“Đúng vậy, mặt Trần Ký Bắc đẹp, để cho mày gả cho một thằng lưu manh như vậy mày có muốn không? Vừa rồi cha mày cũng đã nói, cha cậu ta còn trẻ sớm muộn gì cũng có thể thăng chức lên làm chủ nhiệm xưởng, khi đó chúng ta để cho ông ta đề bạt còn không phải là chuyện dễ dàng thôi hay sao."
Điền Thúy Phân không nhắc đến Trần Ký Bắc thì còn tốt, nhưng vừa nhắc đến Lý Lai Đệ liền ném đũa: “Lưu manh, lưu manh, người khác nói cái gì bà cũng tin! Ngày nào bà cũng treo cái chữ lưu manh ở bên miệng, vậy bây giờ bà có biết người ta sống như thế nào không? Bà có biết người ta ở đơn vị làm như thế nào không hả?"
Lúc ấy Điền Thúy Phân liền đứng dậy nói: “Mày muốn ăn đánh đúng không?”
Lý Lai Đệ ngồi bên cạnh giường đất đứng dậy: “Tôi nói sai chỗ nào? Lưu Thiết Bình nói anh ta không tốt bà liền tin, Lưu Thiết Bình đó là cái loại người gì hả? Thế mà bà còn đem anh ta giới thiệu cho Hạ Thược, rõ ràng anh ta là giới thiệu cho tôi mà! Bà có biết hôm nay tôi đã gặp người nào ở công ty thổ sản không? Là Trần Ký Bắc! Người ta là lưu manh sao? Người ta là thầy của xưởng thực phẩm được công ty thổ sản mượn đấy! Toàn Giang Thành chỉ có ba người biết làm thùng gỗ, một người trong đó chính là anh ta. Anh ta chẳng học được bao lâu nhưng sau này ít nhất cũng sẽ được trở thành công nhân cấp 7 đấy!”
Cô ta đã kìm nén câu nói này suốt một ngày, lúc đầu cô ta không tin. Cho dù là người đứng đầu đội nói thì cô ta vẫn không tin nên lại tìm người khác hỏi tiếp.
Người khác nói cô ta vẫn không tin nên cố ý chạy một chuyến đến xưởng thực phẩm hỏi.
Hiển nhiên là Điền Thúy Phân cũng không tin: “Mày nghe ai nói bậy vậy? Lúc trước tao đã đến xưởng thực phẩm hỏi thăm rồi mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play