Tôn Thanh cũng cảm thấy lạ, rõ ràng là đang khen anh ấy như Tiểu Hạ nói mà, nhưng sao lại có vẻ như cô ấy đang chọc giận anh ấy vậy?
Thật sự không tìm được lời nào, cô ấy đành nói ra sự thật: “Thật ra thì món này không ngon lắm, nhưng mà em nấu cơm cũng không ngon, lần đầu tiên em làm còn tệ hơn anh. Bình thường anh đều không ghét bỏ em, vậy thì em có cái gì tốt mà ghét bỏ anh chứ?"
Mười lời khen giả dối không bằng một lời nói chân thành.
Khương Bách Thắng cúi đầu ăn một miếng, đột nhiên nói mơ hồ: “Lần này dù là con gái hay con trai thì anh cũng sẽ viết thư nói em sinh con trai.”
Động tác của Tôn Thanh khựng lại một lát, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt.
Người nhà họ Khương tìm mọi cách ép cô ấy nhận con nuôi, muốn dạy dỗ thì dạy dỗ không thèm nể mặt chút nào. Nếu nói không tức giận thì đó là chuyện không có khả năng.
Cô ấy đã khóc trước mặt Hạ Thược, khóc trước mặt mẹ Tôn, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt Khương Bách Thắng cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT