Ở đây một cân bột mì lại bỏ đầy tám lạng đường, không những hơi ngọt mà khi cắn một miếng xuống còn khiến cô cổ họng cô cảm thấy ngấy. 
Nghe cô nói vậy, chị Quách và Trương Thục Chân đều nhìn cô, sợ cô sẽ làm Lão La không vui.
Đây là người thầy lớn nhất xưởng, ngay cả chủ nhiệm xưởng cũng phải nghe lời ông. Mà Hạ Thược chỉ là một công nhân tạm thời, nói ra như vậy thì quá mạo hiểm rồi.
Nhưng anh Vương lại tương đối bình tĩnh, ông ấy biết Lão La không phải là người keo kiệt như vậy.
Quả nhiên, Lão La nghe vậy cũng không nói gì, bẻ một miếng, cẩn thận nếm thử: “Hình như là có chút ngọt.”
Lúc ông còn trẻ cũng là học được thứ này từ thầy của mình trong một cửa hàng. Sau này ông đến xưởng thực phẩm và công thức này cũng chưa bao giờ thay đổi. Chủ yếu là vì hàng năm ông hỏi thì mọi người đều nói rằng nó rất ngon, không thấy ngọt lắm nên cũng không thay đổi.
"Cái này cần phải giảm bớt đường." Lão La trầm ngâm: “Nhưng nhân chủ yếu của bánh này là đường, nếu giảm bớt nữa sẽ không ngon.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play