Thời điểm không còn sớm, Chu Kỳ cơm nước xong liền trở về, Tạ Dung tiễn nàng.
Chu Kỳ xua tay, cười nói: “Ta còn cần phải tiễn? Yêu ma quỷ quái dám giương nanh múa vuốt trước mặt ta ở thành Trường An này còn chưa có sinh ra đâu.”
Tạ Dung cười, rốt cuộc cũng tiễn đến ngoài cửa lớn. Chu Kỳ quay đầu lại vẫy vẫy tay, sau đó lẹp xẹp dẫm lên ánh trăng đi trở về nhà. Nhìn bộ dáng đi đường của nàng, Tạ Dung lại nghĩ tới cái đuôi có lông kia, ngón tay không khỏi khẽ nhúc nhích, lại nắm chặt  hơn.
Ánh trăng rất sáng, hai nhà lại thật sự rất gần nhau, Tạ Dung nhìn nàng đi đến cửa nhà, lại vẫy tay với mình.
“Ngày mai gặp, Tạ Thiếu Khanh!” Chọc đến không biết chó nhà ai giật mình sủa lên.
Tạ Dung mỉm cười, cũng phất tay với nàng, sau đó chậm rãi đi dạo vào cửa, gài khóa, lại chậm rãi đi vào sân.
Đột nhiên, “Cốc cốc” một tiếng. Tạ Dung hơi nhíu mi, nhìn về phía cách đó không xa, tựa hồ là một hòn đá hoặc là hòn đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play