Còn chưa kịp về đến nhà thì anh ta đã nhìn thấy từ phía xa có một chiếc xe ngựa đậu trước nhà. Trên xe đã có một cặp thùng đồ và vài bọc hành lý.
Cặp thùng đó là của hồi môn của Trình Văn Hoa, anh ta nhìn thấy liền lo lắng chạy tới: “Văn Hoa, em muốn về nhà mẹ đẻ sao?”
Vừa vào phòng mới phát hiện, đồ đạc trong phòng đã bị dọn đi một nửa, thậm chí cả hành lý của Trình Văn Hoa cũng đã được chuyển xuống duới. Trình Văn Hoa cũng đã ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn quấn khăn trên đầu để bảo vệ đỡ cho gió thổi vào, cho dù nghe vậy cũng không nói với anh ta một lời nào cả.
“Em thật sự muốn về nhà mẹ đẻ sao?” Lý Bảo Sinh càng lo lắng hơn: “Có cái gì mà em không thể từ từ nói nhất định phải làm ầm ĩ đến như vậy sao?”
"Ầm ĩ?” Cuối cùng Trình Văn Hoa cũng nhìn anh ta.
Lý Bảo Sinh lại dịu giọng nói: "Văn Hoa, em đừng giận. Ngàn sai vạn sai thì đều là lỗi của anh, anh chịu tội với em còn không được sao? Tiểu Xuân và anh thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ là ngày đó cô ấy bị lãnh đạo mắng, thật sự rất khổ sở…”
Trình Văn Hoa không đợi anh ta nói xong, đã bế đứa bé trên tay trực tiếp bước ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT