“Thời Thần.” Vẫn là giọng nam lưu loát êm tai đó, nhưng dù nghe thế nào, Thời Thần cũng cảm thấy tràn đầy mùi vị lạnh lùng kiêu ngạo.

Dường như Trình Sơ chỉ lạnh lùng đến thế khi đối mặt với cô nhỉ?

Thời Thần cắn môi quay lại, sẵn sàng đối mặt với sự giễu cợt của Trình Sơ.

Đúng như dự đoán, cô nghe thấy Trình Sơ Trình Sơ hỏi mình, “Tại sao cậu lại ở đây?”

Thời Thần không khỏi cười khổ trong lòng.

Nếu nghiêm túc tính thì cô chỉ theo đuổi Trình Sơ hai năm phổ thông mà thôi, tuy là hơi mất mặt không biết xấu hổ nhưng cũng không đến mức bị Trình Sơ ghét lâu như vậy chứ?

Huống chi, dù da mặt cô dày thế nào thì vẫn có giới hạn nhất định.

—— Cô sẽ không làm kẻ thứ ba. Kể từ lúc Trình Sơ về chung một nhà với Nhiễm Đinh sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cũng đâu có dây dưa gì với Trình Sơ nữa đâu?

Mà dáng vẻ “Tại sao cậu lại tới quấy rầy tôi?” này của Trình Sơ là sao, diễn cho ai xem đây?

Thời Thần chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, càng nhận ra hành động tự đi tham gia trại hè của Quang Hoa thật giống như đứa hề.

Cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng, Thời Thần ngẩng đầu nhìn Trình Sơ.

“Cậu yên tâm, tôi tới đây không liên quan gì đến cậu.” Thời Thần ép mình không nao núng, nhìn thẳng vào mắt Trình Sơ, “Lại càng không phải đến làm phiền cậu, cậu cứ vờ như không biết tôi là xong.”

Đoạn góc hành lang yên tĩnh hơn.

Thật lâu sau, cuối cùng Trình Sơ bật cười thành tiếng.

Sắc mặt cậu ta không dễ nhìn cho lắm, lạnh lùng gật đầu: “Cậu nghĩ được như thế thì tốt.”

Trình Sơ nói xong liền xoay người rời đi.

Như thể nhớ ra điều gì đó, Trình Sơ đút một tay vào túi, nhìn Thời Thần lần nữa.

“Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy thì tốt nhất đừng nhìn tôi chằm chằm như lúc phỏng vấn vừa rồi, kẻo người khác lại hiểu lầm chúng ta từng có chuyện gì đấy.”

Nam sinh tuấn tú khẽ dừng, thêm một tiếng cười châm chọc vang lên: “Tôi cũng sẽ hiểu lầm cậu vẫn chưa dứt tình với tôi nữa, phiền phức lắm.”

Nói xong lần này, Trình Sơ cũng không dừng lại nữa, xoay người nhanh chóng rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Còn chưa dứt tình à.

Thời Thần cúi đầu, cảm giác giây tiếp theo nỗi chua xót trong lòng sẽ trào ra khỏi mắt mất.

Nhưng không đúng sao, ngần ấy năm qua mà mình vẫn chưa thực sự thôi nhung nhớ Trình Sơ đấy còn gì?

Thích đến nỗi khi biết Trình Sơ ở chung một chỗ với Nhiễm Đinh cô còn khóc mấy ngày đêm liền không ăn được gì, mấy năm gần đây không dám hỏi bất cứ tin tức gì về Trình Sơ, rất sợ tất cả những gì cô nghe được đều là Trình Sơ và Nhiễm Đinh hạnh phúc và xứng đôi thế nào.

Ngay cả Đế Đô cũng không dám tới, bạn bè họp lớp cũng không dám tham gia, e là Trình Sơ nhìn thấy mình sẽ không thoải mái.

Mà nực cười làm sao, cô vất vả thu hết can đảm đi tham gia trại hè lại bị Trình Sơ châm biếm như thế.

Hơn nữa, cho dù ba năm qua cô không hề dây dưa với cậu ta, chẳng lẽ Trình Sơ còn sợ cô vẫn thích mình đấy à?

Trình Sơ nói đúng, người khác có thể sẽ hiểu lầm hai người bọn họ từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng Thời Thần hiểu rõ hơn ai hết, rằng trong câu chuyện của Trình Sơ vốn dĩ không có mình.

Tất cả đều là một bên tình nguyện, dây dưa vướng víu, da mặt dày dạn, dù bị từ chối nhiều lần vẫn thấy chỉ cần Trình Sơ chưa nói chuyện yêu đương thì mình vẫn còn cơ hội.

Đáng đời bị người người mắng mỏ.

Thời Thần, đừng khóc.

Cúi đầu bước chậm từng bước ra ngoài, Thời Thần không ngừng tự nhủ trong lòng, không được khóc, đừng có mà khóc đấy.

Không phải chỉ là Trình Sơ thôi sao.

Đã mấy năm rồi.

Hơn nữa đàn ông con trai đầy ra đấy, chuyển sang thích người khác tốt hơn là được mà.

Thế mà chỉ một cái chớp mắt nhẹ nhàng, nước mắt đã nhanh chóng rơi trên tay.

Một mặt Thời Thần thầm nói không được khóc, mặt khác nước mắt cứ thế tuôn rơi như thể chẳng cần tiền.

…Cô hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.

Cô luống cuống lấy tay lau nước mắt, nhưng Thời Thần cảm thấy càng lau càng nhiều nước mắt hơn.

Trong hành lang có người đi lại, cô sợ người khác nhìn thấy bộ dạng gượng gạo xấu hổ của mình nên tăng nhanh tốc độ bước ra ngoài, về sau gần như thành chạy bước nhỏ.

Thời Thần bước ra khỏi cửa Quang Hoa, đôi mắt ngấn lệ mông lung, tay che miệng chạy xuống cầu thang.

Cái cầu thang dài này dường như đi mãi vẫn không hết, nước mắt cô giàn giụa đến nỗi không thể nhìn rõ từng bậc một.

Chỉ hơi bất cẩn một chút, chân Thời Thần đã loạng choạng dẫm hụt một bước.

Cô gái đi ngang qua nhanh nhẹn đỡ Thời Thần dậy, nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt Thời Thần thì giật mình: “Bạn học, cậu có sao không?”

Thời Thần cảm nhận được mắt cá chân bị trật đau nhói sau khi bước hụt bậc thang, cô nghiến răng chịu đựng, lật đật lau nước mắt: “Không sao đâu, cảm ơn cậu.”

Vẻ mặt cô gái không yên tâm: “Cậu có bị trẹo chân không? Có muốn đi khám chân luôn không? Bệnh viện trường gần đây thôi.”

Cảm xúc của Thời Thần đang trên đà suy sụp, giọng khàn đi vì khóc.

Cô lại lắc đầu cảm ơn, ngập ngừng hỏi: “Bạn học, đường đi từ đây ra ngoài như nào thế?”

Mặc dù Thời Thần học địa lý nhưng thật ra cô là một đứa mù đường chính hiệu.

Hai ngày nay đi đi lại lại con đường từ cửa Đông đến Quang Hoa mấy lần nên Hứa Vi cũng đã nhớ được.

Nhưng Thời Thần thì đến ngã rẽ còn không nhận ra.

Lúc trước có định vị thì không sao, nhưng giờ cô không có điện thoại trong người, lại đang khóc thành như này nên càng không thể quay lại tìm Hứa Vi được.

Cô gái chỉ tay: “Từ đây có thể đi ra ngoài rồi, nếu đi cửa Tây thì đi qua đó, cửa Đông thì đi đường này, đến lối rẽ đừng đi nhầm nhé.”

Thời Thần gật đầu, cảm ơn cô gái lần nữa rồi đi theo hướng cô gái chỉ.

Mặt trời của Đế Đô tháng bảy chiếu sáng chói chang trên đỉnh đầu.

Gương mặt của Thời Thần rối bời, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, bước đi hơi tập tễnh.

Thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua ngạc nhiên nhìn Thời Thần chằm chằm.

Thời Thần ra sức cúi đầu giống như không để ý đến ánh mắt của người khác, cúi mặt đi về phía trước.

Không hiểu sao lòng cô bỗng thấy xót xa.

Bây giờ…

Chắc hẳn Trình Sơ sẽ rất vui vẻ đi tìm Nhiễm Đinh, kể Nhiễm Đinh nghe về biểu hiện vô cùng tốt của cậu trong trại hè, nhất định sẽ được chọn là trại viên xuất sắc, nhỉ?

Cũng không biết Trình Sơ có nhắc đến mình với Nhiễm Đinh không.

Liệu cậu có đem sự chật vật không nhìn nổi của cô thành chuyện hài để kể cho bạn gái mình là Nhiễm Đinh nghe rồi cùng cười cợt không, hay cậu sẽ không đề cập đến vì sợ Nhiễm Đinh hiểu lầm ghen tuông?

…Thời Thần cười cười, xem kìa, cô lại nghĩ nhiều rồi, cô đâu có gì đáng để Nhiễm Đinh người ta ghen đâu.

Từ đầu tới cuối đều như một trò hề.

Đi được một lúc, Thời Thần thấy mình sắp cạn kiệt sức lực.

Cô nhớ rõ khoảng cách đến cửa Đông đâu xa lắm, nhưng lúc này nó dường như trở nên dài đằng đẵng, đi mãi không đến nơi.

Cho đến khi trước mắt cô xuất hiện một hồ nước mà trong hai ngày qua cô chưa từng nhìn thấy, Thời Thần mới hốt hoảng nhận ra.

Ở ngôi trường xa lạ này, tại thời điểm thảm hại nhất…

Cô lạc đường.

Muốn đi tàu điện ngầm trở lại khách sạn khóc thêm cũng không có cách nào, cô chỉ có một mình, tâm trạng suy sụp, chân lại khập khiễng, bây giờ còn đang lạc đường.

Gặp phải Trình Sơ rồi bị móc mỉa đến tủi thân, mắt cá chân đau nhức dưới ánh nắng mặt trời chói chang khổ sở vô cùng, trong một thành phố mới, một ngôi trường xa lạ, không quen biết một ai, cảm xúc miễn cưỡng kiềm chế vừa rồi liền biến mất như vỡ đê.

Thời Thần không thể chịu đựng được nữa, chợt ngồi trên băng ghế bên hồ, hai tay che mặt cúi đầu khóc nức nở.

Cô thực sự rất muốn bỏ cuộc.

Nếu có thêm sự lựa chọn, cô thà rằng mình sẽ chưa bao giờ gặp Trình Sơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play