Có thầy như Định Hải Thần Châm như thế tọa trấn thì có cái gì mà không tốt chứ?
“Nếu cơ thể của thầy chịu không nổi thì có thể làm ít một chút. Hạ Thược và Diệp Đại Dũng đều đã trưởng thành rồi, Lão Ôn và em cũng không phải không làm được.”
"Một phân xưởng chủ nhiệm như em sao có thể để cho người ta không làm việc gì mà lấy tiền lương chứ?" Lão La cười nói với ông ấy.
Thấy ông ấy còn muốn nói gì nữa thì ông cụ lại nói: “Yên tâm đi, thầy có muốn lui thì cũng phải đợi hai năm nữa. Tuổi Lão Ôn cũng không còn trẻ, dù sao cũng phải có người thay thế vị trí của hai người chúng ta, khi ấy thầy mới có thể yên tâm về nhà dưỡng lão."
Quả thật là bên Hạ Thược không cần Lão La phải lo lắng. Lúc cô trở về thì công việc sản xuất trong ban khá trật tự.
Mặc dù mọi người đều là đồng chí lớn tuổi, có thêm việc làm bánh quy mặn hành lá và trong ban của họ cũng có thêm người nhưng khối lượng công việc của họ thực ra không hề thay đổi gì. Đều là lượng công việc như cũ, lại có thể làm ra thành tích và có thêm cơ hội kiếm tiền lương thì có ai lại muốn phạm sai lầm đâu chứ?
Thấy Hạ Thược về còn có người lo lắng cho cô: “Thầy La tìm trưởng ban có chuyện gì vậy? Có phải là cần làm bánh trung thu không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play