Nghe Tạ Dung thuật lại vụ án, tâm tình vui sướng của Trịnh Phủ Doãn đều bộc lộ ra ngoài, xoa hai tay, mới nhớ tới như vậy thật hơi bất nhã, lại buông tay, miễn cưỡng trịnh trọng, “Lúc này thật là vất vả cho Tử Chính. Tử Chính quả thật đại tài, khó trách được Lý tướng công coi trọng, đặc tấu thỉnh thánh nhân cho gia nhập Đại Lý Tự.”
“Trịnh công quá khen, Kinh Triệu Phủ, Càn Chi Vệ cùng Đại Lý Tự cùng nhau phối hợp, các vị hợp lục lực đồng tâm mới tra ra, không phải là công ng của mỗi một mình mỗ.”
Trịnh Phủ Doãn càng thêm cao hứng, lại vẫn là nói: “Tử Chính chớ khiêm tốn……”
Chu Kỳ một bên câu được câu không mà nghe, một bên uống trà, bốc quả khô trên tiểu an bên cạnh mình lên ăn. Nho khô này của Kinh triệu được mua từ mấy thương nhân người Hồ ở Tây Thị, vừa lớn, vừa ngọt, không khô cứng, ăn rất ngon.
Nghe được hai người quan trường khách sáo, Chu Kỳ ở trong lòng cười nhạo, bọn quan viên này……
Kỳ thật, Chu Kỳ từ nhỏ đến lớn cũng nghe qua mấy loại lời nói này rất nhiều. Lại nói tiếp, kiểu khách sáo của Tạ Thiếu Khanh trên quan trường lại mang theo chút rụt rè đoan trang của văn nhân, giống như mặc áo khoác không đủ rộng thoáng. Muốn nói rộng thoáng, còn phải tính đến người trong cung …… Đều là ở trần.
Chu Kỳ đang cầm nho khô đột nhiên ngừng tay, vì sao mỗi lần thấy Tạ Thiếu Khanh, ta liền luôn muốn sinh sự? Nếu muốn đùa giỡn thì thiếu gì người, hình như có chút hơi quá…… Chu Kỳ hiếm khi tự nhận xét bản thân một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT