Tạ Dung, Thôi Dập, Chu Kỳ quay về viện của Sở Đoan, vừa tiếp tục cẩn thận xem xét các vật phẩm của nạn nhân, vừa chờ tin tức về “Chủ Nhân Ngưng Thúy Đài”, nhưng mà chờ đến gần tối, vẫn không thấy ai về.
Nhìn trời bên ngoài, Tạ Dung đem các loại đồ vật thu thập lại, vật chứng thì bỏ vào rương riêng, còn lại trả về chỗ cũ. Chu Kỳ và Thôi Dập một người duỗi dài ra ngáp, một người cau mày ngó lên nóc nhà.
“Ai, trong đầu ta bây giờ, thật là lung tung rối loạn, giống như con mèo mê chơi tuyết của lão Tạ, mấy cái truyền kỳ xử án này tốt nhất là vẫn để Chủ nhân Mặc Vũ Trai viết vẫn tốt hơn, ta không tranh với hắn nữa.” Thôi Dập thở dài, tâm tình muốn viết truyện cũng tắt ngúm.
Chu Kỳ khuyến khích huynh đệ tốt: “Ai cũng có sở trường riêng mà thôi, ngươi không nên tự coi nhẹ chính mình. Mấu chốt chính là tìm cách tránh sở đoản, phát huy sở trường.”
“Nga?” tinh thần Thôi Dập tỉnh táo.
Chu Kỳ cũng lấy Chủ nhân Mặc Vũ Trai ra làm ví dụ, “Chủ nhân Mặc Vũ Trai giỏi về theo đuổi các dấu vết để lại, khéo suy luận, biết nhân tâm, cho nên viết truyện trinh thám thì rất tốt, nhưng nhìn cũng biết hắn là kẻ khó hiểu phong tình. Trong “Đại Chu mê án”, Đỗ thị lang cùng thê tử sinh ly tử biệt, khi gặp lại, hắn chỉ tả một câu đơn giản ‘nắm tay nhìn nhau nghẹn ngào’, có thể thấy, đây là một cách tránh sở đoản. Ngươi cũng có thể làm được như thế.”
Thôi Dập nghiền ngẫm lời dạy bảo của nàng, không cân nhắc sở trường sở đoản gì của mình nữa, mà cùng nàng chuyên tâm nghị luận Chủ nhân Mặc Vũ Trai. Thôi Dập cười hắc hắc: “Ta thấy hắn chắc cũng giống chúng ta, là một tên không gia thất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT