắc bén lóe lên, người đàn ông nói tiếp: “Trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, hãy giết chết Chu Khiêm, đây là điều kiện để cô được gia nhập quân đoàn Đào Hồng.”
Tư Đồ Tình nhíu mày.
Chu Khiêm mạnh như thế nào, cô cũng có thể hiểu rõ đôi phần.
Có vẻ nhận ra sự băn khoăn của cô, người đàn ông nói tiếp: “Anh ta mới cấp D, giá trị sinh mạng là 2000. Giá trị sinh mạng của cô cao gấp 2 lần anh ta. Huống hồ cô còn có tôi giúp đỡ. Và —— tôi cũng đã tìm cho cô thêm một sự trợ giúp.”
“Trợ giúp? Ai?” Tư Đồ Tình hoài nghi.
“Không phải cô vừa cứu trợ một tên người mới ở khu vực trải nghiệm sao, cô đã thu nhận được một đàn em đáng yêu rồi đó. Cô cứu cậu ta, cậu ta sẽ nghe lời cô.”
“Ý cậu là… Lộ Manh Manh?” Tư Đồ Tình nhíu chặt mày.
Người đàn ông nói: “Đúng vậy. Cả hai người đều ở khu 2 bệnh viện tâm thần Xuân Sơn. Lát nữa ra ngoài, cô hãy đi tìm cậu ta, thuyết phục cậu ta hợp tác với cô. Cô cứ nói nếu cậu ta làm tốt thì cũng được suy xét để vào quân đoàn Đào Hồng.”
“Tôi không hiểu được. Lộ Manh Manh ở phương diện nào cũng yếu.” Tư Đồ Tình kinh ngạc hỏi: “Sao lại chọn cậu ta?”
“Vì con bạc đặt cược cậu ta tên là Chúc Cường. Con bạc của Chu Khiêm là Vu Hiền. Mà hai người này là hai anh em đều đang thất nghiệp. Sao nào…” Người đàn ông mỉm cười: “Chuẩn bị tốt với tôi, xem một màn kịch anh em tương tàn phản bội lẫn nhau không?”
Tư Đồ Tình im lặng không đáp.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là một khung cảnh mô phỏng giả dối của trò chơi —— ánh trăng ôm trọn đất trời, đẹp tựa như tiên cảnh.
Ánh trăng thật đẹp.
Nhưng mỗi khi cô ra ngoài, vươn tay bắt lấy, cô chưa từng bắt được thứ gì.
“Cô không cần sợ. Tôi biết, vì tôi, cô chắc chắn sẽ giết Chu Khiêm, hơn nữa còn sống sót.”
Người đàn ông đẩy xe lăn đến trước mặt Tư Đồ Tình, thủ thỉ bên tai cô, giọng nói dịu dàng đầy tàn nhẫn.
“Chị gái thân yêu của em, em là con bạc thành tín nhất của chị.”
…
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu 1, khu vực sinh hoạt công cộng ngoài trời, cạnh một con sông nhỏ.
【 Người chơi Chu Khiêm, bạn chưa lựa chọn lần đăng nhập phó bản tiếp theo, hệ thống nhắc nhở bạn nhanh chóng lựa chọn 】
【 Vì thành tích cao của bạn, hệ thống đã mở phó bản đặc biệt《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》có thành tựu ẩn 】
【 Đối với người chơi cấp E, một phần quy tắc đã cập nhật, nhấp vào để xem phần giới thiệu chi tiết về hệ thống con bạc đã được cập nhật 】
【 Trước khi trò chơi bắt đầu, con bạc và người chơi có thể tiến hành trò chuyện video một lần, gia tăng sự hiểu biết lẫn nhau 】
【 Việc qua màn của người chơi có liên quan đến việc con bạc có nhận thưởng được hay không. Vì vậy, con bạc có thể lý giải, trợ giúp người chơi hoàn thành nhiệm vụ. Trong quá trình tham gia phó bản, con bạc có thể cung cấp tin nhắn nhắc nhở người chơi 】
【 Xin lưu ý, trong quá trình tham gia phó bản, người chơi không thể liên lạc với con bạc; con bạc chỉ có thể đơn phương gửi tin nhắn cho người chơi 】
【 Ở giai đoạn này, mỗi phó bản người chơi tham gia đều sẽ được lưu trữ, để cho các con bạc cao cấp tìm kiếm; mong người chơi cố gắng thể hiện, điểm càng cao, bạn càng có khả năng thu hút được sự chú ý của họ; trong tương lai, họ sẽ cung cấp những trợ giúp lớp cho bạn 】
Khi Chu Khiêm nhận được những thông báo này, anh đang cầm kính viễn vọng, chuẩn bị leo cây tiếp.
Anh thuận miệng hỏi Tề Lưu Hành: “Có nghĩa là, ở giai đoạn này thì mỗi người chơi sẽ bị trói buộc với một con bạc, con bạc có thể nhìn thấy quá trình chúng ta tham gia phó bản Chỉ cần là người chơi cấp F trở lên thì có thể nhận được tin nhắn nhắc nhở của con bạc khi đang tham gia phó bản?”
“Đúng vậy.” Tề Lưu Hành đáp.
Chu Khiêm hỏi: “Nhưng sao tôi thấy Đổng Tường, cậu, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn hình như chưa bao giờ nhận được tin nhắn?”
Tề Lưu Hành: “Con bạc của chúng tôi quá yếu, không bằng chúng tôi.”
“Thật ra hệ thống này khá kỳ quái. Con bạc có thể quan sát từ bên ngoài, không thể tham gia vào phó bản như chúng ta. Bọn họ nào có thể hiểu được chúng ta? Hơn nữa, chúng ta vào sinh ra tử, bọn họ ngồi ở bên ngoài ngồi mát ăn bát vàng… Sao mà có chuyện tốt như thế được? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”
Trong giai đoạn này, mỗi người chơi chỉ có một con bạc tương ứng.
Nhưng dựa vào biểu hiện của người chơi thì có thể khiến cho con bạc cao cấp chú ý đến.
Khi người chơi nâng cấp lên cấp S, có lẽ sẽ có nhiều con bạc cao cấp đặt cược vào người chơi này, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Nhưng đúng như Tề Lưu Hành nghi ngờ, con bạc thật sự có thể ngồi mát ăn bát vàng như thế thôi?
Trong lòng xuất hiện một vài suy nghĩ, Chu Khiêm tạm thời không quan tâm đến vấn đề này.
Theo thường lệ, anh sẽ leo lên cây, lấy ống nhòm quan sát tòa nhà bên kia.
Tề Lưu Hành chán đến chết, gà gật ở dưới gốc cây, cậu đã giúp Chu Khiêm trông chừng được vài ngày.
Khi vừa ngáp vừa ngẩng đầu nhìn, cậu thấy Chu Khiêm nằm bò cầm ống nhòm, bộ dạng theo dõi sát sao, Tề Lưu Hành nói: “Nếu anh là con gái thì chẳng khác gì hòn vọng phu.”
“Gì cơ? Là nam thì không thể vọng phu à?”
“???”
“À xin lỗi, cậu còn nhỏ.”
“…???”
Tề Lưu Hành: “Vậy thì anh theo dõi được gì rồi?”
Chu Khiêm lắc đầu: “Người kia luôn nằm. Chẳng khác gì ngày thường.”
Tề Lưu Hành không biết nói gì, hỏi tiếp: “Haiz, vậy thì hủ tro cốt kia thế nào rồi?”
Chu Khiêm đáp: “Trần Dương Châu nói chưa có kết quả. Còn chẳng biết đống tro đó là thật hay giả.”
“Thôi được rồi…” Tề Lưu Hành thở dài: “Phó bản tiếp theo anh tính sao? Anh muốn tham gia《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》hả?”
“Ừm.” Chu Khiêm gật đầu: “Vân Tưởng Dung và Cao Sơn cũng mở được phó bản này, bọn họ nhắn tôi muốn tổ đội với nhau.”
“Vậy… Anh có thêm kỹ năng gì?” Tề Lưu Hành hỏi.
Chu Khiêm đáp: “Chỉ huy đồng đội.”
Nói xong, thấy Tề Lưu Hành muốn nói lại thôi, Chu Khiêm nhìn xuống, thấy gương mặt thiếu niên có chút thẹn thùng, lỗ tai còn phiếm hồng.
“Sao vậy?” Chu Khiêm hỏi.
Tề Lưu Hành không nói gì, lỗ tai đỏ hơn. Tay nâng lên rồi hạ xuống, hơn nửa ngày sau mới nói: “Tôi nói xong, anh không được cười.”
Chu Khiêm giơ hai ngón tay ra vẻ đảm bảo: “Chắc chắn sẽ không cười cậu.”
“Vậy thì… Anh có thể chung nhóm với tôi không?” Tề Lưu Hành hỏi.
Chu Khiêm: “?”
Tề Lưu Hành chớp mắt hai cái: “Cái đó… Khụ khụ,【 Kiếm Đảm Cầm Tâm 】(4).”
Chu Khiêm cười: “Đúng là trẻ trâu.”*
*中二少年: trung nhị thiếu niên
Tề Lưu Hành phẫn uất: “Anh đã nói là không cười tôi!”
“Được rồi, nhưng tôi không nhịn được.”
“… Không đúng, anh gạt người! Rõ ràng là anh thiếu thốn cảm xúc!”
“Ái chà, thông minh hơn rồi nè.”
“…”
Thấy Tề Lưu Hành xụ mặt, cả gương mặt đã đỏ hồng lên, Chu Khiêm không muốn đùa giỡn thiếu niên nữa: “Sao cậu lại nói như vậy?”
Tề Lưu Hành chỉ tay vào giao diện hệ thống của mình: “Hệ thống sẽ lấy đánh giá của con bạc về tôi, kết hợp với biểu hiện của tôi trong phó bản để thống kê. Hệ thống đề nghị tôi không nên tham gia《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》mà nên tham gia một phó bản khác.”
“Phó bản đó có phần thưởng là một nhạc cụ, đặc biệt phù hợp với kỹ năng của tôi. Cho nên nếu anh muốn thì có thể đi với tôi, sau đó nhận được kỹ năng cầm sư*.”
*琴师 : chơi chơi đàn cầm
“Kỹ năng cầm sư là gì?”
“Vú em.”
“Chà, thôi bỏ đi.”
“…”
Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt thiếu niên, Chu Khiêm nói tiếp: “Tôi không hứng thú với việc đó. Nhưng sau này có tham gia cùng phó bản thì chúng ta vẫn sẽ là một đội.”
“A… cũng đúng!” Tề Lưu Hành nhanh chóng cười toa: “Cũng gọi cả Vân Tưởng Dung và Cao Sơn luôn!”
Đối với đề nghị của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm không tỏ vẻ gì, chỉ là đánh giá cậu thêm vài lần.
Thật ra anh có thể cảm giác được, sau khi anh giúp Tề Lưu Hành, thái độ của thiếu niên dành cho mình đã thay đổi. Cậu đã bỏ đi vẻ ngụy trang lạnh lùng, nội tâm bên trong chỉ là một thiếu niên ngây ngô, đơn thuần.
Chu Khiêm cũng đã từng trải qua độ tuổi này, vì vậy cũng hiểu được tâm trạng của thiếu niên.
Đây là giai đoạn mà cậu rất dễ dàng tin tưởng vô điều kiện.
Bọn họ cho rằng đối phương nói cả đời, thì sẽ tin tưởng rằng cả đời, xem là bạn bè của nhau thì chắc chắn cả đời này là bạn của nhau.
Thật ra Chu Khiêm đã cố ý lợi dụng điều này.
Tham gia trò chơi cần có đồng đội. Tề Lưu Hành rõ ràng là một hạt giống tốt, sau này có lẽ sẽ trở thành Kiếm Thần thật.
Cho nên Chu Khiêm mới yêu cầu cậu trở thành đồng đội của mình, tốt nhất là có thể nghe lời anh.
Mỗi một bước đi trong phó bản, kể cả từng câu nói với Tề Lưu Hành, thật ra đều có dụng ý khác.
Anh muốn Tề Lưu Hành cảm kích mình, cảm thấy mắc nợ mình, cuối cùng trở thành người đồng đội tin tưởng mình tuyệt đối.
Dù là như vậy, Chu Khiêm vẫn hỏi Tề Lưu Hành một câu: “Sao cậu lại muốn chung nhóm với tôi?”
“Anh mạnh. Hơn nữa… Anh giúp tôi. Tôi rất biết ơn.” Tề Lưu Hành đáp.
Đối với tâm cơ của mình, Chu Khiêm nói thẳng không che giấu :”Nhưng cậu phải biết rằng tôi chỉ muốn lợi dụng cậu thôi.”
Tề Lưu Hành sửng sốt: “…”
Nhảy xuống đất, anh nhìn thẳng vào mắt Tề Lưu Hành, nói tiếp: “Tôi giúp cậu vì tôi biết tôi sẽ không chết, dù tôi không tự tin 100 % nhưng ít nhất cũng là 90%. Tôi làm như vậy là vì tôi muốn cậu nghe lời tôi, cuối cùng giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ ẩn. Nếu là như vậy thì cậu vẫn muốn chung nhóm với tôi sao?”
“Sao, sao anh lại nói…” Tề Lưu Hành nhíu mày.
Chu Khiêm nhìn cậu, cười: “Sao lại nói trắng ra hả?”
Tề Lưu Hành: “Đúng vậy, nói trắng ra… Hơn nữa anh cũng đạt được lợi ích. Tôi vẫn cho rằng anh không hoàn toàn lợi dụng tôi. Vì khi đó nguy hiểm đã qua đo rồi. Sau đó anh cũng không cần dùng tới tôi nữa…”
Chu Khiêm lắc đầu: “Vậy thì sai rồi. Đối với hướng phát triển khi đó, tôi có thể đoán được đại khái, nhưng không phải toàn bộ. Tín đồ ăn xong táo sẽ bị Nghệ Bạc trừng phạt, không tấn công chúng ta nữa hay không thì tôi không biết.”
“Cho nên, khi đó, với góc nhìn của tôi, chúng ta có khả năng gặp thêm một nguy hiểm nữa lớn hơn. Nếu cậu thật sự vì tôi đã đỡ đòn tấn công cho cậu rồi cảm động… Vậy thì có khả năng là với nguy hiểm tiếp theo, cậu sẽ đỡ đòn giúp tôi, thay tôi đi tìm chết.”
Tề Lưu Hành không nói gì, quay đầu nhìn về phía thân cây, gương mặt hơi tái đi, biểu tình cứng ngắc.
Chu Khiêm hỏi: “Sao nào, không còn muốn chung nhóm với tôi nữa đúng không?”
“Tôi…” Tề Lưu Hành nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không phải không muốn, tôi chỉ là… Không đúng, tôi cảm thấy anh cũng không có tệ như anh nói.”
Ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, Tề Lưu Hàn khẳng định: “Đó là một phó bản bậc một, thành tựu ẩn tuy khó lấy nhưng không phải là không có cơ hội. Những tín đồ đã hóa thần kia cũng không điên cuồng tấn công người chơi, cuối cùng chỉ có một người thành công hóa thành thần vì cấp bậc ban đầu của người đó cao, đã lên cấp B, về cơ bản thì chỉ có một con Boss đó thôi. Cho nên anh chắc chắn với điều này. Anh không lợi dụng tôi.”
“Khi đó không lợi dụng cậu… Nhưng về sau thì sao?”
Chu Khiêm lại cười: “Ví dụ như bây giờ, cậu có vẻ rất tín nhiệm tôi.”
Tề Lưu Hành: “Không đúng, sao anh cứ cố ý nói mình tệ hại như vậy làm gì?”
“Vì nói xấu như thế trước là điều quan trọng.” Chu Khiêm ngừng cười, gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Tề Lưu Hành, cậu phải nghĩ tôi là người xấu. Tôi sinh ra trong môi trường tiền là tất cả, làm gì cũng phải cân nhắc mặt lợi mặt hại. Bây giờ cậu đã biết con người thật của tôi, nếu cậu còn muốn chung nhóm với tôi thì tôi rất sẵn lòng. Nếu không muốn thì chúng ta có thể chia tay trong hòa bình ——”
Dừng một chút, anh nói tiếp: “Tốt nhất nên để cho cậu thấy tôi như vậy trong một phó bản nguy hiểm, khi đó nếu cậu nghi ngờ quyết định của tôi, không tin tưởng vào nhiệm vụ tôi giao, không làm theo lời tôi nữa, sẵn sàng phá hỏng kế hoạch của tôi. Cho nên ——”
Nhìn Tề Lưu Hành, Chu Khiêm hỏi lại: “Cậu còn muốn không?”
Điều khiến Chu Khiêm vui mừng là Tề Lưu Hành không trả lời ngay, ngược lại còn suy nghĩ suốt mười phút.
Có lẽ thiếu niên đã dùng 10 phút này để hồi tưởng lại những gì mình trải qua trong phó bản.
Cuối cùng, cậu trả lời: “Tôi muốn chung nhóm với anh, tôi cũng tin tưởng anh. Điều này không có nghĩa tôi tin tưởng vào nhân phẩm gì đó của anh. Mà là tôi tin vào… chỉ số thông minh của anh. Đúng rồi ——”
“Tôi còn một vấn đề cuối cùng.”
“Vấn đề gì?”
“Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, hai người họ vốn đã chạy về nhà cây, sao lại quay lại giúp tôi? Hình như anh cũng biết trước điều này.”
“À, đơn giản lắm, vì tôi uy hiếp họ.” Chu Khiêm nhàn nhạt đáp.
Tề Lưu Hành: “?”
“Tôi mở hệ thống giao dịch, gửi cho họ một ít đạo cụ và tiền vàng, còn kèm theo một tin nhắn —— bọn họ đừng mong trốn an ổn ở đó, tôi chắc chắn sẽ kéo đám tín đồ qua, muốn chôn thây tất cả mọi người.”
“…”
Chu Khiêm cười cười, lại leo lên cây, giơ ống nhòm lên quan sát.
Nhưng anh biến sắc ngay lập tức.
Anh siết chặt lấy ống nhòm.
— Phòng bệnh 03X87 hoàn toàn trống không!
Người ở trong đã rời đi từ khi nào?
Sau đó, đồng hồ của Chu Khiêm chấn động.
Anh cúi đầu kiểm tả, có một người lạ gửi tin nhắn cho anh.
Tên người đó cũng không hiển thị trên hệ thống.
Người đó chỉ có một danh hiệu, là 【 Ấn Đao 】.
Có vẻ nhận ra điều gì đó, Tề Lưu Hành đứng ở dưới đất hỏi: “Sao thế?”
Chu Khiêm cười như không cười trả lời: “Có người muốn nhận tôi làm đồ đệ.”
“Đm, chẳng lẽ có người cấp Thần lại thu nhận đồ đệ ở thôn tân thủ à?” Tề Lưu Hành vô cùng tò mò.
Chu Khiêm chỉ chậc lưỡi một tiếng: “Khi chúng ta đang liều mạng ở trong phó bản thì những con bạc cấp thấp có thể xem qua màn hình, khi xong việc thì nhóm con bạc cấp cao cũng có thể xem lại, thêm cả một đám người chơi cấp S cũng xem, suy xét có muốn kéo chúng ta tham gia vào quân đoàn hay không, hoặc là muốn thu nhận chúng ta làm đồ đệ… Tiểu Tề, cậu có cảm thấy tức giận không?”
“Rất tức giận. Vậy thì anh có muốn nhận người ta làm sư phụ không?” Tề Lưu Hành hỏi.
“Không.” Chu Khiêm quyết đoán đáp.
“Nhưng cũng không thể từ chối ngay được, đến đâu hay đến đó vậy.”
“Ngay cả tên còn không cho người khác xem, đúng là không chân thành gì cả. Ai mà biết người đó đang chơi trò quỷ gì. Với con người của tôi, tôi cũng sẽ không để cho người khác chơi mình đâu. Hửm, Ẩn Đao? Tên cũng kiêu đấy. Tôi cần có cơ hội… chơi người này một vố mới được.”
Tác giả có lời muốn nói:
1. Về giả thuyết người chăn chiên có thể tham khảo giả thuyết lính gác dẫn đường (5), nhưng không giống nhau lắm đâu, sau này sẽ giải thích kỹ hơn;
2. Cấp S chỉ là giai đoạn đầu của trò chơi, đây là kinh nghiệm khi chơi game của tôi, lúc trước điên cuồng đánh đến max cấp, cho rằng mình ngầu thiệt ngầu, rồi nhận ra điều gì? Vai hề lại là mình?
Chú thích:
(1)”Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong”
(Đề Đô Thành Nam Trang, Thôi Hộ)
Tạm dịch: Năm trước ngày này ngay cửa này,
Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.
Mặt người chẳng biết đã đi đâu,
Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân.
(2) Người chăn chiên: Chúa Jesus đã xác nhận: “Ta là mục tử tốt lành” và ” Ta là cửa chuồng chiên.” Khi nói đến những người tin Chúa, hình ảnh thường được nhắc đến là bức tranh đàn chiên yên bình trong sự chăm sóc của người chăn chiên. Đây là hình ảnh được Kinh thánh dùng để mô tả mối quan hệ giữa con người với Chúa Jesus.
(3) 遗愿清单 : 遗愿 (ước nguyện của người đã mất) + 清单 (danh sách)
(4) 剑胆琴心: 剑 (Kiếm) + 胆 (Đảm: can đảm, gan dạ) + 琴 (Cầm: đàn cầm) + 心 (Tâm: tim, tấm lòng)
(5) Thể loại Lính gác dẫn đường (Sentinel and Guide): là một trong ba loại hình lớn của fanfic Âu Mỹ, bên cạnh ABO và BDSM. Tiếu binh (lính gác/sentinel) có năm giác quan phát triển, thể năng và sức chịu đựng hơn xa người thường. Hướng đạo (dẫn đường/guide) thiên hướng sức mạnh về tinh thần, có thể phụ trợ sentinel chiến đấu, trấn an cảm xúc của sentinel. Sentinel cũng có nhiệm vụ bảo vệ guide. Sentinel và Guide đều có một loại “tinh thần thể” dưới dạng linh hồn động vật, tinh thần thể có ý thức riêng. Sentinel và Guide có thể tiến hành liên kết tâm hồn (soulbond), cũng có thể liên kết thân thể”
07.01.23
thi xong rồi hêh nghỉ tết 1 tháng nhưng phải làm nckh orz ôi đời