Mười bảy tháng giêng, Kinh Triệu Phủ.
Chu Kỳ cùng Thôi Dập đứng ở hành lang nói chuyện. Trong phòng phía sau truyền đến các loại tiếng khóc, trộn lẫn với âm thanh cầu xin.
“Cầu xin quý nhân, nhi và Trương Lang là thiệt tình, không phải do Trương Lang bắt cóc nhi. Trương Lang tuy nhà nghèo nhưng cũng là người đọc sách đứng đắn ……” Âm thanh tiểu nương tử khóc sướt mướt.
Tư pháp tòng quân uy nghiêm nói: “Cái gì mà thiệt tình với không thiệt tình? Tiểu nương tử mà lại không biết xấu hổ! Hôn nhân phải là bằng lệnh cha mẹ lời người mối mai, cái này mà cũng không hiểu sao? ‘ Cưới hỏi làm vợ bỏ trốn làm thiếp ’, câu này ngươi cũng không biết? Còn có ngươi, bắt cóc dụ dỗ dâm bôn người khác, thế mà còn tự cho mình là người đọc sách! Làm ra chuyện như vậy, sao còn so với Tử Kiến, Trường Khanh (*)? Thật là uổng công làm môn đồ dưới chân thánh nhân, bản quan sẽ dạy ngươi một bài học!”
(*) Tử Kiến: Tào Thực, con của Tào Tháo nhưng có tài văn chương, được ca ngợi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Trường Khanh: Tư Mã Tương Như, một văn sĩ đa tài, văn hay đàn giỏi thời Tây Hán. Ở đây ý nói phẩm chất không xứng với người đọc sách chân chính
“Quý nhân sao lại nói hắn như thế? Đây vốn chính là chuyện ngươi tình ta nguyện.” Tiểu nương tử không vui.
“Quý nhân nói ‘ Trường Khanh ’, năm đó Tư Mã cùng với Trác Thị, không phải cũng là như vậy sao? Quý nhân sao biết chúng ta sẽ không trở thành một cọc giai thoại giống thế?” Lang quân trẻ tuổi khẩu khí hơi có ý châm chọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT