Hạ Thược thật sự không chịu nổi sự hèn nhát của Hà Nhị Lập nửa liền bước sang một bên, nói với Hà Nhị Lập: “Không phải là anh muốn đưa thuốc cho người ta sao?”
“Đúng đúng, thuốc.” Hà Nhị Lập vội vàng lấy trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ: “Đây là thuốc giảm đau.” Anh ta cũng lấy một gói bột thuốc ra: “Cái này nghiền nát, thêm rượu gạo để giảm sưng tấy.” Cuối cùng anh ta còn mang ra một chai rượu gạo.
Cô gái vừa nhìn thấy vậy liền vô cùng không thích anh ta, nhưng cô ấy nhìn Hạ Thược lại kiềm chế không tức giận: “Tôi không muốn, anh thu lại đi.”
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi xin lỗi cô. Hy vọng cô sẽ sớm ngày bình phục!”
Hà Nhị Lập bỏ đồ vào cổng nhà, đẩy xe bỏ chạy một đoạn rồi mới nhớ ra Hạ Thược còn ở đó, liền quay lại nói: “Vừa rồi chạy nhanh quá, quên mất tiêu." Vẻ mặt tràn đầy xấu hổ, lại sợ con gái nhà người ta chạy ra theo nên anh ta vẫn luôn liếc mắt nhìn.
So với anh ta thì Hạ Thược bình tĩnh hơn rất nhiều, cô không nhanh không chậm hỏi thăm chân của cô gái.
"Không sao đâu, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.” Cô gái nông thôn da dày hiển nhiên không coi trọng vết thương này: “Có muốn vào ngồi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT