Hạ Thược nhớ hồi hai người mới cưới nhau, khi ấy có một cây gai tre đâm vào tay Trần Ký Bắc thì vẻ mặt anh vẫn tỏ ra bình thường như không có gì xảy ra.
Còn có lần đi lĩnh chứng nữa, cổ tay của anh bị cắt một vết rất sâu nhưng ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn. Cứ như là không hề biết đau chút nào vậy.
Khi đó, anh giống như một chiến sĩ thép đao thương bất nhập, cô độc mà ẩn nhẫn, một mình âm thầm liếm láp mọi vết thương.
Bên ngoài lại vang lên hai tiếng pháo, theo sau đó là tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ, Hạ Thược nghe thấy mà trong lòng đầy nỗi xót xa.
Lục Trạch Đồng cũng nghe thấy: “Anh nói với em những điều này cũng không phải là muốn bắt em làm cái gì cả. Hơn nửa năm không gặp, hiện tại thằng bé đã khá hơn nhiều rồi nên anh hi vọng là em đừng để ý đến tính tình của thằng nhóc này mà cho nó thêm chút thời gian hơn.” 
“Em biết.” Giọng Hạ Thược giọng cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại rất trịnh trọng.
Nếu cô tính toán nhiều như vậy thì sẽ không ôm hôn với Trần Ký Bắc và cũng sẽ không làm chuyện thân mật nhất trên đời này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play