Ngày hôm sau, với sự tiếp sức từ tình yêu, Đường Nhã Ân đã vực dậy tinh thần, vui vẻ đi đến trường để dự thi.

Trái ngược với cảm giác lo lắng của những bạn học khác, cậu vẫn đang rất vui vẻ mà ân ái với anh.

Bé ngoan, lát nữa làm bài cho tốt nha. Nếu làm bài tệ cũng không sao cả, anh có tiền, anh nuôi bé được.” Ngồi trên xe, Cao Khương Hàn ôm chặt người, nhẹ giọng cổ vũ cho bạn nhỏ của mình.

Vị tài xế ngồi ghế lái nghe cái lời chúc của cái người Cậu Chủ này thì chỉ biết câm nín, người ta còn chưa kịp thi mà đã nói đến cái việc làm bài tệ rồi, xem ra ngươi tài giỏi cũng sẽ gặp chút vấn đề trong lời nói a.

Đường Nhã Ân ậm ự ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng anh nói như vậy nhưng cậu vẫn sẽ cố gắng làm bài, sẽ không để anh thất vọng đâu.

Chiếc xe dừng cách cổng trường một đoạn, Cao Khương Hàn bước xuống trước, tay kia cầm cặp sách của cậu, tay còn lại khẽ chìa ra đỡ bạn nhỏ xuống xe.

Vào phòng thi thì cứ từ từ làm bài, anh sẽ đợi bé ngoài này.” Đưa người vào đến cổng trường, anh vẫn tranh thủ dặn dò nốt vài câu, sau còn khựng hai bên má bánh bao phúng phính kia vài cái mới chịu.

Được anh dặn dò rồi lại cưng nựng như vậy cậu chính là cảm thấy rất thích nha, ngoan ngoãn dạ vâng hai lời với anh rồi đi vào trong trường.

Đứng nhìn bóng dáng bạn nhỏ đáng yêu đang hoà vào dòng người bên trong, Cao Khương Hàn khẽ nở nụ cười nhẹ. Vậy là ngày tháng học sinh của bạn nhỏ này sắp kết thúc rồi, vậy là đã có thể đường đường chính chính dẫn về nhà làm vợ rồi a. Nghĩ đến đây, anh hận không thể nhảy cẫng lên mà hét lớn.

Công tác thi cử diễn ra rất nghiêm ngặt, đúng 7 giờ 00 phút, cánh cổng trường sẽ đóng lại hoàn toàn, sẽ có hai đến ba viên cảnh sát đi tuần tra ở sân trường để ngăn người ngoài đột nhập, và các vị phụ huynh chỉ có thể đứng chờ bên ngoài. 7 giờ 10 phút, học sinh sẽ bị kiểm tra trang phục để xác định không ai mang tài liệu vào phòng thi, sau họ mới được phép vào phòng thi.

Chẳng biết qua bao lâu, cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu hồi chuông, Cao Khương Hàn vẫn ở đó, vẫn ngồi trong xe hướng ánh mắt nhìn lên khu tầng 3 dãy học sinh, chờ đợi tình yêu của mình bước ra từ lớp học nào đó trong dãy.

Nhìn mãi, đợi mãi, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy bạn nhỏ của mình bước ra, trông dáng vẻ bạn ấy vui tươi chưa kìa, xem ra làm bài tốt lắm đây.

Anh ơi.” Vừa ra khỏi cổng, Đường Nhã Ân đã chạy nhanh đến chiếc xe đỗ ở cách đó không xa, nhỏ giọng gọi người đang đứng dựa vào cánh cửa xe.

Nhẹ dang tay ôm lấy bạn nhỏ, Cao Khương Hàn cũng buông lời hỏi han “Bé làm bài tốt chứ?”

Dạ tốt ạ, em ôn trúng phần đấy luôn nè hì hì.” Ngoan ngoãn dạ vâng đáp lời anh, cậu còn không quên đưa cho anh kiểm tra mấy tờ đề thi kia.

Vậy đi ăn trưa nào, ăn món bé thích để lấy tinh thần chiều thi tiếp nha.” Cao Khương Hàn bỏ việc nhìn tờ đề thi qua một bên, anh quay người mở cửa xe cho bạn nhỏ, sau lại đi sang bên ghế lái.

Hai người cứ vậy, ngồi xe rời khỏi khu vực trường mà chẳng hề hay biết những ánh mắt đầy đau buồn cứ nhìn cả hai từ nãy đến giờ.

Đừng nhìn nữa, chúng ta cũng mau ăn trưa để Tiểu Hân lấy sức chiều thi.” Đường Lão Gia là người thoát khỏi sự suy tư kia trước. Ông tuy cũng có sự buồn lòng nhưng với cương vị là người đứng đầu Đường gia, là một trụ cột gia đình, ông buộc phải cất đi chúng.

Những người kia nghe vậy cũng chỉ đành ngậm ngùi nghe theo, bọn họ cũng lên xe rời khỏi nơi này, hướng thẳng đến nhà hàng cách đó không xa.

…----------------…

Phô diễn một loạt kĩ năng lái xe tuyệt đẹp, chiếc xe sau đấy cũng đã dừng ở một quán ăn cách trường học khoảng 4 km. Trước khi để cậu bước xuống, anh đã nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe cho cậu.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, cả hai đã nhanh chóng ngồi vào khu vực bàn ăn đã được đặt sẵn.

Người vừa ngồi xuống ghế, lập tức, đồ ăn liền được mang lên. Xe đẩy đồ ăn dừng trước bàn, nhân viên phục vụ cung cung kính kính bày món ra bàn.

Nhìn một bàn ăn trước mắt, rồi lại nhìn cái cách cậu nhân viên phục vụ cố gắng bày món ra một cách hoàn thiện và đẹp mắt, Đường Nhã Ân liền dám chắc, bữa ăn trưa hôm nay sẽ rất đắt tiền.

Cao Khương Hàn nhanh chóng cầm đũa cầm thìa đút bạn nhỏ này ăn. Còn cậu thì chẳng hề hay biết gì cả, cứ suy tư về giá cả của bàn ăn trước mắt này. Nên khi thìa thức ăn vừa đến miệng liền vô thức mở miệng ra nhận lấy, cho đến khi no bụng mới sực tỉnh.

Bé không ăn nữa đâu, anh ăn đi ạ.” Ngoan ngoãn từ chối những thìa thức ăn tiếp theo, cậu liền đưa tay cầm lấy đồ để đút ngược lại anh.

Nhận ra ý muốn của cậu, Cao Khương Hàn liền phối hợp mà vui vẻ mở miệng nhận lấy, xung quanh liền xuất hiện những bông hoa nở rộ, hệt như ánh hào quang trong truyền thuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play