Kệ sách vừa chuyển, hiện ra một cửa động, có bậc thang dẫn đi xuống.
Thôi Dập đôi mắt tỏa ánh sáng, giống như trẻ con thấy đồ chơi mới, lập tức liền muốn đi xuống. Chu Kỳ ngăn hắn lại: “Địa phương kín bưng như vậy không khí rất ô trọc, hãy chờ một chút.”
Nếu không thể lập tức đi xuống, Thôi Dập lại thật sự tò mò, đành phải hỏi hai người nhìn như đã biết trước, “Ai, sao các ngươi biết nơi này có mật thất?”
Tạ Dung nhìn Vệ thị: “Đi xuống xem qua rồi nói sau.”
Chu Kỳ lại không cẩn thận như hắn - Càn Chi Vệ không có người cẩn thận, nghe đồn đó là truyền thống.
Chu Kỳ đi đến bên cạnh Vệ thị, chỉ chỉ chiếc gối thêu ở bình phong đầu giường, “Vịnh ngôn khẩu”…… Thêu rất tốt, Thịnh An quận công thích bình phong này sao?”
Vệ thị chỉ là cúi rạp đầu trên đất khóc, Triệu mẫu cũng quỳ xuống, khóc cầu “Quý nhân hãy làm chủ cho con ta”.
Thôi Dập đi đến cầm lấy chiếc gối, thêu đến đoan trang tao nhã, vùng nước xuân xanh, dương liễu lả lướt, một lão già quấn khăn, năm sáu người trẻ tuổi, sáu bảy tiểu đồng, bộ dáng vừa nói vừa cười, bên cạnh lại có chữ viết, “Vịnh Ngôn Khẩu”. Thôi Dập tuy đọc sách không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng bị bắt phải học hành mười mấy năm, liền biết đây là một đoạn thơ Khổng tử đàm luận với đệ tử trong “Luận Ngữ”.
Vịnh ngôn khẩu—— Thôi Dập bừng tỉnh đại ngộ, Thịnh An quận vương tên là Mục Vịnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play