Nếu không thì lén nhìn một cái đi?
Ừ lén nhìn một cái đi, xác định không có chuyện gì thì rời đi…
Thế là anh ta lại vui vẻ lên, còn chưa đến đâu thì anh ta đã nhìn thấy từ xa cửa sân nhỏ đang mở ở lưng chừng sườn đồi, bên trong hình như có tiếng động ầm ĩ. Có thôn dân đứng ở bên ngoài nhìn vào lắng tai lên nghe còn nhịn không được vừa đi vừa lắc đầu.
“Nhà này xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Nhị Lập vội chặn thôn dân kia lại hỏi.
Khi thấy một gương mặt xa lạ thì ông cụ sửng sốt một chút, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta trông cũng rất thân thiện không giống như người xấu thì liền thở dài nói: “Số con bé nhà này khổ lắm, hai năm trước thì cha mất mà nhà lại thiếu nợ, còn chưa trả xong thì mẹ lại ngã bệnh, cái nhà này chỉ toàn dựa vào một tay con bé gánh vác. Bây giờ chủ nợ tìm tới cửa bắt con bé trả tiền, nhưng một một con nhóc chưa đầy 18 tuổi thì biết đi đâu lấy ra tiền chứ?”
"Mà cũng do thằng cậu thiếu đạo đức của con bé, lúc mượn thì cho mượn 60 mà còn lúc đòi thì đòi lấy 300.”
Trong khoảng sân nhỏ bên cạnh có một người chị dâu đi ra rót nước, nghe vậy tỏ ra khinh thường, hiển nhiên là biết chuyện: “Con bé Mỹ Vân này có năng lực lắm, năm ngoái gặp được một người tốt nói cho nó biết là có nơi thu mua nhân sâm núi. Vốn cuộc sống đã tốt hơn mà sức khỏe của mẹ con bé cũng có tiến triển, nhưng ai ngờ hai người cậu của nó lại chạy tới nhất quyết bắt mẹ con nó trả tiền lại, không trả thì cứ dây dưa với nhà con bé không đi. Mà bà vợ của Tôn Lão Ngoan này ngày nào cũng đến khuyên Mỹ Vân đi theo con trai bà ta. Nếu mà cứ tiếp tục như vậy thì Mỹ Vân chỉ có thể lấy chính mình ra đổi lễ hỏi thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT