Nơi Tạ Thiếu Khanh thuê ở là một tiểu viện hai gian, là nhà ở dân dụng, không phải quan trạch, tiền viện rất nhỏ hẹp, tuy có mấy gian phòng nhưng thoạt nhìn tiêu điều, có vẻ không thường xuyên sử dụng, Tạ Thiếu Khanh cũng không giả khách khí mời Chu Kỳ đến “Thư phòng thưởng trà”, trực tiếp mở cửa nhỏ, dẫn nàng vào hậu trạch.
Cửa vừa mở, từ trong viện nhảy ra một con mèo hoa đen trắng chạy tới, mèo rất lớn, cả người uyển chuyển như nước, quấn lấy chân Tạ Thiếu Khanh kêu meo meo.
Tạ Thiếu Khanh rất tự nhiên mà bế nó lên, ôm vào trong ngực, vuốt ve đầu cổ của nó, mèo lớn nghiêng mặt cọ tay áo của chủ nhân, lại liếm tay hắn.
Chu Kỳ ở trong lòng “Chao ôi” một tiếng, vị Tạ Thiếu Khanh luôn lãnh lãnh đạm đạm thế nhưng cũng là nô lệ của loài mèo ……
Chu Kỳ không phải là người quá mức thân cận với mèo nhỏ chó nhỏ gì đó, ước chừng có chút giống với kiểu lãng tử không muốn cưới vợ sinh con, cảm thấy đây là một “Gánh nặng gia đình”. Những động vật nho nhỏ này sẽ khiến người ta đào tim đào phổi, khi chúng mềm mại mà kêu như vậy, hoặc là cũng không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tâm địa chúng ta mềm nhũn.
Chu Kỳ yêu ngựa, tuấn mã oai hùng, chạy nhanh như gió; cũng đã từng học luyện ưng, loài chim thường có đôi mắt mang theo một cổ khí chất hoang dã cao ngạo, Chu Kỳ cũng thích.
Từ gian phòng phía đông có một ông lão đi tới, “Đại Lang đã trở lại? Ăn cơm chưa?”
Tạ Dung gật đầu: “Vâng, còn chưa ăn.”
Ông lão nhìn về phía Chu Kỳ: “Đây là?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play