Hai năm cấp ba cô từng theo đuổi Trình Sơ, vào đại học rồi còn thầm yêu Trình Sơ ba năm. Lớp mười một xấu hổ trước mặt Trình Sơ cũng không sao, nhưng bây giờ cô đã học năm ba đại học rồi.
Năm năm, ấy vậy mà cô có chẳng tiến bộ gì cả.
Hồ này là một trong những biểu tượng của Đại học B, dù cho hiện tại đang là kỳ nghỉ hè nhưng vẫn có rất nhiều người qua lại quanh hồ.
Thời Thần biết rằng sẽ có rất nhiều người thấy cô khóc.
Cô nên kiềm chế lại.
…Nhưng Thời Thần càng khóc càng không ngừng được, khóc đến mức âm thanh nghẹn ngào, toàn thân run rẩy.
Tận khi khóc đến kiệt sức, nỗi buồn trong lòng có vẻ đỡ hơn một chút, Thời Thần mới ngẩng đầu lên.
Vừa rồi đi bộ dưới nắng một thời gian dài mà cô lại khóc rất lâu, cảm xúc trước đó dao động quá lớn nên không thấy gì, bây giờ cô đã kiềm chế được một chút, tỉnh táo hơn thì cô mới cảm nhận được trạng thái sắp bị mất nước của mình.
Thời Thần mím đôi môi khô khốc, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt.
Nhìn qua xung quanh mình, Thời Thần cười khổ.
Chẳng cần nghĩ cũng biết lớp trang điểm buổi sáng cô tỉ mỉ làm chắc đã bị nước mắt làm cho trôi hết, vừa nãy cô còn khóc một trận thật to, dùng tay lau loạn hết lên nên không biết chuốt mi và kẻ mắt đã trôi hết chưa.
Nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, Thời Thần thở dài.
Khi định đứng dậy tìm người hỏi đường, Thời Thần chợt nhớ ra một vấn đề cực khó ——
Điện thoại di động và ví tiền của cô đều gửi ở chỗ Hứa Vi.
Khách sạn nơi hai người ở vẫn cách trường học một khoảng nữa, mà cô bây giờ…
Không một xu dính túi.
Không thể ngồi tàu điện ngầm, chẳng thể đi bắt xe, thậm chí xe đạp công cộng cũng không đi được.
…
Đã nghèo còn mắc cái eo.
Khi Thời Thần nhìn vào hồ nước trước mặt, cô đã rơi vào tình trạng bối rối mê man, không thể thoát ra.
Chẳng lẽ bây giờ lại quay về tìm Hứa Vi?
Nhưng đã lâu vậy rồi, không chừng Vi Vi đã về khách sạn rồi cũng nên nhỉ?
Cuộc sống thật không dễ dàng mà, Thần Thần than thở.
Ngay khi đang mờ mịt, Thời Thần mơ hồ nghe thấy giọng nói của một cô gái.
Cô quay đầu nhìn sang thì phát hiện có hai người một nam một nữ, cô gái đang đứng quay lưng về phía cô, người con trai đối diện có dáng người cao cao, mặc áo sơ mi xanh nhạt đang cúi đầu nhìn cô gái.
Giọng cô gái khẽ run, xen lẫn ngượng ngùng và kích động: “…Đàn anh Từ, em rất thích anh! Em biết hiện tại anh chưa có bạn gái, em … em có thể…”
Chậc chậc, thế mà bây giờ cô lại bắt gặp được cảnh tỏ tình đấy.
Thời Thần lắc đầu chuẩn bị đứng dậy bước đi.
Sau đó, cô nghe thấy chàng trai nói.
Thời Thần đột nhiên giật mình.
Âm thanh này có vẻ… quá hay rồi đấy. Trong trẻo lạnh lùng, lễ phép nhưng hời hợt: “Xin lỗi, tôi có người trong lòng rồi.”
Thời Thần không kìm được lòng quay lại nhìn chàng trai kia.
Lần này nhìn kỹ lại, Thời Thần không khỏi phải cảm khái, không hổ là chàng trai được cô gái chủ động tỏ tình, họ “Từ” này thật là ưa nhìn.
Một bộ quần áo trắng xanh, cả người nhẹ nhàng sạch sẽ. Người đứng thẳng lưng, dung mạo của anh vô cùng xuất sắc, đặc biệt nhất chính là loại khí chất trên người.
Rất…
Thời Thần cố gắng lùng sục từ ngữ trong kho từ điển thiếu thốn của mình, sau một thời gian, cuối cùng cô cũng nhớ ra từ này.
Đoá hoa trên núi cao*.
Nguyên văn “Cao lãnh chi hoa” (高岭之花), ẩn dụ cho một cái gì đó chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, một cái gì đó chỉ có thể khao khát ngoài tầm với của bản thân.
…
Cậu ấy cũng ở Đại học B sao?
Thời Thần nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Nhưng mà từ trước đến giờ cô không phải người thích hóng chuyện, vừa rồi cô bị ngạc nhiên trước giọng nói của cậu ta nên quay đầu lại nhìn thôi, nghe người ta tỏ tình cũng xem như là việc làm trái đạo đức rồi.
Với lại cô chỉ nhìn chăm chằm nam sinh kia một lúc thôi mà cậu ấy cũng nhìn về phía cô đấy.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô chăng?
Thời Thần không suy nghĩ miên man nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở về khách sạn, thay bộ quần áo, sau đó tẩy trang rồi tắm rửa rửa mặt.
Vừa rồi cô khóc hơi quá, bây giờ cô còn cảm nhận được nước mắt đọng lại trên mặt mình đấy…
Sau đó, Thời Thần bị giật mình trước giọng nói đột ngột thay đổi lớn hơn của cô gái.
Cô gái có vẻ rất kích động: “Em không tin! Mấy năm nay Từ Lâm Thanh anh đều nói với người khác anh có người mình thích, nhưng anh vẫn chưa từng yêu ai, chẳng qua anh đang lấy cớ với em mà thôi! Đàn anh, nếu anh không có người trong lòng thì sao anh không thử cân nhắc đến em chứ?!”
Giọng nói của chàng trai thanh tú vẫn trong trẻo rõ ràng nhưng giọng điệu đã có phần xa cách hơn: “Tôi thật sự có người mình thích rồi, rất xin lỗi.”
Dứt lời, anh gật đầu với cô gái rồi vòng qua, đi thẳng về phía trước.
Khi đi ngang qua Thời Thần, chàng trai không nói gì khẽ liếc cô.
Thời Thần chột dạ.
Thôi rồi, xem ra hành động vây xem xấu xa của cô bị người trong cuộc phát hiện ra, hơn nữa đương sự có vẻ không được vui cho lắm.
…Gặp hạn rồi*.
Nguyên văn “Lưu niên bất lợi” (流年不利): Một người trong tình trạng không may mắn trong một thời gian dài. Xui xẻo.. (Cre: Baidu)
Thời Thần cúi đầu, bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, chưa kịp suy nghĩ đã đi ngăn cậu bạn bước trước mình hai bước: “Cậu ơi!”
Chàng trai ngưng bước, quay lại.
Thời Thần cắn răng, sợ bị hiểu lầm mình chuẩn bị tỏ tình liền vội vàng đi cà nhắc về phía trước hai bước, khàn giọng nói: “Cái đó, bạn… Từ?”
Đến gần hơn, Thời Thần có thể nhìn thấy rõ lông mày của anh.
Vô cùng đẹp, đặc biệt là khi cặp mắt đen láy trong suốt đó nhìn chằm chằm mình, như thể nhìn thấu được từng suy nghĩ của mình.
Nam sinh gật đầu chậm rãi nói: “Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi cậu nhưng mà điện thoại với ví của tôi để ở nơi khác nên giờ tôi không về khách sạn được… Nếu cậu có tiền mặt, có thể cho tôi mượn một ít tiền đi tàu điện ngầm không? Năm tệ là được rồi.”
Vừa nói, Thời Thần vừa thấy có điều gì đó không ổn cho lắm.
Mặc dù cô đã phủi sạch được hiềm nghi tỏ tình nhưng lời cô nói dường như giống mấy câu lừa người thường gặp trên tàu điện ngầm hơn…
Thời Thần vội vàng nói thêm: “Tôi không gạt cậu đâu, thật đấy. Hay cậu viết cho tôi tài khoản WeChat hoặc Alipay, lúc về lấy được điện thoại tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu nhé.”
…Càng nghe càng giống lừa đảo.
Nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Thời Thần, nam sinh đẹp trai đối diện khẽ nhếch khóe môi.
Âm điệu trầm bổng: “WeChat?”
Thời Thần sững người.
… Hay quá, giờ còn có thể bị người ta hiểu lầm là thấy sắc nảy lòng tham, xin thông tin liên lạc dưới danh nghĩa vay mượn tiền.
Một nụ cười thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của chàng trai rồi biến mất trong tích tắc.
Anh lấy ví từ trong cặp xách ra, cầm theo một tờ giấy cùng một cây bút, nhanh chóng viết vài cái lên giấy, sau đó lấy một tờ tiền trong ví thêm tờ giấy kia đưa cho Thời Thần.
Là một tờ màu hồng mệnh giá một trăm tệ.
Thời Thần xấu hổ vò đầu bứt tóc: “Tôi không cần nhiều tiền thế đâu.”
Chàng trai khẽ gật đầu, ung dung thong thả: “Trong ví tôi chỉ có một trăm thôi, cậu có muốn không?”