Ngày nay không có xe buýt, nhiều nơi cũng không có xe lửa. Nếu muốn đi từ nông thôn thì chỉ có thể sử dụng xe bò trong đại đội.
Hạ Thược thấy cô ấy rất tức giận: “May mà chuyện này không thành, chúng ta phải cảm ơn ân tình không cưới của nhà họ."
Tôn Thanh nghe vậy bật cười, phần lớn cơn tức giận lập tức biến mất: “Em nói đúng, phải cảm ơn nhà bọn họ không cưới. Chị cũng không biết nhà bọn họ lấy tự tin ở đâu ra nữa, còn chẳng phải chỉ là xinh đẹp một chút thôi sao? So với em và Tiểu Trần nhà em thì còn kém xa.”
Tôn Thanh chỉ muốn báo cho Hạ Thược biết chuyện đã xảy ra mà thôi, thuận tiện rủa họ mấy câu, rủa xong thì lại bận việc của mình.
“Vừa đến lễ là chị lại vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì không phải tự nấu cơm, còn sợ là vì người nhà lại hỏi thăm về chuyện con cái.”
Tôn Thanh đóng gói đồ chuẩn bị mang về nhà cha mẹ đẻ: “Mà này, em có tin gì chưa? Chị còn đang chờ làm mẹ nuôi đấy.”
"Em mới kết hôn được bao lâu chứ?” Hạ Thược đang ăn bột trà dầu suýt chút nữa đã sặc rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT