Nhưng cả ba người họ đều im lặng nhìn bà ta biện minh, cho đến khi bà ta không thể nói nổi nữa.
Chủ nhiệm Xa còn giễu cợt: “Quan hệ của bà và đồng chí Hạ Thược tốt như thế từ khi nào vậy tại sao tôi lại không biết? Vì sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy mà buổi tối bà lại cực khổ trèo tường vào đơn vị để xé tấm áp phích giúp cô ấy nữa cơ đấy."
Hai chữ cực khổ này đầy sự mỉa mai, Chu Tuyết Cầm cảm thấy như bị tát vào mặt, cả khuôn mặt nóng bừng.
Biết mình không thể lừa cho qua, bà ta khẽ cắn môi nói: “Đúng vậy, trước kia tôi không hợp với Hạ Thược. Trước kia... tôi cũng từng nhằm vào cô ấy. Nhưng tôi cũng biết cô ấy rất có năng lực trong công việc, cho dù có dán tấm áp phích lên thì cũng sẽ không có ảnh hưởng đến cô ấy mà còn có thể khiến cô ấy thể hiện sự nổi bật của mình. Tôi cũng không phải đồ ngu, cần gì phải làm cái việc tốn sức mà lại không có lợi như vậy? Tôi hận cái người dán tấm áp phích bậy bạ này lên còn không kịp nữa mà."
Mặc dù cái miệng Chu Tuyết Cầm nhép không ngừng, nhưng nếu để cho cả đơn vị biết và làm ầm lên thì chắc chắn xưởng sẽ phải giải quyết, chắc chắn bà ta sẽ không muốn lớn chuyện đến như vậy. Dù sao mấy lần trước khi bà ta nhằm vào Hạ Thược đều là khi Hạ Thược thể hiện được sự nổi bật của mình, bà ta gây chuyện chỉ là vì không muốn nhìn thấy Hạ Thược được sống tốt mà thôi.
Bởi vì bà ta nói quá chân thành nên phó xưởng trưởng và chủ nhiệm Xa cũng không nhìn ra là bà ta đang nói dối chỗ nào.
Nhưng vấn đề ở đây là, nếu bà ta không viết thì lén đi xé làm cái gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play