Lúc này cũng không giả trang bói toán đạo sĩ gì nữa, Chu Kỳ trực tiếp mang theo Trần Tiểu Lục cưỡi ngựa đi đến phường Thăng Bình.
Thôi Dập từ Kinh Triệu phủ phía tây phường Quang Đức tới, hai người gặp nhau ở trước cửa nhà Triệu gia.
Chào hỏi xong, Chu Kỳ liền hỏi Thôi Dập việc điều tra vật cầm cố hôm qua.
Thôi Dập ném dây cương ngựa cho người hầu, lắc đầu nói: “Ta đi đến cửa hàng ghi trên công văn kia hỏi qua, xác thật là do Phương Tư Niên cầm đồ, lấy lại đồ vật cầm cố đi phường Bình Khang hỏi Dương thị cùng các kỹ nữ khác, đều là một ít trâm cài hoa của nữ tử, có cái bọn họ đã thấy, cũng có cái chưa thấy bao giờ, ta nghĩ chắc là ân khách ban cho Đan Nương, Đan Nương tư tàng mà góp. Tình tiết đồ vật này quả thật là bọn họ không nói dối, dù chưa có thể bài trừ Phương Tư Niên hiềm nghi, lại cũng không thể nói hắn chính là hung thủ.”
Chu Kỳ gật đầu, nhìn về phía Triệu trạch: “Vòng một vòng lớn, chúng ta lại về điểm xuất phát.”
Chu Kỳ đột nhiên cảm thấy thiếu cái gì đó: “À? Sao không thấy Tạ Thiếu Khanh?”
“Hắn đi tra về việc cũ của tòa nhà này, đi đến chỗ của người từng liên quan ngày trước.”
Chu Kỳ dừng chân: “Đương gia cũ không phải do Hộ Bộ tra sao? Trình Vĩ Khanh tra đến đâu rồi?”
“Trình Vĩ Khanh kia là tiến sĩ năm Đại Nghiệp thứ hai lăm, vài lần Lại Bộ thuyên tuyển cũng không thông qua, cho nên vẫn luôn chưa từng thụ quan. Chắc lúc ấy hẳn là ở trong kinh khắp nơi cầu sinh, hoặc là tham gia khoa cử, nhưng chung quy chưa thành, sau đó lại dứt khoát bán phòng ở chuyển đi, hiện giờ không biết tung tích.” Trong kinh người đọc sách giống vậy rất nhiều, có người không đậu được kỳ thi tiến sĩ, có người thi đậu nhưng không thông qua được kỳ thi tuyển quan chức, Phương Tư Niên đó là một trong số đó.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play