Tạ Dung, Thôi Dập thẩm vấn ông lão Trương Ngũ, Chu Kỳ dẫn người điều tra nhà hắn ta.
Trương Ngũ khóc đến nước mắt nước mũi thi nhau chảy “Những quần áo trong ngăn tủ là trộm được, nhưng mà cái khăn đỏ tươi kia đúng là ta mới nhặt. Ta có tật xấu này, sợ các quý nhân hoài nghi, nên lúc ban đầu mới muốn giấu giếm.”
Tạ Dung chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, Thôi Dập không kiên nhẫn mà nhíu mày.
Thấy bọn họ không tin, Trương Ngũ dập đầu, đỏ mặt tía tai biện giải: “Thật không phải ta. Ngày Tết Thượng Nguyên đó, ta đang ở trong sân bật đèn dầu thì nghe thấy bên ngoài có một tiếng kêu to, tới khi ta mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe, hai ba bóng người, tựa hồ là hai người đàn ông, một phụ nữ, hai nam nhân kia đem nữ nhân đẩy lên xe xong liền đi mất.”
“Ta không dám gọi to, sợ rước họa sát thân. Tới khi bọn họ đi rồi, ta mới nhặt khăn kia ……”
Trương Ngũ lại dập đầu, “Các quý nhân, thật không phải ta làm, thật không phải a……”
Nhìn hắn một lát, Tạ Dung hỏi: “Những người đó có bộ dạng gì? Ngươi có nhận biết ai không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT