Trên mặt Lý Lai Đệ vẫn còn hai vết tát, nhưng trong mắt hiện lên sự sung sướng: “Tôi sao? Tôi có nói gì sai sao? Chị cả không phải bị các người bán hả? Chị hai không phải bị các người bán luôn sao? Ở trong mắt của các người chỉ có con trai mới là con các người sinh, còn con gái là cái hàng bồi tiền. Đúng thật là tuổi Lão Thạch đã đủ làm cha tôi rồi, nhưng anh ấy đã mua những thứ này cho tôi, các người có từng mua cho tôi sao?”
Nghe cô ta nói mình như vậy, Lý Bảo Sinh mấp máy môi không nói gì, chỉ đỡ Điền Thúy Phân lên giường đất.
Lý Lai Đệ nhìn thấy thế thì càng ngẩng cao đầu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi để cho các người tìm công việc cho tôi cũng không được mà hôn sự cũng làm không xong. Nhưng tôi cũng có nói cái gì đâu vậy thì các người lấy cái tư cách gì mà nói tôi?"
Thấy cô ta còn nói một cách lý lẽ hùng hồn như vậy Điền Thúy Phân lại muốn lao lên đánh cô ta lần nữa.
Cuối cùng vẫn là Lý Thường Thuận trầm giọng nói: “Hôn nhân không phải chuyện nhỏ, ông ta có ba người con. Đứa con cả chỉ kém mày 6 tuổi, đứa thứ hai thứ ba cũng đã biết chuyện rồi. Cho dù trong lòng mày có oán hận thì cũng không nên lấy cả đời của mình ra để trút giận như thế."
“Ai nói tôi làm vậy để trút giận?” Lý Lai Đệ nói: “Không phải còn có thể để anh ấy đưa các con về quê sao?"
Đây chính là điều mà Điền Thúy Phân đã nói với Hạ Thược, mà lúc này Điền Thúy Phân cũng vô thức hỏi câu tương tự như Hạ Thược đã từng hỏi: “Vậy nếu chờ sau khi mày và ông ta kết hôn thì ông ta lại đón mấy đứa con từ dưới quê lên rồi sao? Mày còn có thể đuổi người ta ra ngoài hả?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT