Hạ Thược làm người nhà công nhân vào năm 62, bây giờ đã là năm 66 tức là tròn 4 năm.
Cái Hà Nhị Lập nói là việc này nhưng cái mà Hạ Thược biết chính là nếu bỏ lỡ năm nay thì có lẽ phải đợi hơn bốn năm, thậm chí không thể đợi được nữa.
Sau cải cách mở cửa thì thanh niên trí thức sẽ quay trở lại thành phố, các xưởng lớn cũng bắt đầu tuyển dụng công nhân, cho phép con cái của những công nhân đã nghỉ hưu tiếp quản. Tuy nhiên, số lượng việc làm và số người quay trở lại thành phố cách rất xa, khi đó đừng nói là công việc mà ngay cả hộ khẩu cũng khó làm.
Kim Mỹ Vân cũng may mắn, trước khi xưởng thực phẩm tuyển người nhà công nhân thì đã đăng ký được hộ khẩu. Khi con vừa mới tròn hai tháng tuổi thì cô ấy liền đến xưởng thực phẩm trình diện.
Cô ấy được phân đến phân xưởng dưa muối, mỗi ngày hai người đều cùng nhau đi làm, còn con thì đưa đến chỗ thím Hà, buổi tối thì cùng nhau tan làm rồi đón con về nhà. Cái chiều cao của Hà Nhị Lập khá khiêm tốn cho nên đôi khi không đạp xe nổi mà phải đổi chỗ cho Kim Mỹ Vân chở anh ta đi một đoạn.
Đúng lúc những người nhà công nhân này đang cố gắng thích nghi với sản xuất thì những học sinh đeo băng đô màu đỏ xuất hiện ở Giang Thành.
Hạ Thược tan làm vào buổi trưa thì gặp một nhóm thanh niên có khẩu âm từ nơi khác, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi ăn cơm ở một tiệm cơm quốc doanh gần đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT