Quang cảnh phường Bình Khang lúc này khác hoàn toàn so với đầu giờ trưa, trên đường phố ngựa xe huyên náo, người đến người đi, ca hát nhảy múa đàn sáo lượn lờ, tiếng nói cười tấp nập, rất là náo nhiệt.
Ba người Chu Kỳ, Tạ Dung, Thôi Dập mang theo người hầu đi xuyên qua đủ loại hành khách trên đường phố, nào là thiếu niên ngông cuồng, nào là thanh niên sĩ tử, nào là các loại thương nhân, ngẫu nhiên còn bắt gặp vài đồng liêu trong triều đang mặc thường phục, không tránh khỏi đứng lại chào hỏi nhau, hàn huyên vài ba câu.
Chu Kỳ quay đầu nhìn thấy một vị nương tử đang trèo lên xe ngựa, tuy đội mũ có rèm, không hiện rõ mặt, nhưng nhìn thân hình cũng coi là một mỹ nhân, phía sau nàng là một nô tỳ ôm đàn tỳ bà, một nô tỳ khác ôm tay nải, hẳn là đang đến nơi khác dự tiệc.
“Ha ha, ngươi như vậy nhìn chằm chằm người ta, coi chừng người ta đòi lấy thân báo đáp.” Thôi Dập cười nàng.
Chu Kỳ liếc xéo, “Chẳng lẽ ta còn nuôi không nổi nàng ấy?”
Thôi Dập: “…… Ngươi nuôi nổi thật sao?”
Ngẫm lại lương bổng còn lại tháng này, Chu Kỳ nhấp môi, khí thế tắt ngúm.
Hiếm khi làm khó được nàng, Thôi Dập trong lòng sung sướng, khuyên nàng: “Cũng may ngươi đúng là không cần ……”
Khi xe kia đi đến bên cạnh chỗ Chu Kỳ đang đứng, phía trước có một tiểu nô đang vác hộp đồ ăn chỉ lo đếm tiền, ngẩng đầu liền thấy xe ngựa đến gần liền vội vàng né đi, lại đụng vào người Tạ Dung, mấy đồng tiền rớt sạch.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT