Tôi từng đoán khi lên đại học tôi sẽ có bộ dạng như thế nào, nghĩ tới rất nhiều lần.

Tưởng tượng này xuất hiện nhiều nhất trong tùy bút thời cấp ba của tôi, mặc dù hầu hết đều dùng để khích lệ bản thân. Cảnh tượng lộn xộn, nhưng chỉ trong những miêu tả kiểu này…

Không thầy cô nào can thiệp vào chuyện yêu đương, hoạt động câu lạc bộ phong phú, các chương trình học mình thích, mỗi ngày bận rộn giao lưu, mỗi sáng ngủ đến khi tự tỉnh giấc, cùng anh.

Sau này lên đại học, thực tế lại là như vầy…

Không có thầy cô can thiệp, nhưng bạn cũng chẳng có ai để nói chuyện yêu đương; hoạt động câu lạc bộ phong phú đến mức bạn không có thời gian nghỉ ngơi, thấy Hội Sinh viên gửi [ Nhận được xin hãy trả lời ] đã kinh hồn bạt vía; đủ các tiết cùng chương trình của đại học mà bạn không thích học; có vô số người quen xã giao*, nhưng muốn đi ra ngoài ăn lẩu lại chẳng có ai hẹn đi cùng; đêm khuya dài vô tận và chẳng bao giờ có buổi sáng nào ngủ đến khi tự tỉnh…

Mà còn, không có anh.

* Nguyên văn “点头之交”: Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là tình bạn nông cạn, gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào.

Khủng hoảng hơn nữa là cuộc sống hoang mang không biết gì, không biết tương lai mình sẽ làm gì, không biết mình thích công việc nào, không biết đời người sẽ đi về đâu.

Ngày ngày lặp đi lặp lại một thời gian biểu, cố gắng học hành thi cử, làm một đống bài vở và thuyết trình trong chương trình giảng dạy, nghỉ đông rồi lại nghỉ hè.

Tôi cảm thấy mình rất chăm chỉ, nhưng tôi không vui vẻ chút nào.

Không biết là do cuộc sống bận rộn hối hả hay vì…

Nói tóm lại, tôi đã học năm ba đại học rồi.

Không đúng, tôi sắp sang năm tư đại học chứ, tôi đã nán lại ba năm ở thành phố mà lúc trước tôi không hề thích chút nào, thậm chí tôi bắt đầu dần dần thấy nơi này cũng tốt vô cùng.

Con người đúng là loài động vật dễ thích nghi.

Dù cho mùa đông thành phố này vừa ướt vừa lạnh, mùa hè thì oi bức, còn dễ bị lũ lụt; dù cho thức ăn thành phố này được cho rất rất rất nhiều muối; dù cho tính tình người dân thành phố này cực kỳ nóng nảy, tài xế xe buýt liều chết đạp chân ga, hận như không thể biến xe thành tên lửa.

Tôi vẫn quen với điều ấy.

Nhưng tôi quyết định đến một thành phố mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nhìn qua.

Nhìn ngắm một chút cũng tốt.

Tạm thời đặt dấu chấm hết cho tuổi trẻ khôi hài của mình, dù chỉ là đơn phương cũng được.

Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa, đeo đuổi người không thôi.

Thời Thần, buông thả bản thân mình đi.

----

“Cho nên Thời Thần à, sao cậu có thể bình tĩnh được vậy? Bây giờ tớ nhìn người nào mà ôm một đống tài liệu cứ thấy hồi hộp sao ý.” Hứa Vi cũng đang ôm tập tài liệu, vừa đi vừa nhìn xung quanh, định lén quan sát mọi người lui tới, mà nhìn ai cũng thấy người đó có cùng mục đích với cô ấy.

“Vi Vi, cậu có thấy nam sinh vừa đi ngang qua khá đẹp trai không?”

Hứa Vi ra sức gật đầu, kích động không thôi, cảm giác bồn chồn vừa rồi giảm đi không ít: “Có nha! Tớ vui quá đi, cho dù trại hè lần này không đạt được trại viên xuất sắc thì tớ cũng hối tiếc!”

Đột nhiên cô phản ứng lại rồi xoay qua, mái tóc đuôi ngựa suýt nữa vung vào mặt Thời Thần.

“Không đúng, Thời Thần, sao cậu biết vừa nãy tớ đang nhìn nam sinh đó?”

Thời Thần thở dài: “Cậu hận không thể cầm ống nhòm dòm thẳng mặt người ta ấy.”

“…..” Tí nữa thì Hứa Vi đã cầm đống tài liệu trong tay đập lên đầu Thời Thần.

Kiềm chế nhân tố bạo lực đang cuồn cuộn trong máu, Hứa Vi áng chừng chồng tài liệu vô cùng nặng trên tay, liếc đến cánh tay của Thời Thần.

Mảnh mai mà trắng nõn, cái nắng chói chang của mặt trời tháng bảy ở Đế Đô chẳng dịu dàng hơn Vũ Hán là bao.

Lần nào hai người các cô cũng đều phải cầm tài liệu, đến ô cũng không dùng mà chỉ bôi mỗi kem chống nắng.

Hứa Vi thấy mình đi đến đoạn đường này cả người đã đen đi một vòng, mà Thời Thần người ta thì ngược lại, ngay cả gò má cũng chỉ hơi ửng hồng.

Thời Thần nhìn qua bản đồ trên điện thoại, trong mắt hiện lên chút vui mừng: “Rẽ qua góc này là được rồi.”

Tính ra đi từ cửa Đông tới nơi này cũng không xa lắm, nhưng hai người bọn họ không quen nơi này, lại mang theo nhiều thứ như vậy nên không tránh khỏi vừa mệt vừa nóng.

Quả nhiên, đi qua góc ngoặt này liền thấy được một tòa nhà hoàn toàn có thể dùng từ rộng rãi tráng lệ để hình dung lối kiến trúc này, phía trên có mấy chữ nguệch ngoạc to màu bạc—

“Học viện Quản lý Quảng Hoa”*

* Học viện Quản lý Quang Hoa (光华管理学院): trực thuộc Đại học Bắc Kinh, gọi tắt là Đại học Bắc Kinh Quang Hoa, tiền thân là Phòng Quản lý Kinh tế Quốc dân thuộc Khoa Kinh tế của Đại học Bắc Kinh, được thành lập năm 1980. Năm 1985, chuyên ngành độc lập khỏi Khoa Kinh tế và trở thành Khoa Kinh tế và Quản lý của Đại học Bắc Kinh, đến năm 1994, trường chính thức được đổi tên thành Trường Quản lý Quảng Hoa. Có các chuyên ngành kế toán, kinh tế ứng dụng, tài chính, quản lý chiến lược, quản trị kinh doanh và quản lý hành chính.

Thời Thần nuốt nước bọt, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

Nhớ lại tòa nhà học viện khoa chính quy của mình, bên ngoài thì cũ nát không chịu được, tầng bốn tầng năm lại bị phá một góc nhỏ, phía trên nữa có dòng chữ được viết qua loa lấy lệ (cũng không thể xem là có lệ) “Học viện Kỹ thuật Thông tin và Viễn thám”*.

* Học viện Kỹ thuật Thông tin và Viễn thám (遥感信息工程学院): thuộc Đại học Vũ Hán là một trường cao đẳng kỹ thuật và thông tin tích hợp viễn thám, khảo sát và lập bản đồ, thông tin không gian và công nghệ kỹ thuật số. Tiền thân của nó là Phòng Khảo sát và Bản đồ trên không của Viện Khảo sát và Bản đồ Vũ Hán được thành lập vào năm 1956.

Mỗi lần chụp ảnh trước cổng học viện, trong lòng cô lại dâng lên một mùi vị của sự tồi tàn.

Nhìn cái của người ta đây này!

Hoành tráng lộng lẫy! Hoành tráng lộng lẫy! Hoành tráng…

Thời Thần nghĩ về vốn từ vựng của mình, thức thời ngừng khen ngợi.

Bên ngoài cửa kính Học viện Quang Hoa là mấy bậc thang cao, Thời Thần và Hứa Vi vừa bước vừa trò chuyện: “…Tớ thấy tuy rằng Học viện Viễn thám đổ nát, nhưng ít ra cũng không phải leo cầu thang vẫn tốt hơn.”

Hứa Vi liếc mắt: “Vậy cậu chỉ cần học thật tốt viễn thám là được rồi, lúc đó cậu còn cố lấy bằng kép chuyên ngành kế toán làm gì, nóng đầu lên một cái đã vác thân đi đăng ký tham gia trại hè ở đây. Thảo nào cậu không hồi hộp, hóa ra cậu ôm tâm lý đến chơi chơi cho vui thôi đấy à?”

Thời Thần im lặng, thừa nhận không trả lời.

Thật ra thì không phải không lo lắng, mà chỉ cảm thấy…

So với việc gặp được cậu ấy, thì sự căng thẳng của cuộc kiểm tra viết trại hè dường như chẳng thấm vào đâu.

Thời Thần ngượng cười khiến Hứa Vi tưởng mình đoán đúng: “Ô, Thời Thần cậu cũng khá đấy nhỉ, người khác muốn đăng kí còn chẳng được… Cậu nhìn gì đấy?”

Vất vả mãi mới leo xong cầu thang, Hứa Vi thở gấp, chuẩn bị sải bước về phía hơi mát lạnh bên trong cửa kính thì thấy Thời Thần quay đầu nhìn về hướng sau lưng hai người, biểu cảm khó nói thành lời.

Thời Thần hất cằm, chỉ vào khoảng sân đối diện.

Thiết kế kiểu tam hợp viện*, rường cột chạm trổ có vẻ rất tinh tế đẹp đẽ.

Tam hợp viện (三合院): Là hình thức cơ bản của nhà ở truyền thống của người Hán, phổ biến ở Trung Quốc đại lục và Đài Loan, cũng phân bố ở Đông Nam Á. Bao gồm phòng chính ở phía bắc (cơ quan chính) và các phòng ở cánh phía đông và phía tây (bảo vệ rồng). Vì ngôi nhà nằm ở ba hướng nên nó được gọi tên là tam hợp viện.

“Kia là Viện nào thế? Tòa nhà thiết kế đẹp ghê.”

“Tớ nhớ bạn tớ ở Đại học B từng kể với tớ, hình như nó tên là… Học viện Nhân văn ấy?” Hứa Vi nghiêng đầu không chắc lắm, “Văn Sử Triết chắc đều ở đó cả.”

Thời Thần ngẩn người.

Hóa ra đó là Khoa Lịch sử học. Cô quay lại nhìn cửa kính sau lưng mình, cúi đầu mỉm cười.

Họ cách nhau gần đến thế.

“Cậu cười gì đấy?” Hứa Vi hoang mang.

Thời Thần lắc đầu, xoay người đi vào cửa kính phía sau trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play