Chỉ là mùa đông năm ngoái ông ấy đã bị ngã gãy chân, phải mất hơn nửa năm mới bình phục, đến bây giờ khi đi đường thì vẫn còn dùng gậy và không thích đi ra ngoài. Mối quan hệ của hai nhà cũng không mấy thân thiết, Hạ Thược cũng không hiểu tại sao ông ấy lại đến đây nhưng vẫn cho người vào nhà.
"Cái sân viện này các người sửa thực sự rất tốt.” Chú Lệ chống gậy vừa vào cửa liền khen một câu.
Trần Ký Bắc là người không chịu ngồi yên, khi công việc kinh doanh không thể làm thì anh liền làm đồ đạc cho hai đứa con hoặc là dọn dẹp sân vườn.
Anh không thay cổng sân mà lát gạch lối đi từ cửa vào bếp. Khi đi rất sạch sẽ, êm ái và khi giẫm phải mưa thì không lo có vũng nước, bùn lầy. Ngoài ra còn có thêm khu vực chơi bập bênh cho bọn trẻ.
Từ khi còn nhỏ thì Tiểu Thừa Đông và Tiểu Bán Hạ đã là những đứa bé con đẹp nhất cả con phố, không biết có bao nhiêu trẻ con hâm mộ và muốn chơi đùa cùng với bọn chúng.
Hạ Thược mỉm cười, thuận miệng trò chuyện với đối phương: “Dạo này sức khỏe của chú Lệ thế nào rồi?”
“Cũng như vậy thôi, vấp ngã một lần thì không thể nào khỏe như trước nữa.” Chú Lệ vỗ nhẹ vào cái chân bị thương: “Bây giờ trời đã trở lạnh, mà bà vợ nhà tôi cũng đã không còn, ở Giang Thành này cũng chỉ có một mình tôi mà thôi. Thằng con trai lớn nhà tôi không yên lòng cho nên nhất quyết muốn tôi đến chỗ của nó ở.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT