Chu Kỳ cầm miếng xương người được lấy ra từ miệng chó, lăn qua lộn lại mà xem.
Có thể nhìn ra, đây là một đoạn xương cánh tay, bên trên còn dính một ít mảng da thịt tung toé, vẫn còn độ co dãn, tuy đã rất bẩn thỉu, nhưng cũng có thể nhìn ra làn da  tinh tế; trên xương có một nét vỡ  ngay ngắn, chính là dấu vết chém sắc bén lưu lại. Chu Kỳ đem đoạn xương so sánh với cánh tay của mình, độ dài gần như tương đương.
Chỉ có một đoạn xương nhỏ, thật sự không thể đoán thêm được gì, Chu Kỳ buông xuống, ngỗ tác tới kiểm tra.
“Con chó kia đâu rồi?” Chu Kỳ hỏi.
Người Hợi Chi phụ trách khu vực này tên là Phùng Thất Lang. Vì Chu Kỳ hiền hoà, các huynh đệ đều không câu thúc ở trước mặt nàng: “Lão đại, bọn chúng chạy trốn quá nhanh, đảo mắt liền tứ tán không còn một mảnh. Sao ạ? Còn phải bắt chúng trị tội ư?”
Chu Kỳ trừng một ánh mắt không có gì uy nghiêm: “Tìm chó là để xem thử có thể theo đó mà lần theo dấu vết, tìm phần hài cốt còn lại.”
Phùng Thất Lang đầy mặt ngượng nghịu: “Vậy việc này lại càng không dễ dàng, khu vực quanh đây toàn là chó hoang, trên đường phố, triền núi, bờ sông, rừng cây, chỗ nào cũng có một đám tán loạn. Ta kiếm người thì được, còn chó thì ……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play