Chương 17: Vườn Địa đàng Apple (17)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Chu Khiêm điên rồi.
Chắc chắn là anh điên rồi.
Đây là suy nghĩ của ba người Tề Lưu Hành, Cao Sơn, Vân Tưởng Dung và cả Chúc Cường, Vu Hiền.
Khi thấy anh nâng quả táo lên chuẩn bị cắn xuống, ba người chơi đành phải nghe theo lời anh, sang bên kia bờ hồ, bất đắc dĩ mà cẩn thận… nhổ tóc của Thần Nghệ Bạc.
Tề Lưu Hành và Cao Sơn bất lực không biết nói gì.
Vân Tưởng Dung là người nhổ tóc trước, còn nghiêm túc nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, là Chu Khiêm dặn chúng tôi làm như vậy!”
Nghệ Bạc: “…”
Một lát sau, mỗi người cầm trên tay một sợi tóc, quay về bên kia.
Chu Khiêm cầm quả táo trong tay, đi qua, ngồi xuống bên cạnh Nghệ Bạc.
Nhưng anh chưa ăn ngay, xoay lưng, tựa người ra sau thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như muốn nghỉ ngơi một chốc.
Ba người chơi bên kia biết anh làm như thế hẳn có nguyên nhân nào đó, vì vậy không nói thêm gì, bọn họ ngồi xuống tại chỗ, cũng nhân thời gian rảnh nghỉ ngơi, im lặng chờ thời khắc kia đến.
Vu Hiền ngồi trước màn hình điện thoại cũng không có phản ứng gì nhiều.
Y hỏi Chúc Cường: “Là sao? Tuy tôi không thể hiểu nổi nhưng chẳng phải anh Khiêm nói muốn ăn táo à?”
Chúc Cường suy nghĩ, đáp: “Tôi biết rồi, anh ấy muốn chờ đến 0 giờ 45 phút rồi mới ăn táo!”
Nghi thức hành hạ Thần bắt đầu từ 10 giờ, kết thúc lúc 0 giờ.
Theo lời của thần nữ, cổng cung điện sẽ mở ra sau một tiếng nữa, có nghĩa là lúc 1 giờ sáng.
15 phút sau khi ăn táo, người hóa thành thần thành công sẽ bị Thần Nghệ Bạc tấn công, nếu có thể chạy thoát khỏi đợt tấn công này thì sẽ trở thành một vị thần chân chính, cũng có nghĩa là hoàn thành được nhiệm vụ ẩn.
Giải thích lại quy tắc cho Vu Hiền, Chúc Cường phân tích: “Anh Khiêm có lẽ đang muốn thời gian vừa vặn vào khoảng 15 phút. Anh ấy sẽ ăn táo lúc 0 giờ 45 phút, nếu thành công thì khoảng 1 giờ anh ấy sẽ bị tấn công. Nhưng khi đó, cổng của cung điện cũng mở ra. Anh ấy có cơ hội thoát ra ngoài, thành công vượt ải!”
Vu Hiền: “Thì ra là vậy… Nói cách khác, khi Nghệ Bạc ra tay, chỉ cần anh Khiêm kịp thời chạy thoát ra khỏi Vườn Địa đàng thì anh ấy sẽ thuận lợi qua cửa, kết thúc trò chơi! Nếu trò chơi kết thúc, Nghệ Bạc tung một đòn đánh thì cũng không thể tác động đến anh ấy! Như vậy thì anh ấy sẽ hoàn thành được việc hóa thần, nhận được khen thưởng của nhiệm vụ ẩn!”
“Đúng vậy. Hẳn đây là kế hoạch của anh Khiêm.”
“Nhưng dù là vậy thì với sự tồn tại của một vị thần như Nghệ Bạc, chỉ cần một kích đã đủ để giết người, làm sao mà anh Khiêm chạy thoát được?”
“Khi hóa thành thần thì lượng máu cũng sẽ nhiều hơn, có lẽ là vẫn có cơ hội chăng?”
“Không có cơ hội đâu. Không thể so sánh với mớ kỹ năng có tiếng mà không có miếng của em trai Tiểu Tề được, Thần Nghệ Bạc sẽ hạ gục đối phương trong chớp mắt!”
“Thật ra điều tôi tò mò nhất là làm sao anh Khiêm có thể tránh được việc bị thương. Theo lý mà nói thì… Mỗi bước đi của anh ấy đều như đi trên miệng vực vậy, anh ấy dám lấy gì ra đánh cược? Tỉ lệ hóa thành thần chỉ có 36.8%, làm sao anh Khiêm có thể chắc chắn mình sẽ vượt qua được?”
…
Trong trò chơi. Thời gian tích tắc đến gần 0 giờ 45 phút.
Chu Khiêm vừa mân mê quả táo trong lòng bàn tay, vừa nhìn về phía Nghệ Bạc.
Cành lá lại bao trùm lấy thân thể của Thần, Thần đang nhắm mắt.
Chu Khiêm nhẹ nhàng hỏi: “Tôi ăn táo của Ngài được không?”
Mở mắt, ánh mắt Nghệ Bạc nhìn Chu Khiêm lấp loáng ý cười. Thần hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
“Có vẻ là không.” Đôi mắt đen thẳm của Chu Khiêm sâu thẳm khó dò, một tia điên cuồng ẩn giấu bên trong: “Nhưng mà tôi… muốn thử cảm nhận một lần, những đau khổ mà Ngài từng trải qua.”
Có vẻ nhìn thấy ánh mắt của anh có ẩn ý gì đó, Nghệ Bạc nói: “Ta cảm giác được, ngươi đang chờ mong sự thống khổ này.”
“Thật vậy chăng?” Chu Khiêm ra chiều suy tư, gật đầu: “Có lẽ là vậy. Đã lâu rồi tôi không biết thống khổ là thứ gì. Tôi mất cảm giác. Cho nên tôi thấy rằng… thể chất của tôi hoàn toàn phù hợp để thành thần. Tôi chấp nhận đau đớn.”
Nghệ Bạc: “Xem ra ngươi là một con bạc.”
Chu Khiêm cũng không trực tiếp trả lời, bỗng nhiên nói: “Bản thể của Ngài thật ra là cái cây này, hay nói đung hơn là hình dạng gần nhất là giống với cái cây này, hoặc ít nhất thì Ngài và cái cây này hẳn là có quan hệ cộng sinh với nhau?”
“Những cây táo bên hồ đều được dùng thuật che mắt, hoặc nói đúng hơn là do Ngài dùng phép thuật tạo ra. Chúng không kết quả vì Ngài. Chỉ có những cành cây xung quanh Ngài hấp thụ máu của Ngài, kết ra quả… Hai bên chữa trị cho nhau, nương nhờ vào nhau để sống?”
Nghệ Bạc không nói tiếp, nhưng sự im lặng này dường như đồng ý với phỏng đoán của Chu Khiêm.
Vì vậy Chu Khiêm hỏi tiếp: “Ngài và cây đều hấp thu bọn họ? Cho nên sức mạnh của Ngài tăng lên? Nếu vừa rồi tôi giống như lời Ngài nói, là một con bạc, thì bây giờ tôi trở thành tín đồ của Ngài, ước nguyện với Ngài, Ngài có thể giúp tôi tăng may mắn không?”
Giọng điệu của Chu Khiêm từ tính, dịu dàng, lời nói đặc biệt có sức hấp dẫn.
Giống như không phải anh là người muốn thờ phụng thần mà anh đang dẫn đường mở lối để thần thờ phụng mình.
Nghệ Bạc lại nhìn chằm chằm anh: “Không. Ta không còn sức mạnh để thực hiện ước nguyện. Ta không lừa ngươi, sức mạnh của con người không có tác dụng với ta. Giết chúng, ta cũng không mạnh hơn.”
“Được rồi. Vậy thì để tôi đánh cược một phen vậy.” Nói xong, Chu Khiêm mỉm cười với Nghệ Bạc, sau đó dứt khoát cắn lên quả táo.
“Có người dẫn tôi vào trò chơi này.” Chu Khiêm thong thả nhai táo, nhàn nhạt nói: “Thật ra tôi không biết ai điều hành trò chơi, tôi cũng không rõ những phó bản bên trong trò chơi là gì, hay là chúng ta đang ở đâu. Nhưng trước mắt thì những quy tắc ở trong trò chơi đều giống với những trò chơi mà tôi từng thử qua.”
“Thật ra giống với người vậy, trò chơi cũng biểu hiện tính chất, tính cách đặc biệt. Người chơi có thể thông qua trò chơi để đoán được tính cách của người thiết kế ra trò chơi. Chơi đến bây giờ, tôi phát hiện được tính cách của người thiết kế trò chơi thông qua phó bản《 Vườn Địa đàng Apple 》——”
“Người đó thích trêu đùa người khác. Người đó thích nhìn bộ dạng hối hận, tiếc nuối của người khác.”
“Thứ nhất, trò chơi chấm điểm nho nhỏ ở ban đầu lấy cớ là đi tìm tín đồ giả, hầu hết người chơi sẽ chia bè chia phái, có rất ít khả năng họ sẽ liên thủ cùng nhau trong tương lai. Như thế thì khả năng người chơi hợp tác với nhau để chống lại các tín đồ hóa thành thần, sau đó nhận được thành tích ẩn là rất thấp.”
“Khi đó, không còn một ai nhận ra rằng thật ra cả thần nữ và Thần đều không hề quan tâm đến tín đồ giả hay tín đồ thật, bọn họ vẫn có thể hòa bình cùng nhau qua cửa.”
“Thứ hai, trong nghi lễ hành hạ Thần, người chơi chắc chắn sẽ cho rằng lựa chọn sáng suốt nhất là không đánh Ngài. Nhưng chính vì điều này mà phía sau, họ sẽ gặp đợt tấn công đáng sợ…”
“Thứ ba, khi nghi lễ kết thúc, phần lớn người chơi sẽ đoán rằng các tín đồ ăn táo sẽ hóa thành thần, sau đó tấn công mình, họ sẽ nghĩ rằng trốn vào nhà cây là thượng sách. Bọn họ mơ mơ hồ hồ vượt qua phó bản, nhưng cảm thấy vẫn không thể hiểu nổi điều gì.”
“Bọn họ không thể ngờ được rằng chỉ có 7 tín đồ hóa thành thần, nhưng 15 phút sau, Thần cũng sẽ giết chết hết những tín đồ này.”
“Những bẫy rập này cũng đã phần nào thể hiện được tính cách của người thiết kế phó bản.”
“Người này muốn người chơi cảm thấy hối hận sau khi nhận ra chân tướng —— ra là có thể qua cửa dễ dàng như vậy ư? Ra là có thể dễ dàng nhận được thành tựu ẩn như vậy ư… Nếu mình không sợ chết thì tốt rồi…”
“Dựa theo logic này, tôi cũng đủ tự tin để tiếp tục suy đoán rằng ——”
“Sau khi tìm thấy nhiệm vụ ẩn, lại tìm thấy nhiệm vụ ẩn cuối cùng, phát hiện ra tỉ lệ thành công hóa thành thần chỉ có 36.8%, phần lớn người chơi sẽ quyết định từ bỏ, không dám đánh cược.”
“Nhưng dựa theo tính cách của người thiết kế phó bản, tôi đoán… thật ra đối với người chơi, xác suất thành công sẽ là 100%. Chỉ cần người chơi chấp nhận trải qua đau đớn.”
Thấy Nghệ Bạc mỉm cười, hai mắt Chu Khiêm phát sáng.
“Cho nên Thần à, không cần Ngài ban phước lành cho tôi nữa. Tôi cũng đủ tự tin rằng… tôi sẽ trở thành một vị thần giống Ngài.”
Người thiết kế phó bản muốn mượn trò chơi chấm điểm để chia cắt người chơi, không cho người chơi hợp tác với nhau.
Chu Khiêm lựa chọn thu hết đồng tiền vàng và đạo cụ vào túi mình.
Lần này, anh có đủ lợi thế để trở thành kẻ điều khiển ván cờ.
— Không cần phải thuyết phục người khác hợp tác với mình, anh có thể trực tiếp hành động, bày binh bố trận những người khác theo ý mình.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã là người khống chế toàn cục.
Và anh quả thật có năng lực để làm vậy.
Khi sắp xếp lại những chi tiết của cốt truyện, Chu Khiêm đã nắm chắc được tâm tư của người thiết kế nên trò chơi.
Nghe xong lời của Chu Khiêm, hai người Vu Hiền, Chúc Cường chỉ biết trợn mắt há mồm.
Hai người không nói nên lời, khi còn đang tiêu hóa thông tin thì bỗng nhiên họ phát hiện thân thể của Chu Khiêm bắt đầu xảy ra biến hóa —— quanh thân người anh đang phát ra ánh sáng đỏ, con ngươi đã trở nên trắng dã…
Anh đã thành công hóa thành thần!
…
Chu Khiêm có thể cảm nhận được đau đớn đang rục rịch trong người mình như rễ cây đang nảy mầm. Nó vẫn chưa thành hình, vẫn chưa khiến người khác cảm nhận được đau đớn chân chính nhưng thân thể đang trải qua một sự khô khan khó tả.
Dường như phải hủy diệt mọi thứ, anh mới có thể giải tỏa được sự khó chịu này.
Chu Khiêm đứng phắt dậy, tìm kiếm con mồi ở khắp nơi.
Bên kia… Bên kia có vật sống!
Không, không đúng… Trên người của chúng có hơi thở của đau đớn, đó hẳn là đồng loại của mình…
Nghĩ như vậy, Chu Khiêm vô thức đi qua Thần Nghệ bạc, từ từ bước lên cầu, đi sang bờ bên kia.
Bên kia bờ hồ, Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đang ngồi nghỉ ngơi liền đứng dậy sẵn sàng nghênh đón kẻ địch.
Bọn họ tạm thời chưa hành động ngay, chỉ chăm chú quan sát Chu Khiêm.
Trước mắt bọn họ, Chu Khiêm không còn dáng vẻ như ban đầu —— trên mặt và trên tay anh đã mọc vảy.
Đó là một loại vảy màu xanh biển, người nhìn cũng có thể nhận ra năm ngón tay của anh cũng bắt đầu mọc ra —— một lớp màng.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm bọn họ, ba người cũng không chớp mắt mà nhìn lại anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, không một ai di chuyển.
Chu Khiêm trông ngơ ngác, ba người còn lại siết chặt sợi tóc của Nghệ Bạc, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Một lát sau, phía sau Chu Khiêm mọc ra thêm một cái đuôi cá quái dị, sau đó anh ôm cái đuôi này đi xa.
Ba người còn lại thở ra một hơi, thân thể căng thẳng lúc này mới thả lỏng lại.
Đối với sự biến hóa của Chu Khiêm, ai nấy đều có những nghi hoặc của riêng mình.
Nhưng bọn họ không dám nói, sợ rằng chỉ không chú ý sẽ bị anh tấn công.
Trước màn hình điện thoại, Vu Hiền và Chúc Cường châu đầu ghé tai với nhau.
“Hình như từ người hóa thành thần có liên quan gì đến đến việc người đó đang suy nghĩ gì, đúng không?”
“Có vẻ thế thật. Giống như tín đồ số 1 trở thành một yêu quái thai phụ, vì trong suy nghĩ của người này, cô ta đang mang thai. Những tín đồ sau đó hóa thần biết hồ nước nguy hiểm, không thể rơi xuống hồ nên đã mọc cánh để bay. Rồi còn có mèo, báo… Tôi cảm thấy rằng việc tiến hóa và tốc độ tiến hóa của họ đã đi theo suy nghĩ rằng họ muốn nhanh chóng bắt được Tề Lưu Hành.”
“Vậy tình huống của anh Khiêm thì sao? Vì sao anh ấy lại mọc vảy? Theo lý thuyết, trong tiềm thức của anh ấy không có liên quan gì đến việc cảnh báo không được xuống hồ, vì sao anh ấy lại biến thành cá chứ?”
“Không biết nữa. Chẳng lẽ… Trong cuộc sống của anh ấy đã trải qua gì đó nên anh ấy mới có chấp niệm với vảy?”
Chu Khiêm không có ý thức gì với hai người ngồi trước màn hình điện thoại hay ba người chơi còn lại.
Thế giới trước mắt anh đã trở thành một màu trắng xóa.
Anh vô thức bước lên cầu, đi sang bờ bên kia, không biết mình đang đi sâu vào trong rừng cây, anh chỉ cảm thấy mình đang đi về phía… buổi tối ác mộng vào 8 tháng trước.
Đêm đó, anh uống xong chén canh mà dì giúp việc mang lên, sau đó ngủ say.
Nửa đêm tỉnh dậy, anh ngửi thấy mùi khí gas nồng nặc từ dưới phòng ăn, đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác đứng trên bờ vực sinh tử.
Khi đó anh gần như không thể thở nổi nữa, phổi và đầu đau muốn nứt toác, trước mắt anh, thế giới đã vỡ vụn thành từng mảnh, mỗi mảnh vỡ đều nhuốm những màu sắc khác nhau.
Sau đó anh mới biết, đó là ảo giác sinh ra vì trúng khí độc.
Trong ảo giác, thật kỳ lạ, Chu Khiêm nhìn thấy một con rồng.
Con rồng đó uốn lượn thành hình thù kỳ dị đi đến bên anh, anh cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết, vì anh đã không còn cảm giác được đau đớn.
Dường như linh hồn anh đã rời khỏi thân thể, lơ lửng giữa không trung, hờ hững nhìn thân xác mình lạnh dần.
Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được một hơi thở lành lạnh, đặc biệt thoải mái.
Đó là cái đuôi của con rồng đang ôm lấy thân hình anh.
Cái đuôi ấy đã kéo linh hồn anh quay về, Chu Khiêm khôi phục được cảm giác đau, anh há miệng thở dốc, phì phò hít thở theo bản năng. Sau đó một luồng không khí dồi dào cuồn cuộn rót vào trong cơ thể.
Lục phủ ngũ tạng khôi phục tri giác, thế giới vỡ nát khôi phục lại nguyên dạng, Chu Khiêm biết mình vẫn còn sống.
Sau khi tỉnh lại, Chu Khiêm không còn nhớ rõ bộ dạng của con rồng kia, nhưng anh nhớ rõ màu sắc của lớp vảy khi đó —— cực kỳ xinh đẹp, những lớp vảy màu xanh biển, giống như tinh tú neo đậu dưới đáy biển sâu.
Những ngôi sau xanh thẳm bao phủ khắp nơi, tạo nên một dải ngân hà rực rỡ, linh lung.
Chu Khiêm nhìn thấy mình đang chơi đùa với bầu trời sao ấy.
Anh dùng ngón tay mơn trớn chúng, cảm giác ẩm ướt, sền sệt, lạnh lẽo.
Thì ra ngôi sao có cảm giác như thế này.
Tám tháng trước, khi Chu Khiêm vừa nghĩ đến điều này, anh ngửi thấy mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Rồi anh tỉnh lại ở trong bệnh viện, những vì sao lấp lánh đã biến mất.
Anh vẫn chưa chơi đủ, vậy mà lại phải tỉnh lại, anh nhìn thấy mình đang đi về phía một mặt hồ quen thuộc.
Lý trí và ý thức được khôi phục, anh nhìn đồng hồ, 15 phút đã trôi qua, vừa rồi anh đã mất hoàn toàn tri giác về thời gian.
Lý trí vừa khôi phục lại, một cơn đau đớn đổ ập xuống.
Anh có thể cảm nhận được một con dao đang hung hăng đâm thẳng vào ngực mình, sau đó lại rút ra, máu tươi nhiễm đỏ.
Cả người túa mồ hôi lạnh, quần áo gần như ướt đẫm.
Sau đó lại “rầm” một tiếng, một cái tát điếng người giáng xuống, lực đạo mạnh mẽ khiến mắt anh tối sầm, một lúc lâu sau mới khôi phục tầm nhìn.
Đấm rồi đá, dao đâm vào người, thậm chí cả cảm giác cơ thể bị cắt thành từng mảnh…
Chu Khiêm trải qua mọi thứ một lần.
Anh đau đến chết mà ngã lăn ra đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Tóc dính bết sang hai bên, lông mi ướt đẫm mồ hôi khiến tầm nhìn của anh trở nên mơ hồ như chìm vào sương mù mênh mông. Cả người anh như ngâm trong mồ hôi, gương mặt trắng bệch gần như trong suốt.
Nhưng bây giờ cảm giác quái dị nhất là —— trong lòng anh không hề gợn sóng.
Anh có thể cảm nhận mình như bị trói lên trên cây đại thụ kia, trở thành một vị thần như Nghệ Bạc.
Những tín đồ lấy oán trả ơn đang không ngừng phát tiết cơn thịnh nộ lên người anh, anh mở mắt, nhìn thấy vô số kẻ đang thọc từng dao, đấm từng cú, tát từng bạt tai lên người mình.
Đổi lại là anh với tính tình hung bạo của lúc trước, anh đã sớm điên tiết mà lao lên đồng quy vu tận với bọn họ.
Nhưng bây giờ Chu Khiêm nhận ra rằng —— anh không cảm giác được cơn tức giận.
Thân thể đau đớn đến tột cùng, nhưng trong lòng anh không có cảm giác gì.
Rốt cuộc anh đã mắc bệnh từ khi nào?
Chỉ có Chu Khiêm mới biết được rằng thời điểm phát bệnh không phải từ 8 tháng trước, khi tận mắt chứng kiến cha mẹ qua đời.
Có lẽ anh đã mắc bệnh từ rất lâu rồi.
Anh còn cho rằng mình có thể được cứu chữa, anh cảm thấy mình đang khỏe lên từng ngày. Rồi anh lại mất đi thứ thuốc có thể cứu được mình.
Sau đó bệnh trạng dần nguy kịch hơn, thuốc và kim tiêm không thể cứu anh.
Trong cơn đau đớn hành hạ, ánh mắt Chu Khiêm trở nên mê mang.
Trước mặt anh không còn là hồ nước xanh thăm thẳm. Khung cảnh chợt biến hóa quay về con đường nhỏ đầy cây ngô đồng nhiều năm về trước.
Hoàng hôn bao phủ, lá khô xào xạt, mọi thứ nhiễm một lớp bụi mờ cũ kỹ.
Một thiếu niên mặc đồng phục xanh mang giày thể thao trắng chậm rãi bước đi, cho đến khi hòa mình vào hàng cây ngô đồng xao xác, biến mất hoàn toàn.
Chu Khiêm muốn đuổi theo, nhưng thân thể phải gánh chịu nỗi đau tột độ khiến anh mất hết sức lực, anh không thể đứng dậy, thậm chí cũng không thể la lên: “Anh quay về đây cho em!”
Ý thức của Chu Khiêm tan rã, anh đã chìm trong ảo giác.
Cho đến khi những tiếng hét thất thanh kéo linh hồn anh quay về từ hư không.
—— đó là nhóm Tề Lưu Hành đã chạy tới bên hồ, cùng nhau gọi tên anh.
“Chu Khiêm!” “Chu Khiêm!!” “Chu Khiêm, cẩn thận!!!”
Chu Khiêm bừng tỉnh mở mắt, nhìn thấy Thần Nghệ Bạc gần trong gang tấc.
Nghệ Bạc nâng một bàn tay, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn nà, nhưng gân xanh lại nổi đầy trên mặt, có vẻ muốn dùng hết sức lực, dùng một cái búng tay để nghiền nát mạng sống của kẻ khác.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng vươn lên, nắm lấy cằm Chu Khiêm.
Ngay sau đó, có vẻ như Chu Khiêm sẽ bị bẻ gãy cổ mà chết.
Lạnh lùng, trào phúng, không cảm xúc, đôi mắt tràn ngập sát khí. Nghệ Bạc nói, giọng điệu nhàn nhạt, bình đạm như cũ nhưng lại như sóng lớn ào ào bên tai Chu Khiêm, chẳng khác gì một đội quân hùng hậu.
—— “Ánh sáng của đom đóm, sao dám vọng tưởng muốn sóng vai cùng nhật nguyệt?”
Chu Khiêm ngoảnh mặt làm ngơ, trước mắt anh xuất hiện những cái bóng chồng lên nhau.
Con đường ngô đồng nhập nhoạng đan xen với vườn địa đàng, nhập vào, lại tách ra, lại nhập vào.
Bóng dáng của thiếu niên đi trên đường cũng đan xen với vị thần của vườn đại đàng. Anh nhìn thấy thiếu niên quay đầu, đôi mắt tĩnh lặng.
Chu Khiêm mê mang nhìn Nghệ Bạc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bóng người khác ở sâu trong ý thức của mình, anh nhẹ giọng cất tiếng.
“Bạch, Trụ.” Anh nói hai từ này với Nghệ Bạc.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này có vẻ thật ra là thanh mai trúc mã; trúc mã = từ trên trời rớt xuống?