Chương 16: Vườn Địa đàng Apple (16)
Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
“Đm, quá ngầu! Người thiết kế trò chơi làm ra cái buff kia chắc là nghĩ người chơi sẽ dùng nó để đối phó với Lý Đại Phú, bây giờ anh Khiêm lại mượn tay người khác giết chết Lý Đại Phú, tiết kiệm được cái buff này!”
“Tín đồ số 1 còn chưa tấn công anh Khiêm, anh ấy chỉ mới nghe tiếng kêu của thai nhi đã rớt máu; con quái vật này cũng vậy, chỉ mới có chút sức gió đã khiến anh Khiêm tụt máu…”
“Những tín đồ này quá mạnh, nhưng những đặc tính của chúng lại bị anh Khiêm lợi dụng!”
“Cho nên trước khi tín đồ số 19 tấn công, anh Khiêm vẫn tiếp tục đợi, đợi cho đến khi chỉ còn 5% máu, tín đồ tung chiêu, anh Khiêm có thể dùng buff để cứu chính mình! Anh ấy đã thành vông, bây giờ tín đồ số 19 đã đứng yên! Gã vẫn còn trong thời gian CD, bây giờ người chơi có thể nhân cơ hội này để chạy trốn thật nhanh!”
“Nói thì nói vậy nhưng cũng quá nguy hiểm! Làm sao anh Khiêm có thể bảo đảm đúng thời gian như vậy được? Lỡ như khi máu anh ấy còn 5% nhưng tín đồ vẫn chưa tấn công thì sao? Tín đồ tiếp tục bay lên dùng gió khiến máu anh ấy tụt xuống, cái buff ấy chỉ có thể đỡ được một lần thương tổn nhỏ thôi! Đến lúc đó thì anh Khiêm chắc chắn sẽ chết!”
“Không phải anh Khiêm thu được vài lọ thuốc hồi máu trong trò chơi chấm điểm rồi sao? Những lọ thuốc đó bình thường không có tác dụng gì nhiều nhưng ít nhất cũng giúp anh ấy hồi được 1% máu, dùng ở đây là vừa kịp lúc.”
“Nhưng anh Khiêm vẫn tàn nhẫn với bản thân như vậy…”
Chúc Cường: “Đúng thật, anh ấy tàn nhẫn. Cậu xem kìa, em trai Kiếm Thần nước mắt lưng tròng, nhìn qua chắc đã áy náy lắm rồi… Chậc, tôi cảm thấy sau này cậu ta sẽ trở thành đàn em của anh Khiêm thôi.”
Vu Hiền: “Đi theo anh Khiêm sẽ có thịt ăn! Tôi cũng muốn làm em trai của anh ấy!”
…
Trong trò chơi.
Hàng cây đung đưa, gió phần phật thổi.
Bây giờ mọi thứ tạm thời yên ắng, vì tín đồ số 19 đang trong thời gian CD hồi phục đòn tấn công.
Ba người chơi sửng sốt ba giây, khi phản ứng lại thì nhanh chóng tiến lên đỡ Chu Khiêm dậy.
Ngay giờ khắc này, trạng thái của bốn người rất tệ, và Chu Khiêm chắc chắn là người yếu ớt nhất trong nhóm.
Chu Khiêm thờ ơ, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía tín đồ số 19, nhận ra điều gì đó, anh lại nhìn Tề Lưu Hành.
Tề Lưu Hành đối diện với ánh mắt của anh liền quay đầu đi né tránh.
Chu Khiêm cười, hỏi: “Sao thế? Sao lại không dám nhìn tôi?”
“Tôi chỉ là…” Siết chặt hai tay, Tề Lưu Hành miễn cưỡng quay đầu lại đối diện với anh: “Vì sao vừa rồi anh…”
Nghiến răng, phồng má, Tề Lưu Hành nghẹn ngào nói: “Dù có buff làm vậy thì anh cũng có thể mất mạng.”
Chu Khiêm vỗ vỗ vai thiếu niên, bình tình nhìn thẳng vào đôi mắt khó hiểu của cậu: “Có thể là tôi đang lợi dụng cậu đấy?”
“Anh… Bây giờ tôi thấy… Có lẽ anh không có như vậy…” Giống như không biết cảm giác của mình dành cho Chu Khiêm là như thế nào, Tề Lưu Hành do dự một chút, vẫn không nói hết.
Ở bên cạnh, Vân Tưởng Dung đã ngắt lời mà nói tiếp: “Đòn tấn công của tín đồ này vẫn còn đang trong thời gian CD, chúng ta nhanh chạy về phía nhà cây thôi!”
Chu Khiêm: “Không cần đâu.”
“Cái tên điên này, chúng ta đều mất hết sức mạnh rồi, còn phải đối mặt với những tín đồ bắt đầu hóa thần, chúng ta ——”
Vân Tưởng Dung đang nói thì đột nhiên im bặt, vì cô chợt phát hiện ra có điều khác thường, bèn nắm lấy tay Cao Sơn theo bản năng.
Hai người yêu nhau, Tề Lưu Hành và Chu Khiêm với một nửa gương mặt nhiễm đầy máu đều cùng nhìn về phía tín đồ số 19 ở trên cao.
— Họ lại thấy gã đổi phương hướng, không còn lăm le chực chờ tấn công người chơi như trước m mà lại quay về phía đối diện, lát sau lại ngã từ trên trời xuống, bắt đầu đau đớn kêu rên.
“Không! Đừng đâm tôi!”
“Đau quá!”
“A a a a a!”
“Không, không mà, không, xin đừng chém chân tôi…”
“Không!!! Đầu của tôi!!! Không!!! Xin hãy tha cho tôi!!!”
Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phần mặt đất dưới thân tín đồ số 19 đã ướt đẫm, là vì gã đau đến mức toát mồ hôi.
Nhưng trên người gã không có vết thương.
Gã chỉ cảm nhận đau đớn tột độ về mặt tinh thần.
Gã thống khổ kêu rên lên, người chơi bỗng cảm thấy những gì gã đang khổ sở chịu đựng rất quen.
— Đó là những đau đớn mà Thần Nghệ Bạc đã từng trải qua.
Khi một người chân chính gặp đau đớn, người đó sẽ khóc lóc, tứ chi, ngôn ngữ, cổ họng hét lên thật to đến nứt toác.
Nếu có người thông cảm cho gã thì cũng sẽ cảm nhận được phần nào nỗi đau kia, cũng cảm thấy đặc biệt đau xót.
Cao Sơn là người đầu tiên bị ảnh hưởng.
Nghe thấy tiếng kêu rên của tín đồ số 19, trong ngực cậu nhói đau, khóe mắt trở nên phiếm hồng.
Sau đó một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Bên kia bờ hồ cũng vang lên những tiếng kêu rên như vậy.
— 13 tín đồ vẫn chưa kịp hóa thần đều quỳ rạp dưới đất gào lên, tiếng kêu thống khổ đến cực điểm.
Tiếng than khóc bao trùm cả Vườn Địa đàng. Khổ sở, đau đớn, bất lực, tuyệt vọng… Những cảm xúc tiêu cực như bão giông cuồn cuộn bao phủ khắp nơi, xông đến trước người chơi, bao vây bọn họ trong bể cảm xúc tiêu cực.
Không một ai không đau lòng khi nghe thấy âm thanh này.
Không chỉ riêng Cao Sơn, bây giờ cả Tề Lưu Hành và Vân Tưởng Dung cũng không thể chịu nổi, ba người bất tri bất giác đã rơi nước mắt.
Người vô cảm duy nhất là Chu Khiêm.
Vân Tưởng Dung nhìn anh, hỏi: “Sao anh…”
Chu Khiêm thoải mái thừa nhận: “Vì tôi bị bệnh.”
Vân Tưởng Dung: “…”
Một lát sau, ba người nhắc nhở nhau bịt lỗ tai lại, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bỗng một tiếng hát du dương, thần bí, nhàn nhạt vang vọng đến.
Cùng lúc đó, trước cây đại thụ, Thần Nghệ Bạc im lìm giữa biển hoa trắng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Thân thể Thần được những cành cây và lá hoa từ từ nâng lên, sau đó, Thần mở mắt, lạnh nhạt nhìn chúng sinh.
Trong đáy mắt không có một tia thương xót, chỉ có sự lạnh lùng tàn khốc.
Dù Thần không há miệng nhưng tiếng hát thần bí kia xuất phát từ Ngài.
Tiếng bao trùm lên những tiếng kêu rên thống khổ của các tín đồ, người chơi có thể thả tẩy, quay mặt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Cao Sơn nói: “Sao tình huống này…”
Chu Khiêm giơ tay chỉ về những trái táo đỏ rực bên kia bờ hồ.
“Những quả táo đó sinh ra từ sự đau đớn của Thần Nghệ Bạc. Sau khi ăn táo… Các tín đồ đã gây ra tội đồ gì với Thần thì bây giờ sẽ cảm nhận lại như vậy ——”
Giọng nói anh bỗng trở nên rét lạnh, Chu Khiêm cười nhạo: “Cái này gọi là gieo gió gặt bão, gậy ông đập lưng ông, đúng là công bằng.”
Nói những gì mình suy đoán, Chu Khiêm cúi đầu nhìn thời gian trên giao diện hệ thống.
Thời gian kể từ lúc các tín đồ bắt đầu ăn táo vừa vặn 15 phút.
Chu Khiêm lại ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bờ hồ, nhìn 13 tín đồ đã ăn xong táo vẫn chậm chạp chưa hóa thành thần.
—— trên người bọn họ sẽ xảy ra điều gì?
Trong đầu vừa nảy lên nghi vấn này, Chu Khiêm đã nhận được đáp án ngay.
Bên kia bờ hồ, giữa tiếng hát du dương vọng từ ngàn xưa, các tín đồ đang cảm nhận sự đau đớn mà Thần Nghệ Bạc từng trải qua, họ vẫn không ngừng thống khổ kêu rên.
Nhưng tiếng la hét của họ đã bị tiếng hát bao trùm, không còn ai nghe thấy, vì vậy nỗi đau khổ của bọn họ tựa như một thước phim câm tĩnh lặng.
Giữa bọn họ, có người ôm đầu quay cuồng dưới mặt đất, có người chịu không nổi tự đập đầu mình xuống mặt đất, lại có người tự tông vào thân cây, giống như muốn giảm bớt đau đớn mình phải hứng chịu.
Có một số người khôi phục lý trí giữa cơn hỗn loạn, nhưng chính vì vậy nên họ càng khó chịu hơn. Bọn họ phải chịu đựng đau đớn trong trạng thái tỉnh táo nên chỉ muốn chết ngay, thế nên họ chạy về phía hồ trừng phạt, không hề do dự mà nhảy xuống, bị hồ nước xé tan tác…
Sự hỗn loạn bên kia bờ hồ sau một phút thì thanh tĩnh.
Vì 13 người nọ đã hóa thành bột mịn.
【 Người chơi tự mình tham dự, chứng kiến, phát hiện 《 Vườn Địa đàng Apple 》 hai cốt truyện ẩn 】
【 Cốt truyện ẩn ①: Sau 15 phút ăn xong táo sẽ cảm nhận được đau đớn tột độ trong quả táo 】
【 Cốt truyện ẩn ②: Sau khi ăn xong táo, không phải tất cả đều có thể thành công hóa thành thần, những người không thể hóa thành thần trong 15 phút, thể chất thân thể không thể hấp thụ năng lực của thần, bị thần lực phản phệ, giải thể mà chết 】
Bốn người chơi đều đồng loạt nhận được thông báo.
20 tín đồ, 1 người chết đầu tiên không tính, có 7 người hóa thành thần, Chu Khiêm nhẩm tính, tỉ lệ thành công khoảng 36.8%.
Còn 7 tín đồ đã hóa thành thần kia thì đã có 6 tín đồ đã bị người chơi giải quyết, còn một tín đồ số 19, bây giờ gã đang lăn lộn trên mặt đất gần nhóm Chu Khiêm.
Bị ảnh hưởng từ nỗi đau ẩn giấu trong quả táo, bây giờ gã đang đau đớn muốn chết.
Sau khi nhìn thấy những tín đồ bên bờ đối diện hóa thành hư vô, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tín đồ số 19.
Cao Sơn nói ra nghi hoặc của mọi người: “Những tín đồ khác đều đã chết, còn tên này thì sao? Gã gặp chuyện gì? Gã có thể thành thần ư?”
Chu Khiêm híp đôi mắt hẹp dài, nhìn thẳng về phía Thần Nghệ Bạc.
Thần lẳng lặng nằm giữa thân cây to lớn mà quan sát chúng sinh, đôi mắt đen nhánh không hề có cảm xúc.
Sự thiên lương, trong sáng ban đầu đã không còn.
Luồng sát ý bí ẩn dày đặc chôn giấu dưới bóng đêm sâu thẳm bắt đầu phát động, chực chờ phá kén bùng nổ.
Khi luồng sát ý này trào dâng, có lẽ tất cả những vật thể sống trên mảnh đất này hoàn toàn sẽ bị Thần nuốt chửng.
Không một ai có thể sống sót.
“Thần từng nói với tôi một câu, người so với thần, chỉ như con sâu cái kiến đối với nhân loại. Cho nên, khi các tín đồ hãy còn là người, Thần sẽ không để tâm đến họ. Nhưng…”
Khóe miệng nhếch lên như có như không, Chu Khiêm nói tiếp: “Bây giờ tín đồ số 19 không còn là người. Ông ta đã ăn táo, đã vượt qua bài kiểm tra, thể chất mạnh mẽ, bây giờ đã hóa thành thần. Nghệ Bạc sẽ không giết người. Nhưng nếu… đối phương cũng là thần thì sao?”
Khi ngươi chỉ là một con kiến hôi, ta sẽ không ngại trước những vết cắn cỏn con của ngươi.
Nhưng nếu ngươi cả gan làm loạn, muốn vọng tưởng sóng vai cùng ta, ta sẽ cho ngươi tiến hóa, mạnh mẽ hơn trước, rồi giết ngươi.
Chu Khiêm nói xong, Tề Lưu Hành liền hiểu ngay ý anh.
Đôi mắt ánh lên niềm vui sướng, cậu hỏi: “Vậy là… Chúng ta đã ổn rồi, chúng ta không cần đối phó với tín đồ số 19 nữa? Thần Nghệ Bạc sẽ giết ông ta?! Anh, anh đã đoán trước rồi?!”
“Đoán được một chút. Nhưng tôi cũng không quá chắc chắn.”
Chu Khiêm mở giao diện hệ thống, phát hiện anh chỉ còn 10 đồng tiền vàng.
Anh dùng 5 đồng để mua một tờ khăn giấy, từng chút từng chút lau đi máu khô trên mặt và ngón tay, nói: “Mọi người nghe qua truyền thuyết về Vườn Địa đàng rồi đúng không? Quả táo, thực chất là trái cấm. Con người bị ma quỷ dụ dỗ, muốn có trí tuệ và sức mạnh như thần nên đã ăn táo… Cuối cùng, thần tức giận.”
Hồ nước xanh thăm thẳm, bình lặng.
Nhưng gió lại nổi lên ở bên kia bờ.
Khi tiếng hát ngày một bén nhọn hơn, những cánh hoa bay múa như hàng ngàn bông tuyết bay về trời, bỗng chốc khiến cả không gian trở nên trắng xóa.
Giữa bức màn tuyết trắng, đôi mắt của Nghệ Bạc đen thẳm không có một tia sáng.
Thần nhìn về phía tín đồ số 19, chậm rãi nâng tay, ngón trỏ cong lại, là một cử chỉ vẫy tay.
Không biết Thần dùng phép thuật gì mà tín đồ số 19 bỗng biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện ở bên kia bờ hồ.
—— gã quỳ gối dưới chân thần Nghệ Bạc.
Lúc này, có vẻ như thời gian chịu đựng nỗi đau từ quả táo đã kết thúc, tín đồ số 19 không còn đau đớn, đã ngừng gào rống, trên người cũng không còn phát sáng đỏ, đôi mắt đã khôi phục như bình thường, nhưng đôi cánh sau lưng vẫn còn nguyên.
Trải qua tất cả các bước, gã đã hóa thành thần, cũng khôi phục thần trí.
Nhưng gã bắt đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Quỳ gối trước mặt thần Nghệ Bạc, thân thể gã không ngừng run rẩy, tiếng nói nỉ non rền rĩ trong cổ họng không nghe rõ, có lẽ là đang van xin.
Nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được điều gì.
Những cánh hoa trắng muốt từ từ hạ thân thể của thần Nghệ Bạc xuống, Thần đặt tay lên đỉnh đầu của tín đồ số 19.
Thân thể tín đồ số 19 ngay lập tức hóa thành tro bụi không tiếng động, tan rã giữa muôn vàn cánh hoa, rơi xuống mặt đất.
Nghệ Bạc có vẻ mệt mỏi, lại lần nữa ngồi xuống bên gốc cây, nhắm mắt lại.
Thế giới hoàn toàn tĩnh lặng. Không còn tiếng kêu rên của tín đồ, thậm chí cả tiếng nhai nuốt táo như trước.
Bốn người chơi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Hệ thống gửi thông báo lần thứ hai.
【 Người chơi tìm thấy cốt truyện ẩn ③: Sau khi hóa thành thần, Thần Nghệ Bạc sẽ tấn công. 】
【 Xin chúc mừng người chơi Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung, Cao Sơn, Tề Lưu Hành tìm thấy ba cốt truyện ẩn, hoàn thành nhiệm vụ ẩn; sau khi người chơi hoàn thành phó bản sẽ nhận được khen thưởng 】
Đọc xong những dòng thông báo, Tề Lưu Hành, Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đều bày tỏ sự nhẹ nhõm của mình.
— Các cốt truyện ẩn đều đã được tìm thấy, các tín đồ cũng đã chết, chỉ cần chờ thêm 45 phút nữa, cổng cung điện mở ra, bọn họ đã có thể rời đi!
Nghi lễ diễn kết thúc từ lúc 12 giờ, theo ý của thần nữ, khoảng 1 giờ thì cổng lớn sẽ mở ra.
Chỉ cần người chơi rời khỏi cổng lúc 1 giờ sẽ tính là đã vượt qua phó bản.
Bây giờ bọn họ không chỉ đã hoàn thành được phó bản mà còn tìm được nhiệm vụ ẩn chỉ có xác suất tìm thấy là 10%, trận chiến khốc liệt lúc trước đã có hồi đáp, vì vậy ai cũng vui vẻ.
Đến lúc này, hệ thống lại gửi thêm một thông báo.
【 Người chơi kích hoạt “Nhiệm vụ ẩn cuối cùng”: Hóa thần 】
Không một ai có thể ngờ đến rằng sau nhiệm vụ ẩn vẫn còn một nhiệm vụ ẩn cuối cùng.
Nhưng bây giờ không có người nào muốn hoàn thành được nhiệm vụ này.
Hóa thần có nghĩa là gì?
Có nghĩa là sau khi ăn táo, họ chỉ có 36.8% xác suất có thể chất đủ mạnh để thích ứng với thần lực ẩn chứa trong quả táo, thành công hóa thành thần; nếu trong 15 phút không thể hóa thành thần, họ sẽ phải trải qua nỗi đau đớn mà thần Nghệ Bạc từng hứng chịu và sẽ đối diện với một đợt tấn công của thần Nghệ Bạc…
Người chơi không muốn trải nghiệm bất kỳ một giai đoạn nào trong quá trình này.
“Tri túc thường lạc.”* Vân Tưởng Dung nắm tay Cao Sơn, cùng nhau đi về phía cổng lớn của cung điện: “Chúng ta qua kia ngồi chờ cổng mở ra thôi. Có thể nghỉ ngơi một chút.”
*知足常乐: thành ngữ: có nghĩa là biết đủ là vui, tâm biết đủ là hạnh phúc.
“Tôi đồng ý.” Tề Lưu Hành tán thành.
Bỗng họ thấy Chu Khiêm lấy một món đồ màu đỏ từ trong túi ra.
Rõ ràng là một quả táo.
“Vừa rồi đi qua bên kia nhổ tóc của Thần, tôi tiện tay hái một quả. Vừa kịp lúc.”
Ba người còn lại kinh ngạc nhìn anh, đồng lòng hô vang: “Anh bị điên rồi?”
Chu Khiêm thưởng thức quả táo trong tay, đáp lời: “Bây giờ bên kia bờ hồ không còn tín đồ ngăn mọi người. Mọi người có thể dễ dàng đi qua, mỗi người nhổ một sợi tóc của Nghệ Bạc. Cứ như vậy ——”
“Sau khi tôi hóa thành thần sẽ không tấn công mọi người. Chúng ta có thể hòa bình chung sống với nhau.”
Vân Tưởng Dung, Cao Sơn, Tề Lưu Hành: “…”
Chu Khiêm: “Đương nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, tôi nói trước, mọi người vẫn nên kiềm chế lại. Tôi chỉ còn 5% máu thôi.”
Vân Tưởng Dung, Cao Sơn, Tề Lưu Hành: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khiêm: Mọi người mau nhổ tóc của thần đi!
Nghệ Bạc: ???