Về phần bệnh cũ của Lưu Đại Quân, trong lòng Hạ Thược đã có vài suy đoán, nhưng không ngờ mình đã đoán đúng.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, chỉ là hôm qua lúc hắn ăn cơm... thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào em.”
“Chị liền biết cái bản tính chó của hắn không thể đổi thói ăn phân mà!” Chị Quan mắng một tiếng, nhìn đôi mắt ngấn nước của Hạ Thược rồi lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của cô: “Quên đi, thà để chị nói thẳng cho em, vậy thì ít nhiều gì cũng có phòng bị với hắn."
Trước đó Trần Ký Bắc đã đính hôn với Hạ Thược nên cô ấy cũng không tiện nói gì nhiều về chuyện này.
Chị Quan thấp giọng nói: “Trước kia Lưu Đại Quân vì chơi lưu manh nên đã từng ngồi tù, sau này mới được cha hắn chuộc ra.”
“Chơi lưu manh?” Hạ Thược trợn tròn mắt.
“Ừ, chơi lưu manh.” Chị Quan gật đầu: “Cha hắn luôn ở bên ngoài làm việc nên không có thời gian quản hắn. Mà mẹ và chị gái hắn lại rất chiều chuộng hắn, mới hơn mười tuổi là đã bắt đầu đi trêu chọc con gái nhà người ta. Sau này sự việc đó xảy ra, suýt chút nữa hắn đã bị cha hắn đánh chết thì mới yên phận hơn rất nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play