Chương 18: Vườn Địa đàng Apple (18)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Thành công hóa thành thần trong vòng 15 phút, biến thành một con quái vật hình dạng như cá, mất đi lý trí một khoảng thời gian ngắn, sau đó trải qua đau đớn thống khổ mà Thần Nghệ Bạc từng hứng chịu…
Mọi thứ đã xong, lý trí được khôi phục, đau đớn trên người cũng đã không còn, Chu Khiêm chuẩn bị đối diện với bài kiểm tra cuối cùng — sống sót trước đòn tấn công của Nghệ Bạc.
Nhưng ý thức của Chu Khiêm dường như đã mất rồi.
Anh nhìn về nơi xa xăm, đó là cơn ác mộng không thể xóa mờ quẩn quanh trong tâm trí anh.
Vì vậy khi vị thần nắm lấy cằm anh, đôi mắt tỏa sát khí ngùn ngụt, anh chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương, trầm giọng quát —
“Bạch Trụ, anh là một thằng hèn!”
“Em hận anh. Cả đời này hận anh!”
Cuối cùng, thứ giúp Chu Khiêm tỉnh táo lại chính là thông báo từ hệ thống.
【 Cảnh báo! Người chơi Chu Khiêm chuẩn bị đón nhận đòn tấn công từ Thần Nghệ Bạc! 】
【 Theo phán đoán từ hệ thống, người chơi Chu Khiêm không thể chống cự! 】
【 Người chơi Chu Khiêm, vì bạn, hệ thống đã chuẩn bị một ngôi mộ, bạn có thể an tâm tử vong. Sử dụng 300 đồng vàng có thể nâng cấp ngôi mộ, tài khoản của bạn không đủ, hệ thống sẵn lòng cung cấp thêm dịch vụ săn sóc lúc lâm chung, bây giờ có thể mở chức năng quyên góp cho lễ tang –】
Sau khi nhận thức được tình cảnh của bản thân, qua mái tóc ướt mồ hôi, Chu Khiêm nhìn thẳng vào đôi mắt của Nghệ Bạc gần trong gang tấc.
Đó là một đôi mắt trong veo, đặc biệt mỹ lệ, gợi nhắc anh đến một vì sao xanh, cũng giống như một cái vảy xanh.
Cùng lúc đó, đôi mắt ấy cũng rét lạnh thấu xương, ngùn ngụt sát ý.
Chu Khiêm nhìn thấy bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp kia, và cảnh tình cảnh khốn cùng của chính anh ngay lúc này.
Vị thần hùng mạnh, sát ý của Người đã đến cực hạn.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngón tay của Chu Khiêm móc vào trong túi hành lý, lấy ra một viên thuốc màu đen.
Mỉm cười với Nghệ Bạc, Chu Khiêm nghiêng đầu, dán môi lên tai Thần, thì thầm một câu: “Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.”
Nghệ Bạc: “…”
Một lát sau, Thần Nghệ Bạc ngoan ngoãn lấy viên thuốc đen trong tay của Chu Khiêm, bỏ vào miệng, nuốt xuống.
Sau đó, cả người Thần liền bất động tại chỗ.
Ầm ầm vang dội.
Đã đến giờ.
Cổng lớn Vườn Địa đàng Apple đã mở ra.
Chu Khiêm thở hổn hển bò dậy từ mặt đất, nhìn về phía cánh cổng xa xa, nói với ba đồng đội đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh: “Viên thuốc có thể cầm chân thần 3 phút. Chúng ta nhân lúc này rời đi thôi!”
…
Trong Vườn Địa đàng, những quả táo trĩu nặng màu đỏ rực, đặc biệt hấp dẫn. Dưới bóng cây là những cánh hoa trắng muốt như tuyết rơi.
Gió nổi to trong cung điện, cành cây xào xạt chao nghiêng, từng cánh hoa lả tả rơi. Nhưng hồ nước xanh thẳm trước cây đại thụ lại không hề gợn sóng, mặt hồ yên ả tựa như một mặt kính thủy tinh.
Mặt hồ tĩnh lặng giống hệt đôi mắt của Thần Nghệ Bạc.
Thần Nghệ Bạc diễm lệ đến mức khiến người nhìn phải thốt lên cảm thán bây giờ đang được những cành cây vươn dài ôm lấy, vì tác dụng của thuốc chỉ có thể đứng yên giữa không trung.
Đôi mắt trong suốt như mặt hồ xanh thẳm chăm chú nhìn từng người chơi rời đi.
Thần trơ mắt nhìn từng dấu chân của họ giẫm đạp lên những cánh hoa, bước qua cầu, băng qua rừng cây, cuối cùng đi qua cánh cổng vừa rộng mở, không bao giờ quay đầu lại…
…
Bốn người chơi chạy như điên về phía cổng lớn của cung điện.
Thể lực của Chu Khiêm đã cạn kiệt, cuối cùng được Tề Lưu Hành và Cao Sơn vác lên mà chạy.
Khi chỉ còn cách 30 mét nữa là đến cổng lớn, thời gian 3 phút đã kết thúc, Chu Khiêm có thể cảm nhận được một cơn gió lốc nổi lên từ phía sau — không biết đó là thuật dịch chuyển tức thời của Nghệ Bạc muốn bắt anh quay lại hay là Thần đang chân chính xuất hiện ở đây.
Chu Khiêm không có thời gian quay đầu lại xem.
“Ba, hai, một, nhảy!”
Anh lớn tiếng chỉ huy, ba đồng đội kéo anh theo, cùng lúc lao qua cổng cung điện.
【 Người chơi thành công vượt ải 《 Vườn Địa đàng Apple 》, nhận được một chiếc rương kho báu, khi mở ra có thể nhận được đạo cụ bất kỳ 】
【 Người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được khen thưởng đặc biệt, vui lòng chờ đến khi nội dung phó bản kết thúc 】
【 Người chơi Chu Khiêm đã thành công “Hóa Thần”, nhận được khen thưởng từ nhiệm vụ ẩn cuối cùng 】
…
Cùng với một loạt thông báo từ hệ thống, trước mặt bốn người chơi cũng xuất hiện một chiếc rương.
Tạm thời bọn họ cất rương đi, chưa mở ra ngay.
Vì còn một phần nội dung cuối cùng của phó bản vẫn chưa xong.
Quay đầu lại, bọn họ nhìn về phía cổng lớn của cung điện, nhìn thấy Vườn Địa đàng xảy ra sự thay đổi lớn — cổng lớn, cột đá, vô số cây táo đều bắt đầu vặn vẹo méo mó, cuối cùng tan rã, đổ sụp xuống hòa vào bùn đất, giống như, những thứ còn sót lại thì trườn bò trên mặt đất như con rắn.
Mặt hồ xanh thẳm tĩnh lặng lúc trước cũng đã ào ào nổi sóng lớn, gió to quần vũ, màu xanh thẳm chợt hóa thành màu đỏ rực chói mắt. Dòng nước đỏ rực như máu tụ thành một con sóng lớn, nhô lên cao, chảy ngược về phía rễ của cây đại thụ.
Cây đại thụ to lớn dường như có hô hấp, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó đã hấp thu toàn bộ nước ở dưới hồ.
Có lẽ hồ nước này chính là máu của cây đại thụ.
Như vậy thì toàn bộ những thứ ở trong Vườn Địa đàng đều là của cây đại thụ, hay nói đúng hơn là một bộ phận của Thần Nghệ Bạc.
Ảo giác đã biến mất, tất cả đều quay về bản thể.
Cây đại thụ biến lớn hơn, những cành cây lắc lư run rẩy, trông xa như những xúc tu vặn vẹo của một con quái vật.
Ở vị trí trung tâm của con quái vật chính là Thần Nghệ Bạc.
Những cành lá xanh rì ôm lấy mái tóc dài và thân thể trơn bóng của Thần.
Thần đứng từ trên cao, oai nghiêm nhìn xuống chúng sinh.
Quỳ gối trước mặt Thần bây giờ là hai thần nữ mặc váy trắng.
Hai người họ không còn giữ nổi nụ cười, vẻ mặt đầy sợ hãi, cả người run lập cập không thể khống chế.
Người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy có thể quan sát ở bên ngoài như khán giả.
Cho nên bọn họ quay về khu vực trung tâm của Vườn Địa đàng.
Nhìn hai thần nữ quỳ rạp người xuống mặt đất ở phía xa, Vân Tưởng Dung nói: “Thần nữ nói dối. Hai người họ không phải ăn táo nên hóa thần. Nếu không thì họ cũng sẽ bị thần giết giống như các tín đồ khác rồi. Họ chỉ đã lừa gạt, dụ dỗ tín đồ! Đúng rồi –“
Cao Sơn nói tiếp cho bạn gái: “Anh nhớ ra rồi! Chúa đã dặn Adam và Eve không được ăn trái cấm. Nhưng vì bị con rắn dụ dỗ nên họ đã ăn trái cấm, sau đó bị đuổi khỏi vườn địa đàng. Mà con rắn kia thật ra là…”
“Là hóa thân của Satan.”
Chu Khiêm đáp, anh nhìn hai thần nữ đau đớn vặn vẹo trên mặt đất.
Sau đó Thần Nghệ Bạc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hai người họ liền hóa thành tro bụi.
Chúa tạo ra thiên thần, thiên thần lại muốn cướp đoạt vị trí của Chúa, chấp nhận sa đọa theo quỷ Satan.
Ứng theo nội dung của phó bản này thì Thần Nghệ Bạc sáng tạo ra thần nữ, thần nữ lại sinh ra tà tính.
Họ dụ dỗ nhân loại ăn táo để hóa thành thần. Sau đó thì sao? Họ sẽ dung hợp những tín đồ đó lại để đối phó với Thần Nghệ Bạc chăng?
Khi đang suy nghĩ về cốt truyện của phó bản, Chu Khiêm nhận ra Thần Nghệ Bạc ở trên cao bỗng quay đầu, nhìn về phía bốn người chơi.
Thần nâng tay, nhẹn nhàng phất lên, trước mặt bốn người chơi liền xuất hiện những cái hộp như hộp đựng diêm.
Chu Khiêm nhận lấy nó và mở ra, phát hiện bên trong đúng là có diêm thật.
Ngẩng đầu, Chu Khiêm nhìn Nghệ Bạc mà hỏi: “Đây là khen thưởng khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ ẩn?”
Nghệ Bạc được cành lá ôm lấy, gương mặt bị khuất lấp, biểu tình mơ hồ như bóng ma, vì vậy có chút thâm sâu khó lường.
Thần nhìn Chu Khiêm, chỉ đáp: “Thần nói có ánh sáng, vì vậy trên thế giới có ánh sáng. Bây giờ, Thần ban cho các ngươi — ‘mồi lửa ‘.”
【 Người chơi nhận được đạo cụ: Mồi lửa 】
【 Giới thiệu công dụng: ? 】
【 Cấp: ? 】
Đây là thông báo từ hệ thống mà bốn người chơi đều nhận được.
Vì không rõ【 mồi lửa 】có công dụng gì nên những người chơi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong lòng còn nghĩ đến một việc — Chu Khiêm nhận được khen thưởng từ nhiệm vụ ẩn cuối cùng, vậy thì khen thưởng đặc biệt sẽ là gì?
Mọi người nhìn Thần Nghệ Bạc ở trên cao.
Nghệ Bạc hơi nghiêng đầu, nhìn Chu Khiêm ở giữa nhóm người.
Thần nâng tay phải, năm ngón tay thon dài hữu lực.
Trước đó không lâu, Thần đã dùng bàn tay này bóp cổ Chu Khiêm, muốn lấy mạng anh. Bây giờ Thần lại dùng bàn tay này chỉ về phần ngực của Chu Khiêm.
Sau khi biến hóa, Chu Khiêm cảm giác được phần ngực của mình dường như bị mổ ra. Da thịt tách đôi, máu tươi đầm đìa. Nhưng anh vẫn không cảm thấy đau đớn —
Nghệ Bạc mổ sống phần ngực Chu Khiêm, cuối cùng lấy ra một khúc xương sườn.
Cây đại thụ và Nghệ Bạc biến mất ngay tại chỗ, sau đó dịch chuyển đến trước mặt Chu Khiêm.
Cúi người xuống, Thần đưa khúc xương đầm đìa máu chảy đến nơi Chu Khiêm có thể vươn tay ra cầm lấy.
“Cầm lấy.”
Hai tiếng vang lên bên tai Chu Khiêm nhưng dường như cũng vang vọng từ phía chân trời.
Con người đầu tiên được Chúa tạo ra tên là Adam.
Vì sợ Adam quá cô độc, Chúa lại dùng một khúc xương sườn của Adam tạo ra người phụ nữ tên là Eve.
Bây giờ Nghệ Bạc cũng rút một khúc xương sườn của Chu Khiêm, biến nó thành vũ khí rồi đưa cho anh.
Nâng mắt lên, Chu Khiêm nhìn bàn tay ướt sũng máu đang cầm một khúc xương.
“Món quà này đặc biệt thật đó.” Chu Khiêm cười nói, sau đó nói tiếp: “Thần chờ tôi một chút nhé.”
Nghệ Bạc im lặng.
Những người còn lại: ???
Họ thấy Chu Khiêm lấy một chiếc khăn từ túi hành lý ra, sau đó miễn cưỡng nhận lấy khúc xương.
Mọi người: “…”
— thói sạch sẽ của ông anh này có hơi thái quá rồi đó?!
Nhận lấy món quà ướt đẫm máu đầy kỳ quái, Chu Khiêm vừa dùng khăn giấy lau khô máu, vừa hỏi Nghệ Bạc: “Tôi đã thành công hóa thành thần, vậy thì khúc xương này cũng hóa thành thần… Đừng nói nó sẽ biến thành một người phụ nữ nha, giống như Eve vậy? Tôi không muốn có vợ đâu, tôi muốn vũ khí. Có thể dùng nó làm vũ khí được không?”
Giao diện hệ thống đã trả lời thay cho Nghệ Bạc.
【 Cấp bậc của người chơi Chu Khiêm cấp bậc: F → D 】
【 Giá trị sinh mạng: 300 → 2000 】
【 Giá trị kỹ năng: 300 → 2000 】
【 Điểm kỹ năng mới bắt đầu: 100 】
【 Kỹ năng đề nghị khám phá: Thể chất, Khống chế 】
【 Vũ khí nhận được: Xương sườn của Thần 】
【 Công dụng của vũ khí: Người chơi cấp D chỉ có thể mở khóa chức năng thứ nhất — làm chậm tốc độ thời gian; phạm vi: 10 mét vuông; những chức năng còn lại đang chờ mở khóa 】
…
Giữa núi đồi, hoàng hôn buông xuống.
Lau khô khúc xương, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn Nghệ Bạc đang chuẩn bị rời đi.
“Ngài chỉ là số liệu hay là một người thật?” Chu Khiêm hỏi lần thứ hai.
Nghệ Bạc nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo không cảm xúc đối diện với đôi mắt của Chu Khiêm, dường như không hiểu anh đang hỏi gì.
Chu Khiêm giơ tay phải lên, trên ngón trỏ có quấn một sợi tóc, đúng là sợi tóc của Nghệ Bạc.
“Tôi còn có thể gặp lại ngài không? Nghệ Bạc.”
Nghệ Bạc vẫn không trả lời.
Vì vậy Chu Khiêm lại hỏi: “Vậy thì trong cốt truyện… Kết cục của Ngài là gì? Mãi mãi rời khỏi đây?”
“Đúng vậy, ta sẽ ra đi mãi mãi.”
Khi Thần đi ngang qua nơi đây, phát hiện ra con người đang sống trong bần cùng, lạc hậu, không có một kỹ năng sống nào.
Thần nguyện ý ban phát ân huệ, đáp ứng nguyện vọng của con người, chỉ cần con người phục tùng, thờ phụng Thần, trở thành tín đồ của Thần.
Con người lại không cho rằng Thần chí công vô tư, phía sau ân huệ chắc chắn có mưu đồ.
Nhưng con người đã sai rồi, Thần không có mưu đồ nào cả.
Sức mạnh của con người quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức khiến Thần cũng không muốn lợi dụng.
Thiện ý của Thần dành cho con người chỉ là tiện tay, Thần chỉ cần con người thờ phụng mình mà thôi.
Nhưng vì nhận được quá dễ dàng, các tín đồ xem ân huệ của Thần là một điều hiển nhiên.
Vì vậy, vào một ngày, khi sức mạnh của Thần yếu đi, không thể thỏa mãn những nguyện vọng của tín đồ nữa, Thần bị tín đồ của mình oán hận.
Để giúp các tín đồ phát tiết phiền muộn, Thần chấp nhận cho bọn họ thương tổn mình.
Nhưng ân huệ của Thần cũng chấm dứt từ đây.
Khi các tín đồ cũng muốn trở thành thần, muốn có được sức mạnh như Thần, muốn sánh ngang cùng Thần…
Thần cũng có sát tâm.
“Cho nên Ngài tức giận với con người, oán hận chúng tôi sao?” Chu Khiêm hỏi.
Chu Khiêm hỏi điều này không phải vì tò mò tiếng lòng của Nghệ Bạc.
Anh chỉ muốn thử thăm dò cốt truyện để kích hoạt nhiệm vụ phụ.
Mục đích chủ yếu của anh là tìm hiểu đầy đủ bối cảnh của phó bản.
Dựa vào thiết kế của trò chơi có thể hình dung ra được tính cách của người thiết kế đứng ở phía sau.
Vậy thì chẳng phải cốt truyện của phó bản cũng phần nào tiết lộ tâm tư của người thiết kế sao?
Để có thể xây dựng một thế giới trò chơi khổng lồ như thế này, sức mạnh chắc chắn vượt ngưỡng lý giải của nhân loại bình thường.
Như vậy thì cũng giống như Thần Nghệ Bạc, người tạo ra trò chơi cũng sẽ là thần ư?
Nếu người đó thật sự là thần, mục đích người đó tạo ra trò chơi này là gì?
Cũng sẽ giống như cái tên Epoh kia, muốn cướp đoạt hy vọng của nhân loại chăng?
Nghệ Bạc từ trên cao nhìn xuống Chu Khiêm, nhàn nhạt đáp: “Nhân loại không đáng để thần linh oán hận. Thần chỉ thất vọng mà thôi. Thần thất vọng với vùng đất này, với con người ở đây. Vì vậy Thần rời đi. Thần đã vứt bỏ vùng đất và nhân loại ở đây.”
Đôi khi trái ngược với hy vọng không phải là tuyệt vọng, mà chỉ đơn giản là thất vọng mà thôi.
Chu Khiêm ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hơi lóe lên, là bóng sáng phản chiếu từ những vì sao trên trời cao.
Anh nhìn Thần Nghệ Bạc bằng đôi mắt ấy, nói: “Tôi còn một câu hỏi nữa.”
“Ngài vừa nói… Thần không có mục đích gì khi ban ân huệ cho con người. Tôi không cho rằng như vậy. Ngài đáp ứng nguyện vọng của Lý Đại Phú, nhưng đồng nghĩa điều đó cũng đã làm hại một cậu bé, liệu cậu bé đó có làm gì sai không?”
Nghệ Bạc điềm nhiên đáp: “Thần chỉ quan tâm đến tín đồ của mình.”
“Ồ, vì cậu bé kia không thờ phụng Ngài cho nên mạng sống của em ấy không quan trọng với Ngài? Lý Đại Phú làm chuyện ác nhân ác đức, tín đồ của Ngài là một tên xấu xa như vậy, Ngài không làm gì cả?”
Chu Khiêm híp đôi mắt hẹp dài, ánh mắt đặc biệt áp bách.
“Thật ra con người sống hay chết đều không quan trọng với ta.”
Nghệ Bạc nhìn Chu Khiêm, ánh mắt không hề có một tia thương hại: “Liệu ngươi có quan tâm sự thiện ác của một con kiến hay không?”
Dứt lời, những tán lá cây rợn ngợp bốn phía, hoàn toàn ôm trọn lấy Nghệ Bạc.
Ngay sau đó, cây đại thụ bay vụt lên trời cao, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời hệt như một ngôi sao băng bay ngược chiều, từ mặt đất bay về vũ trụ, tan biến giữa màn đêm mênh mông.
Không gian hoang vắng, thoáng đãng. Cung điện nguy nga không còn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vùng đất này đã bị thần linh ruồng bỏ.
Không gian chìm trong tĩnh lặng, khung cảnh xung quanh cũng từ từ mờ nhạt dần.
Có nghĩa rằng cốt truyện đã đi đến hồi kết, người chơi chuẩn bị quay về thế giới thực.
Ánh mắt hãy còn nhìn chăm chú về phía cung điện vô hình, Chu Khiêm nghe thấy Vân Tưởng Dung hỏi mình: “Vì sao anh lại muốn hỏi ông ta điều đó? Tôi cảm thấy anh không giống…”
Chu Khiêm thấy Cao Sơn cũng nhìn qua đây.
Dường như họ đều cho rằng người chơi không cần phải quan tâm đến chuyện sống chết của một cậu bé NPC trong trò chơi.
“Có lẽ là vì –” Chu Khiêm bình tĩnh đáp: “Thiếu chút nữa tôi cũng giống như cậu bé ấy vậy.”
Nghe xong, ba người còn lại có chút khiếp sợ, quay mặt nhìn nhau.
Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm màu đen trên cao.
“Câu trả lời của Nghệ Bạc khiến tôi rất hài lòng, đúng là nên như vậy. Khi lâm vào hiểm cảnh, không có ai đến cứu chúng ta cả. Càng không cần phải quỳ lạy cầu xin thần linh. Vì không có một ai quan tâm đến việc chúng ta thiện hay ác, sống hay chết, ngoại trừ chính chúng ta.”
…
Người chơi đăng xuất khỏi trò chơi, cảnh tượng của phó bản cũng biến mất.
Trong không gian tối đen như mực, Chu Khiêm nhận ra trên người mình đang phát ra một luồng sáng mỏng manh.
Cúi đầu nhìn, anh hậu tri hậu giác nhận ra — bây giờ anh vẫn còn trong bộ dạng sau khi “hóa thành thần”, là một sinh vật nửa người nửa quái.
Còn nơi xuất phát của luồng sáng kia là từ trên vảy của anh.
Lớp vảy lập lòe sáng như sao xa khiến anh nhớ đến buổi tối bản thân mình gần như bỏ mạng, cùng với con rồng đã cứu sống mình.
Ngơ ngẩn một chốc, Chu Khiêm thấy lớp màng trên tay từ từ biến mất, lớp vảy phát sáng cũng dần dà tiên tan.
Giai đoạn đăng xuất sắp hoàn thành, anh cũng trong quá trình khôi phục lại hình dạng bình thường của mình.
Cuối cùng, cùng với tiếng “Đinh” vang lên, ba tấm vảy rơi xuống mặt đất.
Chu Khiêm nhặt chúng lên, bóng tối tan biến, anh đã quay về phòng bệnh.
【 Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Vảy thần 】
【 Giới thiệu công dụng: Vảy sáng long lanh, của một con quái vật không có trong hệ thống, xuất phát từ chấp niệm gì của con người mà lại sinh ra một tấm vảy phát sáng như thế này? Một tấm vảy nho nhỏ nhưng lại có tác dụng to lớn, nó có thể biến ra một chú rồng con cho bạn điều khiển, bảo đảm 100% nghe lời chủ nhân, có thể dùng để trêu chọc người khác hoặc làm thú cưng để thưởng thức, có rất nhiều sự lựa chọn tuyệt vời! 】
【 Những việc cần chú ý 1: Rồng con biến ra từ vảy có thể sống chân thật, để người chơi tùy ý xoa nắn, cho nên theo lý thuyết nó cũng có giá trị sinh mạng như người chơi, bạn có muốn dùng nó âm thầm tiếp cận đối tượng để ám sát không? Hệ thống khuyên bạn nên loại bỏ suy nghĩ này vì nó rất dễ bị phát hiện! Rồng con không có tính công kích, cũng không có kỹ năng. 】
【 Những việc cần chú ý 2: Vảy là một vật phẩm tiêu hao, mỗi vảy chỉ biến ra được một chú rồng con và chỉ sống được trong vòng 24 tiếng; mong bạn có thể quý trọng thời gian ở chung với rồng con của mình. 】
…
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu phòng bệnh 1, phòng bệnh số 302.
Chu Khiêm rời khỏi trò chơi, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.
Lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian, bây giờ chỉ mới là 8 giờ 10 phút tối.
Khi anh vào trò chơi là 8 giờ tối, ở trong trò chơi suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng ở thế giới hiện thực chỉ mới trôi qua khoảng 10 phút.
Sau khi rời khỏi trò chơi, những tổn thương trên người cũng đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng tổn thương tinh thần thì vẫn còn đó.
Chu Khiêm cảm thấy thật mệt mỏi, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lại nằm lên giường.
Nhưng anh không ngủ được.
Mỗi khi nhắm mắt lại, anh sẽ nhìn thấy ảo mộng sống động kia, còn có những chiếc vảy rồng sáng lấp lánh không thể vứt đi. Nếu không thì anh cũng sẽ thấy hình bóng của thiếu niên đi dưới bóng cây ngô đồng.
Thiếu niên vẫy tay, giống như lời chào tạm biệt khi tan trường ngày nào, rồi nói với anh rằng: “Hẹn gặp lại.” Nhưng họ không bao giờ gặp lại…
Bật người dậy, Chu Khiêm kéo ngăn tủ đầu giường, tìm thuốc ngủ mà Lịch Học Hải kê khai cho anh lúc trước, uống vào một viên, cuối cùng cũng có thể ngủ.
Chu Khiêm ngủ một giấc đến trưa hôm sau.
Rời giường, đánh mắt rửa mặt xong, anh đi đến nhà ăn của khu phòng bệnh số 1.
Anh chán ghét nhìn cơm trưa trong nhà ăn, anh không lấy món gì cả, cứ thế rời đi.
Quay về phòng bệnh, anh mở giao diện hệ thống, thấy tiền vàng và khen thưởng sau khi hoàn thành phó bản《 Vườn Địa đàng Apple 》đã có, tổng cộng là 600 đồng vàng.
Theo lời của hệ thống thì 1 đồng tiền vàng có thể quy đổi ra 10 ngàn tệ.
Chu Khiêm thử đổi ra 30 ngàn tệ, sau khi thành công thì nhanh chóng gọi điện cho nhà hàng khách sạn quen thuộc mình hay ăn khi trước.
Người bắt máy là giám đốc mà anh quen.
Sau khi nhận ra Chu Khiêm, giám đốc có hơi khó xử: “Nhưng cậu đã phá sản, nên là…”
Chu Khiêm trực tiếp chuyển khoản ngay: “Ông kiểm tra WeChat đi.”
“Ôi chao! Sẽ giao hàng đến cho cậu ngay ạ!”
“Ông chuẩn bị những món tôi hay ăn, ông còn nhớ thói quen của tôi không?”
“Nhớ chứ!” Giám đốc chuyên nghiệp trả lời: “Cậu không ăn hành không ăn gừng không ăn tỏi, không ăn rau thơm không ăn rau cần không ăn thì là không ăn cá không ăn tôm chưa lột vỏ. Đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
Một tiếng sau. Chu Khiêm ngồi trong phòng bệnh của mình ăn một bữa trưa xa xỉ.
Khi Lịch Học Hải đến kiểm tra thì bắt gặp anh đang nhâm nhi một ly cà phê.
Đẩy cửa bước vào, Lịch Học Hải cố gắng duy trì biểu tình của một nhân viên nghiêm túc: “Mấy thứ như cà phê cậu uống ít lại đi. Trong cà phê có thành phần kích thích có thể –“
Chu Khiêm mỉm cười nhìn bác sĩ, tò mò hỏi: “Bác sĩ Lịch, nếu tôi vừa dùng cà phê vừa dùng thuốc ngủ thì sao?”
Lịch Học Hải: “…”
Xụ mặt đi đến trước mặt Chu Khiêm, Lịch Học Hải lấy sổ ghi chép ra, hỏi han những vấn đề thường ngày, ví dụ như buổi tối anh ngủ như thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không, hay có giai đoạn nào có cảm xúc không ổn không, có thể tức giận không…
Chu Khiêm giả bộ ngoan hiền, thành thật trả lời từng câu, chờ đến khi Lịch Học Hải ghi chép xong thì nheo mắt hỏi: “À này… Bác sĩ à, sau hôm nay anh lại đi kiểm tra vào buổi chiều?”
Lịch Học Hải nhíu mày: “Ra là chuyện này. Cấp trên họp khẩn. Có một số vấn đề nhỏ xảy ra, tình trạng của cậu không quá nặng nên tôi cũng không cần phải kiểm tra ngay.”
Chu Khiêm hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lịch Học Hải đặt sổ ghi chép ở cuối giường, nhíu mày đi đến bên cửa sổ, chống tay lên khung cửa sổ mà thở dài thườn thượt: “Hôm qua ở khu B có hai bệnh nhân tử vong. Một người nhảy lầu, một người đột quỵ.”
Sau lưng Lịch Học Hải, Chu Khiêm cũng bắt đầu nghiêm túc hơn: “Hai người đó… Tên là gì?”
“Là Vương Lộ và Đổng Tường.” Lịch Học Hải nói xong thì quay đầu nhìn Chu Khiêm, giống như mẫn cảm muốn nắm bắt điều gì đó: “Không phải cậu không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác à? Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”
Chu Khiêm trả lời: “Không, có vẻ như anh không hiểu tôi rồi, thật ra tôi rất là quan tâm đó.”
Lịch Học Hải: “…”
Chu Khiêm hỏi tiếp: “Gần đây nhiều người chết trong bệnh viện lắm à?”
“Ngoại trừ tối qua có hai người thì… Thời gian còn lại cũng xem như là bình thường. Khu số 1 còn đỡ, bệnh nhân ở khu 2 và khu X còn tệ hơn, có người muốn tự sát, đôi khi ban quản lý cũng khó lòng kiểm soát chặt chẽ, để lộ sơ hở –” Lịch Học Hải nhíu mày: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì hết.” Chu Khiêm ngáp một cái, tiếp tục nhâm nhi cà phê.
Anh và Đổng Tường đều là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, đồng thời cũng xuất hiện trong trò chơi, chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Mà ở trong trò chơi anh cũng đã nói bóng nói gió, khi anh nói với Tề Lưu Hành cả hai đều là bệnh nhân tâm thần thì cậu bé cũng không có ý phản bác, có lẽ là anh đã đoán đúng.
Trước mắt, trò chơi này có vẻ như luôn chọn người chơi có xuất phát điểm là bệnh nhân tâm thần.
Tạm thời suy đoán, bệnh viện tâm thần Xuân Sơn xảy ra một sự kiện tử vong có quy mô không lớn, chứng tỏ trò chơi xuất hiện ở bệnh viện này không lâu, bây giờ bệnh nhân liên lụy ở bên trong cũng không nhiều.
Trong lòng có nhiều suy nghĩ nhưng trên mặt Chu Khiêm vẫn bình thản nói đông nói tây với Lịch Học Hải.
Khi Lịch Học Hải còn muốn nói thêm gì đó, Chu Khiêm đã ngắt lời: “Này, sao cái quần này của anh giống như hôm qua vậy, đừng nói anh chỉ có một cái quần này thôi nha, không có tiền để mua thêm quần à?” thành công chọc giận Lịch Học Hải rời đi.
Sau đó Chu Khiêm chăm chú nhìn vào cuốn sổ ghi chép ở cuối giường.
– Lịch Học Hải đến kiểm tra bệnh đã để quên.
Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Chu Khiêm lấy quyển sổ ghi chép.
Trực giác nhạy bén như kim tiêm đâm thẳng vào đại não anh khiến hai bên thái dương thình thịch giật nảy lên.
Một tay bóp lấy thái dương đau đớn, Chu Khiêm dùng tay còn lại mở cuốn sổ ra.
Sổ ghi chép có phân loại theo khu phòng bệnh. Trong đó có cả khu phòng bệnh X.
— Lịch Học Hải cũng phụ trách khu phòng bệnh X?
Chu Khiêm hơi cau mày, lật đến phần ghi chép của khu X.
Trang đầu tiên của khu X là một danh sách ghi chép họ tên bệnh nhân và phòng ở.
Ánh mắt dịch xuống, Chu Khiêm từ tò mò chuyển sang ngưng trọng, rồi khiếp sợ không thôi, không thể nào ngờ đến được.
Đồng tử của anh co rút lại thành một đường, bả vai, cánh tay, thậm chí phần eo cũng run rẩy căng thẳng.
Anh nhìn thấy một hàng ghi chép.
— “Số 03X87, Bạch Trụ”.
…
Trước mắt Chu Khiêm hiện lên con đường trồng đầy cây ngô đồng mờ ảo.
Thời gian mênh mang, gió mát nhẹ lay, anh cuốn theo con sóng xô quay về con đường nhỏ. Bây giờ là sau 12 giờ trưa.
Chu Khiêm đứng ở góc nhìn thứ ba, nhìn thấy anh khi nhỏ đang làm bài tập cùng với Bạch Trụ.
Hoặc nói đúng hơn, Bạch Trụ đang làm bài tập, còn anh thì chép bài.
Khi đó hai người vừa vào lớp 1.
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua khiến hàng cây ngô đồng kêu xào xạt.
Lá cây rơi rụng hòa cùng với âm thanh viết bài của Bạch Trụ.
“Loạt xoạt”, “loạt xoạt”, “loạt xoạt”…
Không biết đã qua bao lâu, Bạch Trụ chuẩn bị làm xong bài, Chu Khiêm làm bộ muốn cướp lấy rồi bị đối phương né tránh.
Chu Khiêm dùng khuỷu tay chọt chọt Bạch Trụ: “Cho mình mượn.”
“Tự làm.” Bạch Trụ ngay thẳng đáp.
“Không thích.”
“Mình có thể dạy bạn.”
Chu Khiêm ngán ngẩm mở một trang bài tập ra: “Không biết làm câu này.”
Bạch Trụ lấy một tờ giấy nháp, vừa viết lại bài giải vừa nghiêm túc giảng bài cho Chu Khiêm.
Bạch Trụ đang viết nên đầu sẽ cúi thấp xuống.
Chu Khiêm ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy hàng mi dài rũ xuống của Bạch Trụ.
Một lúc sau, Bạch Trụ hỏi: “Bạn hiểu chưa?”
Chu Khiêm thất thần, vươn tay muốn chạm vào lông mi của Bạch Trụ: “Chưa. Nghe không hiểu.”
Bạch Trụ né tránh bàn tay của Chu Khiêm, tốt bụng nói: “Để mình giảng thêm một lần nữa.”
Chu Khiêm không nghe, không thể chạm vào lông mi nên muốn túm lấy tóc của bạn.
Bạch Trụ đành phải đè lại tay của cậu bé, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Bạch Trụ nhỏ tuổi nhưng ánh mắt đã có tính uy hiếp: “Chu Khiêm, ngoan ngoãn ngồi im.”
Như vậy, chỉ với một câu hỏi đơn giản, Bạch Trụ đã kiên nhẫn giảng bài cho Chu Khiêm tới ba lần.
Sau ba lần, Bạch Trụ hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Chu Khiêm tiếp tục lắc đầu, sau đó ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn Bạch Trụ.
– Bạn ấy sẽ làm gì nữa nhỉ?
Bạch Trụ nhàn nhạt liếc cậu bé, sau đó đưa bài của mình qua: “Như thế này đi, bạn cứ chép lại bài của mình 10 lần. Sau khi chép mà vẫn không hiểu thì chép 100 lần. Sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất. Chép liên tục thì bạn cũng sẽ hiểu thôi. Bây giờ chép đi. Mình sẽ chờ.”
Chu Khiêm chống cằm thở dài: “Sao mà bạn thích quản mình thế?”
– Vì chúng ta đã học chung với nhau từ nhỏ hả?
Bạch Trụ lại đáp: “Vì theo kế hoạch một kèm một, chúng ta xếp chung một nhóm. Mình đã đồng ý với thầy giáo sẽ giảng bài cho bạn rồi.”
Chu Khiêm: “…”
– Ra là chỉ vì thầy yêu cầu?
Vì một quá khứ bí ẩn nào đó, lúc này Chu Khiêm đã có bệnh.
Khi bệnh không phát tác, EQ của cậu bé rất cao, ăn nói ngọt ngào, đặc biệt biết xử lý quan hệ với bạn bè, có thể ở bên cạnh ai cũng được.
Nhưng khi bệnh phát tác, cậu bé không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Bình thường, Chu Khiêm sẽ dùng thuốc để chữa trị, hơn nữa không gặp chuyện gì quá phiền lòng nên đã một thời gian dài cậu bé không phát bệnh.
Nhưng ngày hôm đó, không biết vì sao, khi nghe những lời này của Bạch Trụ, cậu bé liền tức giận, tức giận đến mức không thể khống chế được bản thân.
Cậu bé vươn tay túm lấy vở bài tập của Bạch Trụ, trực tiếp xé nó ra thành từng mảnh nhỏ.
Những tờ giấy trắng tan tác thành từng mảnh như những cánh hoa, rơi xuống vai của đối phương.
Sau đó Chu Khiêm cay nghiệt nói: “Đừng có ỷ mình là lớp trưởng, lớn hơn tao thì muốn quản tao. Làm bài tập tốt, thi tốt thì có ích gì? Mày có bao giờ nghĩ rằng dù mày phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một căn biệt thự trong trung tâm thành phố như nhà tao không? Không, có khi mày còn không mua nổi một cái nhà xí như nhà tao cơ.”
Khi phát tiết xong cơn tức giận, Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, nghĩ thầm — so với mình, nhà của Bạch Trụ đúng là bình thường, lời mình nói có lẽ đã chọc vào chỗ đau của bạn ấy rồi? Bạn ấy sẽ tức giận, sẽ ghét mình, không muốn quan tâm mình nữa đúng không?
Thật ra một quãng thời gian sau, Chu Khiêm mới suy nghĩ cẩn thận lại động cơ của việc mình nói những lời này khi đó.
Anh đã dùng một phương thức tương tự như căn bệnh của mình để thử Bạch Trụ, muốn thử xem cách đối xử của mình đối với đối phương như một người mắc bệnh tâm lý.
– Sao có người lại hiền lành như vậy? Dưới tấm mặt nạ dịu dàng đó, có phải người này cũng đang che giấu một thứ khác không?
– Khi mình trở nên hư hỏng, người này cũng sẽ rời bỏ mình, hoàn toàn bỏ mặc mình đúng không?
Chu Khiêm không cố ý.
Khi đó anh chỉ không tin rằng ngay cả cha mẹ cũng đã bỏ mặc mình thì Bạch Trụ lại toàn tâm toàn ý quan tâm mình.
Đã từng có thời gian ấu trĩ mà anh cho rằng Bạch Trụ đáng lẽ ra nên rời xa anh sớm hơn. Vì cả hai không phải là người cùng một thế giới.
Dù gia cảnh của Bạch Trụ bình thường nhưng so với Chu Khiêm, Bạch Trụ cũng không thiếu thứ gì, có lẽ là bình thường nhưng Bạch Trụ cũng có một gia đình ấm áp, một gia đình luôn tràn ngập niềm vui.
Nhưng Bạch Trụ khác với anh. Nhà họ Chu bề ngoài thì tươm tất, bên trong đã mục nát từ lâu.
Đối với hành động của Chu Khiêm, Bạch Trụ lại không mảy may dao động.
Cậu bé chỉ đứng dậy, lấy chổi ở ngoài ban công, từ tốn quét những mảnh giấy vụn cho sạch sẽ rồi quay về chỗ cũ, cầm bút bắt đầu làm lại bài.
“Bây giờ mình làm lại bài, bạn cũng làm cùng mình đi.”
Mỗi một ngày sau đó.
Chu Khiêm đều xin lỗi Bạch Trụ.
Lá cây ngô đồng đã khô vàng, gió thu và ánh mắt trời quyện hòa ấm áp.
Cũng là lớp học đó, cũng là ô cửa sổ đó.
Chu Khiêm không chớp mắt nhìn Bạch Trụ ở trước mặt mình.
Gió nhẹ thổi, lướt qua mái tóc dày, lộ ra gương mặt non nớt nhưng thanh tú của Bạch Trụ — khóe mắt của Bạch Trụ có hơi đỏ lên, là vì khi nãy Chu Khiêm đùa giỡn, vô tình quẹt một đường mực đỏ qua.
“Anh Trụ ơi –” Chu Khiêm nhẹ giọng nói, âm cuối hơi kéo dài.
“Hả?” Ngẩng đầu, Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm: “Sao vậy?”
Chu Khiêm hỏi: “Sao anh luôn dịu dàng như thế? Anh chỉ dịu dàng em thôi hay với người khác cũng như vậy?”
Bạch Trụ vươn tay vỗ vỗ đầu Chu Khiêm: “Làm bài tập.”
Chu Khiêm nhìn chằm chằm mắt đối phương, chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Thật ra lần trước em không có ý đó.”
Bạch Trụ hỏi: “Nói gì cơ?”
“Nói anh không mua nổi biệt thự như nhà em.” Chu Khiêm lại chớp chớp mắt nghiêm túc nói: “Cũng không biết vì sao, hôm đó em muốn chọc anh giận. Em không nói thật đâu. Nếu anh muốn thì sau này chắc chắn anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Anh có thể mua một ngàn căn, không, có thẻ mua cả vạn căn biệt thự như nhà em vậy.”
Bạch Trụ bật cười: “Anh mua biệt thự như nhà em làm gì?”
Chu Khiêm không trả lời, muốn xác nhận một chuyện: “Thật ra bình thường em rất tốt tính, đúng không? Không phải em sẽ phát bệnh mỗi ngày đâu…”
“Anh Trụ ơi, mẹ em hay gọi em là thằng điên. Anh có thấy em là thằng điên không?”
“Không.” Bạch Trụ nghiêm túc trả lời.
“Bạch Trụ, thật sự anh chưa từng tức giận ư? Ở chỗ em không nhìn thấy, anh cũng như thế này à?”
“Bạch Trụ, anh luôn cảm thấy thế giới này luôn tốt đẹp sao?”
“Anh chưa từng oán hận, bất mãn sao?”
“Liệu có lúc nào anh cảm thấy ông trời đối xử bất công với mình không?”
“Trên đời này tại sao lại có một người hoàn hảo như anh?”
“Người như anh liệu có thật không?”
…
Chu Khiêm đã hỏi Bạch Trụ rất nhiều điều.
Anh luôn nhớ rõ những câu trả lời của đối phương.
Có lẽ vì Bạch Trụ quá mức hoàn hảo nên ông trời mới cướp anh đi sớm như vậy.
Mạnh thì dễ gãy, khôn thì chết yểu, có lẽ là cùng một lý do.
Ý thức thoát ly khỏi hồi ức, Chu Khiêm nhìn cái tên trên trang giấy trước mặt.
Sao lại thế này? Lẽ nào chỉ là trùng họ, trùng tên thôi?
…
Ba ngày sau.
Phòng bệnh của Chu Khiêm có thêm một người bạn, đó là Tề Lưu Hành.
Tề Lưu Hành vốn ở bệnh viện Nhân dân 2 ở gần đây, đó cũng là một bệnh viện tâm thần.
Sau khi thiếu niên ra khỏi trò chơi, phòng bệnh của cậu xuất hiện bệnh nhân mới, không tiện để cậu đăng nhập vào trò chơi.
Cậu liên lạc được với Chu Khiêm nhờ hệ thống, biết Chu Khiêm ở một mình một phòng nên dứt khoát làm thủ tục chuyển viện.
Bây giờ hai người cùng nhau ở phòng số 302 của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.
Tề Lưu Hành dọn đồ xong muốn thảo luận với Chu Khiêm nên vào phó bản nào tiếp theo.
Nhưng cậu không ngờ đến rằng nhiệm vụ đầu tiên mà anh sắp xếp cho mình là — cùng anh đi hóng gió.
Mỗi ngày, từ 2 giờ đến 6 giờ chiều, bệnh nhân khu phòng bệnh số 1 có thể hoạt động tự do trong phạm vi quy định.
Vì vậy lúc 5 giờ chiều nay, theo thời gian đi tản bộ, Tề Lưu Hành bị Chu Khiêm lôi đến dưới một gốc cây trong công viên.
Cậu nhìn thấy Chu Khiêm bò lên thân cây, lấy một ông nhòm viễn vọng có bội số lớn nhất.
Còn nhiệm vụ của thiếu niên là gì thì chính là đứng dưới gốc cây giả vờ hóng gió, canh chừng giúp anh làm việc xấu.
Tề Lưu Hành không hiểu nổi hành động của Chu Khiêm, cậu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Chu Khiêm hỏi lại: “Cậu có biết bộ phận trong bệnh viện tâm thần Xuân Sơn không?”
“Chia thành khu số 1, khu số 2 và khu X? Ngoại trừ khu số 1 thì hai khu còn lại đều có tính chất như nhà giam đúng không?” Tề Lưu Hành nhìn theo hướng kính viễn vọng của Chu Khiêm, đoán: “Anh đang quan sát khu X hả?”
Đúng là Chu Khiêm đang quan sát khu X.
Trong sổ ghi chép, Bạch Trụ được đánh số là 03X87.
Lấy cớ là anh có một người bạn ở khu X, muốn đến thăm, Chu Khiêm đã có được thông tin từ y tá.
Y tá nói rằng: “Bạn của cậu có số hiệu là bao nhiêu? Nếu là số 01, 02 thì còn có hy vọng đi thăm được… Còn số 03 thì không thể. Những bệnh nhân có số 03 đều được giam ở tòa nhà phía tây, đối diện cổng số 1. Cổng số 1 đóng kín hằng năm, luôn có bảo vệ canh gác nghiêm ngặt. Vì người ở tòa phía tây rất nguy hiểm. Đặc biệt là…”
“Tôi nghe nói bệnh nhân đánh số 03X87 là người nguy hiểm nhất. Người này đã phạm trọng tội. Tốt nhất là cậu không nên đến đó.”
03X87. Chính là số hiệu của Bạch Trụ.
Vì sao anh ấy lại trở thành người nguy hiểm nhất, không thể tiếp cận được?
Chu Khiêm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách vào trong khu X.
Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn ở trên núi.
Khu phòng bệnh số 1 và số 2 nằm ở phía bắc, khu X nằm ở phía nam.
Có một con sông nhỏ ngăn cách giữa khu X và những khu khác, con sông có một cây cầu đá, có bảo vệ canh chừng, không để cho ai tiến vào. Trên bờ sông có hàng rào sắt, bên trên còn lắp đặt dây điện.
Nhưng may mắn là ở cổng số 1 gần với khu X lại đối diện với công viên sinh hoạt của khu phòng bệnh số 1.
Chu Khiêm có thể dùng kính viễn vọng để quan sát khu X.
Bây giờ, anh đang nằm bò trên một thân cây chắc chắn, Chu Khiêm giơ ống kính viễn vọng lên, hướng về phía tòa nhà to lớn bên kia, dựa theo quy luật mà anh nghe lỏm được thì bệnh nhân số hiệu 03X87 sẽ ở phòng số 7 ở tầng 8.
Chu Khiêm dùng ống kính lướt qua một hàng, nhanh chóng tìm được phòng của bệnh nhân tên Bạch Trụ.
Hôm nay trời âm u, mây mù che khuất ánh nắng, cho nên khi Chu Khiêm nhìn xa, tầm nhìn cũng không quá rõ ràng, giống như mọi thứ đều chìm trong một màn sương mờ.
Qua lớp sương mờ, Chu Khiêm nhìn thấy được tình hình trong phòng bệnh.
Trên giường có một người, người này mặc một chiếc áo bó hết tay chân, cả người bị gói gô trên giường, không thể di chuyển.
Vì góc độ nên Chu Khiêm không thể nhìn rõ được gương mặt của người này nhưng có thể nhìn thầy phần chóp mũi và phần cằm tái nhợt, thon gầy.
Giọng nói của Tề Lưu Hành vang lên từ dưới gốc cây: “Rốt cuộc anh muốn tìm gì vậy?”
“Tôi muốn tìm một người.” Chu Khiêm đáp: “Người đó tên Bạch Trụ.”
“Bạch Trụ? Người này có điều gì đặc biệt sao?” Tề Lưu Hành hỏi.
Chu Khiêm im lặng một lát, sau đó nói: “Không có gì đặc biệt. Hai chúng tôi từ nhỏ đến lớn… là kẻ thù của nhau.”
Nói xong, Chu Khiêm còn bật cười.
Kẻ thù của nhau gì chứ, thực chất chỉ là lời bông đùa của một mình anh.
Bạch Trụ không phải kẻ thù gì cả, thậm chí còn chưa bao giờ tức giận với anh, có lẽ là vì chưa bao giờ để mắt vào mắt.
“Anh có kẻ thù ở khu X?” Tề Lưu Hành hỏi.
“Có lẽ là trùng tên thôi, vì…” Giọng nói của Chu Khiêm có chút nghẹn lại.
Lông mi của Chu Khiêm vừa thẳng vừa dài, đuôi mắt hẹp dài, khi anh rũ mắt xuống sẽ thấy biểu tình hơi âm u tối tăm.
Nghe thấy giọng điệu của anh không đúng, Tề Lưu Hành ngẩng đầu lên nhìn thử, vừa lúc thấy biểu cảm này của anh.
Thấy anh khác thường, Tề Lưu Hành hỏi: “Vì sao?”
“Vì anh ấy chết rồi.” Chu Khiêm đáp.
“Anh, anh ta, vì sao lại chết?”
“Tôi không biết.”
Chu Khiêm không biết thật.
Anh siết chặt ống nhòm, nhìn chằm chằm về phía phòng bệnh, lầm bầm lầu bầu kể về chuyện cũ: “Anh ấy hả, bên ngoài thì dịu dàng, nhưng có lẽ ở trong tối luôn muốn ganh đua với tôi, cái gì cũng phải ở trên cơ tôi. Hay là vì anh ấy quá mức cao ngạo nhỉ?”
Tài năng của Chu Khiêm một phần là do đi theo cha mình luyện tập.
Không chỉ đánh bài, anh còn có tài đánh bóng bàn.
Có một quãng thời gian, anh rất thích đánh bóng bàn, thường xuyên tham gia các cuộc thi trong nước.
Trong một trận chung kết nọ, Chu Khiêm đối đầu với Bạch Trụ.
Nghe đến đây, Tề Lưu Hành hỏi: “Rồi ai thắng?”
Chu Khiêm nheo mắt, ánh mắt ngơ ngẩn: “Tôi thắng. Anh ấy thua. Sau đó anh ấy chuyển trường. Cậu thấy có phải là do anh ấy không chấp nhận thua không?”
Tề Lưu Hành không trả lời nổi.
Nhìn bệnh nhân bị bó buộc chỉ lộ ra phần cằm ở phía xa, Chu Khiêm chậm rãi kể lại: “Sau khi chuyển trường, anh ấy biệt vô âm tín. Tôi giận anh ấy một năm ròng, sau đó thì đến nhà anh ấy… Mẹ nó không khéo chút nào, mẹ anh ấy nói anh ấy vừa mất không lâu. Mẹ anh ấy nói về anh ấy mà lại như nói về một người xa lạ vậy.”
“Vì sao?” Tề Lưu Hành kinh ngạc: “Thông thường thì… Không thể như vậy được?”
Chu Khiêm nói: “Khi tôi tới nhà anh ấy, mẹ anh ấy đang ôm một thằng nhóc mập mạp trắng trẻo. Bọn họ thích đứa con thứ hai hơn.”
Tề Lưu Hành lại hỏi: “Vậy thì không thể nào… Hay là Bạch Trụ không hề chết. Mẹ anh ấy chỉ mang anh ấy vào bệnh viện tâm thần, sau đó dùng một lý do thoái thác thôi.”
“Không.” Chu Khiêm lắc đầu: “Mẹ anh ấy cho tôi địa chỉ của ngôi mộ. Tôi đã đến đó. Ngôi mộ đó có ảnh chụp của anh ấy. Anh ấy mãi mãi 17 tuổi — còn chưa thành niên.”
“Huống chi, nếu anh ấy không chết…”
Đồng tử Chu Khiêm co rút lại: “Vì sao anh ấy lại ở khu X? Trong đó toàn những người phạm trọng tội nguy hiểm.”
Hoàng hôn dần buông.
Cành cây đong đưa theo cơn gió, mùi cỏ xanh men theo gió thổi qua chóp mũi Chu Khiêm.
Anh nhớ về trận chung kết bóng bàn ngày đó.
Trên con đường nhỏ ở cổng phía tây của trường học, hai hàng cây ngô đồng trải dài, nhuộm ráng chiều thành một màu vàng cam. Đèn đường đã bật sáng, những hạt bụi lơ lửng giữa chùm sáng.
Bạch Trụ đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo.
Ánh sáng bao phủ trên người đối phương, ánh mắt Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ đầy sắc bén, khóe miệng giương lên có chút khinh thường.
Cậu bé nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao anh lại cố ý thua? Anh xem thường ai vậy hả?”
Đứng dưới ngọn đèn đường, ánh mắt Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm bình tĩnh như nước: “Anh không cố ý thua. Em thắng được là do em có bản lĩnh.”
“Anh nói dối.” Chu Khiêm hung hăng túm lấy vạt áo đối phương: “Ở quả cầu thứ hai trước khi đếm ngược, anh có thể đón được. Sao tay anh lại run? Anh cố tình!”
“Phát bóng sai ở đợt cuối còn buồn cười hơn. Ai mà không biết anh giỏi phát bóng hả?”
“Bạch Trụ, em muốn thắng anh, nhưng không phải bằng cách này! Em không cần anh nhường em!”
“Hôm nay là do anh sai. Lần sau anh chắc chắn sẽ đánh công bằng với em.”
“Lần sau là khi nào?”
“Vẫn còn nhiều cơ hội. Anh hứa với em.”
“Anh…”
Cơn tức giận, hận ý, tính xấu của Chu Khiêm dường như dồn hết xuống tay, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt bình thản của Bạch Trụ xem như vô hình.
Tung ra hết sức lực, cuối cùng không nhận lại được gì, Chu Khiêm cay nghiệt nhìn Bạch Trụ, khi đó Chu Khiêm tức giận không phải vì Bạch Trụ cố ý thua mà là vì đối phương quá mức bình tĩnh. Có lẽ là do tâm lý “tôi muốn đánh anh ta một trận nhưng anh ta lại không muốn đánh nhau với tôi” đầy ấu trĩ.
Trong lòng tức giận tột độ, ánh mắt trợn trừng cũng đầy tàn nhẫn.
Nhưng bất tri bất giác thiếu niên đã thả tay ra.
Thiếu niên nghe thấy Bạch Trụ nói với mình rằng “Chu Khiêm, hẹn gặp lại”, sau đó xoay người rời đi.
Cuối thu, lá ngô đồng thưa thớt, dưới ánh đèn đường, hoàng hôn nhiễm một lớp bụi mờ.
Người đó khoác balo trên vai, cất bước đi xa.
Đó là lần cuối cùng Chu Khiêm nhìn thấy Bạch Trụ.
Bây giờ, dưới tán lá xanh, Tề Lưu Hành vừa ngắm sắc trời vừa hỏi Chu Khiêm.
Chu Khiêm không trả lời, anh ngồi trên cây, yên lặng theo cành cây, một thời gian dài không di chuyển, giống như chìm vào hồi ức xa xăm.
Tề Lưu Hành không quấy rầy anh nữa, tùy ý ngồi xuống ngủ gật một phen.
Ngủ khoảng 15 phút, Tề Lưu Hành bị người khác lay tỉnh — đúng là Chu Khiêm.
“Làm gì nữa?” Tề Lưu Hành hỏi.
Chu Khiêm nói: “Tôi thấy cậu chán quá. Hay là đi đào mộ với tôi không?”
“…?” Tề Lưu Hành còn ngái ngủ, trông hơi ngốc: “Gì cơ?”
Đôi mắt đen nhánh của Chu Khiêm trở nên âm trầm như màn đêm: “Tôi muốn đi đào mộ Bạch Trụ.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
1. Anh Trụ không phải thần, cũng không có hoàn hảo đâu.
Còn vì sao thì sau này sẽ bật mí. Anh ấy đặc biệt lắm đó ~
Bây giờ bạn đọc chỉ mới gặp anh ấy qua ký ức của Chu Khiêm thôi, hoặc nói đúng hơn là bộ dáng mà anh ấy thể hiện trước mặt Chu Khiêm.
2. Bạch Trụ thật và quan hệ của anh ấy với Chu Khiêm, tuyến tình cảm của hai người, toàn bộ cảm hứng của câu chuyện xuất phát từ bài hát “Mở rộng tầm mắt” đã được đề cập ở phần giới thiệu.
Cho nên mọi người có thể cảm nhận ca từ của bài hát để tưởng tượng ra anh Trụ nha.
3. Bổ sung một chút về câu chuyện thần thoại: Chúa sáng tạo ra Adam, dùng xương sườn của Adam để tạo ra Eve, hai người trở thành vợ chồng, sống ở vườn địa đàng. Chúa dặn bọn họ không được ăn táo trong vườn địa đàng (còn gọi là trái cấm, trái trí tuệ).
Con rắn đã nói với Adam và Eve rằng ăn táo có thể có trí thông minh như thần. Hai người họ bị lời dụ dỗ xúi giục rồi ăn táo khiến Chúa tức giận, trục xuất họ khỏi vườn địa đàng.
03.01.23
orz troi oi chương này 12k chữ… gục ngã
mai mình thi cuối kỳ nữa ;; v ;; gục ngã x2