Tôn Thanh suy nghĩ kỹ rồi nói: “Nghe em nói như vậy thì có vẻ là đúng thật. Hình như là cô ta không bao giờ đỏ mặt cả.”
Thời nay, chẳng có cô gái nào bàn chuyện kết hôn mà không đỏ mặt. Lúc trước thậm chí Hạ Thược còn giả vờ đỏ mặt nữa đấy.
Tôn Thanh cau mày khó hiểu: “Nếu cô ta đã không muốn thì cứ nói không muốn đi. Chúng ta cũng đâu có ép buộc cô ta đến gặp chúng ta đâu.”
“Chúng ta không ép nhưng nhà cô ta thì sao?”
Hạ Thược nói như vậy, Tôn Thanh lại càng khó hiểu: “Chúng ta cũng không phải là loại nhà giàu sang, sao nhà cô ta lại ép cô ta làm gì?”
“Chỉ sợ là cô ta đã có đối tượng hoặc có người trong lòng, mà người nhà cô ta lại không đồng ý.”
Hạ Thược nhắc nhở cô ấy: “Có lẽ người này còn là người của công ty thổ sản, nếu không thì sẽ không vừa nhắc đến công ty thổ sản thì cô ta lại đột nhiên nói nhiều như thế, còn biết rất rõ nhiều chuyện có liên quan đến công ty thổ sản. Vừa rồi chị không chú ý, cô ta vừa mở miệng thì cô của cô ta đã quay sang liếc mắt nhìn cô ta một cái. Ánh mắt kia rõ ràng là một lời cảnh cáo nên cô ta lập tức ngậm miệng lại, cho đến khi chúng ta rời đi thì cô ta cũng không còn nói gì nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT