"Chị đừng tức giận làm ảnh hưởng đến con.” Hạ Thược vỗ vỗ lưng cô ấy.
Tôn Thanh hít một hơi thật sâu, nhưng rõ ràng cũng không có tác dụng gì nhiều: “Lúc bọn họ vừa đến là chị đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, thế mà bây giờ bọn họ lại nói em đi mà không lấy đồ đi thì chính là bỏ. Bà ta cứ chạy theo chị hỏi mãi, người phụ nữ đó còn không kiên nhẫn nói nếu chị không bằng lòng thì sẽ chia cho chị một nửa còn không được sao? Bọn họ làm như cái kiểu là chị thấy bọn họ ăn rồi mà chị chưa được ăn cho nên mới tức giận vậy. Mà ông chồng kia cũng không phải là cái thứ tốt lành gì, thấy chị giữ khư khư không buông còn đem đồ em đặt ở trong hầm ném hết ra ngoài, còn nói cái hầm kia là của nhà bọn họ dựa vào cái gì mà phải cho chúng ta dùng."
Đúng thật là nếu lúc trước Hạ Thược gặp phải một hàng xóm cực phẩm như vậy thì có lẽ cũng sẽ tức giận.
Đừng nói là Tôn Thanh mà ngay cả người có tính tình tốt như mẹ Hạ nghe xong sắc mặt cũng rất khó coi: “Cái loại người gì thế này?"
“Thế gian rộng lớn, dạng người nào mà chẳng có.” Hạ Thược lại khá bình tĩnh, đưa cho Tôn Thanh một cốc nước mật ong: “Uống chút đồ ngọt cho bớt giận đi, để em gọi Ký Bắc rồi cùng chị trở về lấy đồ.”
Sau khi giải quyết xong băng dưới mái hiên thì Trần Ký Bắc bước lên thang, dùng xẻng xúc tuyết trên mái nhà, vớt tuyết ra.
Hạ Thược ngẩng đầu kể lại mọi chuyện cho anh nghe: “Em đi cùng với chị Tôn, anh lái xe nhanh đi gọi Nhị Lập đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT