May mà hôm nay trời lạnh. Đóng cửa lại thì không còn ngửi được mùi nữa nên cũng không cần phải đeo khẩu trang.
Nhưng, sau khi Hạ Thược nướng xong thì vẫn mang một cái chân thỏ tới. Thịt thỏ được nướng cho đến khi có màu nâu vàng tỏa ra mùi thơm ngọt ngào hấp dẫn, da đã hơi giòn, khi xé thịt ra có thể nghe thấy tiếng “rôm rốp” nhẹ.
Tôn Thanh nhịn không được xé một mảnh nhỏ ở phần rìa ra.
Lớp da quả thật đã được nướng chín và nhiều dầu, lại vì được phết mật ong nên được kết thành một lớp vàng giòn, khi cắn vào miệng vừa giòn vừa thơm. Ở phía dưới có thịt thỏ tươi mềm, không biết Hạ Thược chế biến thế nào nhưng hoàn toàn không nếm được mùi đất đặc trưng của thỏ hoang.
Tôn Thanh chép lưỡi, cảm thấy chưa nếm rõ ràng gì mà đã hết rồi, cho nên lại xé tiếp một miếng nhỏ.
Miếng thịt này còn non mềm hơn, nhưng cũng không kém phần ngon miệng. Tôn Thanh cắn từng chút một, sau vài miếng thì lại ăn hết.
Nhìn đồng hồ nhỏ, chắc là mười phút nữa Khương Bách Thắng sẽ về nhà nên cô ấy bỏ chân thỏ lại vào bát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT