Hạ Thược xin chủ nhiệm Xa nghỉ nửa ngày ra ga đón người.
Năm Lục Trạch Đồng rời đi vẫn là năm 62, bây giờ đã là năm 73, nhà ga dường như không thay đổi gì nhiều nhưng con người đã thay đổi không ít.
Có lẽ vì cười nhiều nên vết chân chim nhẹ nơi khóe mắt đã hằn sâu, hơn nữa vì ở tuổi trung niên nên đã có chút mập ra. Không giống như trước, vì Lưu Thiết Bình và cả những người ở nhà họ Lưu khiến người khác không ngừng phiền lòng kia thì cho dù có cười, trong mắt cũng thường xuyên có sự bất lực.
Chỉ là vì trong lòng có chuyện nên sắc mặt ông ấy có chút nghiêm túc. Tần Thư đứng cạnh ông ấy thì sắc mặt càng căng thẳng hơn.
Đứng sau là Tiểu Hổ đã cao hơn Tần Thư, tầm mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người gầy gò, tay xách túi mím chặt môi.
Hạ Thược vừa nhìn vẻ mặt của cậu nhóc thì liền biết là cậu nhóc không muốn, hoặc là đã biết chuyện của cha mình nên đang kìm nén oán hận.
Tiểu Hổ đi theo mẹ lúc mới 4 tuổi, mà Thái Phó Ân cũng không hề đến thăm cậu nhóc, thực ra cậu nhóc đã không còn ấn tượng gì về cha ruột của mình nữa rồi. Khi còn sống thì mặc kệ nhưng lúc chết lại mang đến nhiều phiền phức cho cậu nhóc như vậy thì tâm trạng của cậu nhóc có thể thoải mái mới là lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT