Không biết tiếng "ừm" lạnh lùng này là có ý gì, Hạ Thược quay mặt hỏi: “Đơn vị của chúng ta có ai giàu như vậy sao?”
Khăn quàng cổ và giày quả thực không hề rẻ, hiển nhiên là mua ở ngoài thành. Hầu hết người bình thường sẽ không mua đồ đắt tiền như vậy cho đối tượng. Cho dù trong nhà có tiền thì đó cũng là tiền của nhà mình, sao có thể vừa ra tay là liền chi hơn một tháng lương để lấy lòng người khác chứ?
Trần Ký Bắc không trả lời Hạ Thược, cho đến khi về đến nhà thì anh vẫn luôn im lặng.
Hạ Thược quan sát một hồi, phát hiện anh lại tức giận không rõ nguyên nhân. Mà hình như không phải vậy, chỉ là trong lòng có chuyện gì đó mà thôi.
Bình thường ban đêm nếu anh không có việc gì làm thì sẽ khắc đồ một chút, nhưng hôm nay anh chọn luyện chữ. Bình thường trong lòng anh có chuyện gì đó hoặc là muốn đi ngủ sớm nhưng lại bị từ chối, nếu không thì là lúc anh không muốn lại không thể không nghe lời cho nên mới đi luyện chữ tĩnh tâm một chút.
Hạ Thược nhét một viên kẹo sữa táo đỏ bọc hạnh nhân cho anh: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Gò má Trần Ký Bắc phồng lên, lông mày vẫn lạnh lùng, thậm chí còn nghiêm nghị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT