Nhiệm vụ của người lớn là hái bắp, nhóm hái được nhiều nhất sẽ được ban tổ chức lấy danh nghĩa của bọn họ quyên tặng 100.000 nhân dân tệ mua máy móc nông nghiệp cho thôn Vương Cổ.

Nhiệm vụ của trẻ con là hái rau và nhặt trứng gà.

Vốn là Phương Từ dẫn Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc cùng đi hái rau, Lục Tử Hạo dẫn em gái đi nhặt trứng gà.

Kết quả khi Trương Duyệt Hân nghe thấy cái chia nhóm này thì không đồng ý, cô bé khóc nháo muốn đổi nhóm với trưởng thôn.

“Ngày hôm qua con đã không cùng nhóm với anh Tử Hạo, hôm nay con nhất định phải cùng nhóm với anh Tử Hạo.”

Đối với chuyện chia nhóm này, Trương Duyệt Hân rất kiên trì. Cho dù Trương Thư Du cố gắng khuyên can hay an ủi như thế nào cũng không được.

Tiếng khóc của trẻ con có thể lây lan, Hứa Nặc thấy cảnh như vậy cũng khóc kêu theo muốn chung nhóm với Lục Tử Hạo.

Sau khi Diệp Vân Linh cứu cậu bé từ sau chuyện lần trước cậu bé rơi xuống nước, Hứa Nặc rất thích Diệp Vân Linh. Ngay cả Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đi chung với cô cũng rất thích.

Phương Từ đứng ở đó có vẻ hơi xấu hổ, trưởng thôn chia hai thành viên cho cậu nhưng tất cả đều khóc kêu muốn đi sang đội đối diện. Chuyện này hơi làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

Lục Tử Hạo nhìn thấy cảnh này, sau khi hơi suy nghĩ thì cậu nói: “Anh cảm thấy người nhiều có sức mạnh lớn, chúng ta có thể cùng nhau đi hái rau trước, sau đó lại cùng nhau đi nhặt trứng gà.”

Hai người Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc không có ý kiến, bọn họ chỉ cần có thể dính lấy Lục Tử Hạo là được.

Phương Từ nhìn Lục Tử Hạo bằng ánh mắt biết ơn.

【Tổng giám đốc Lục nhỏ thật ấm áp, cậu bé rõ ràng là nhìn ra vẻ xấu hổ của Phương Từ nên mới nghĩ ra cách này.】- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

【Tổng giám đốc Lục nhỏ là người thuộc về loại bên ngoài lạnh lùng bên trong có trái tim ấm áp, nhìn cậu bé chăm sóc công chúa nhỏ Ngữ Nịnh thì sẽ biết.】

【Phương Từ thật sự rất đáng thương. Cậu bé cũng khá tốt mà! Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc không muốn chọn cậu bé, vào lúc này lòng tự trọng của cậu bé chắc chắn bị tổn thương.】

【Tiểu Từ đừng buồn, dì ôm con một cái. Yêu con.】

Vài người cầm rổ, Lục Tử Hạo đi ở phía trước. Cho dù cậu bé nói rất ít nhưng bên cạnh vẫn vây quanh đầy người.

Phương Từ đi ở cuối cùng, hơi mất mát.

Lục Ngữ Nịnh đang sửa sang lại quần áo hơi nhăn lại của mình, cô bé nhìn thấy Phương Từ đi ở hàng cuối, bộ dáng rũ đầu hơi ủ rũ một chút.

Cô bé lui ra phía sau vài bước đi cùng với Phương Từ, cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai lớn cao hơn cô bé một cái đầu, giọng nói mềm mại mở miệng nói: “Anh Phương Từ, anh không vui sao?”

Phương Từ cúi đầu nhìn về phía người ở bên cạnh.

Hôm nay Lục Ngữ Nịnh mặc cái áo thun màu trắng ở bên trong, bên ngoài mặc cái quần yếm màu nâu. Trên đầu được cột lại bằng dây cột tóc hình con chim nhỏ, trên đó còn có cái kẹp tóc hình con bươm bướm, cả người lộ ra vẻ đáng yêu sáng ngời.

Đối với sự quan tâm của cô bé, Phương Từ lắc đầu nói: “Anh không.”

Lục Ngữ Nịnh tìm kiếm trong túi, móc ra hai quả dương nãi, cô bé nhìn xung quanh trái phải một chút, cẩn thận nhét vào tay của Phương Từ, cô bé nhỏ giọng nói: “Anh Phương Từ, em cho anh cái quả này. Quả này rất ngọt, anh trai của em muốn có nhưng em không có nỡ cho đâu.”

Phương Từ nhìn hai quả dại màu đỏ ở trong lòng bàn tay, cậu bé lại nhìn người bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Tại sao em cho anh?”

Mi mắt của Lục Ngữ Nịnh cong cong, đôi mắt mỉm cười thành hình trăng non, nói: “Em hy vọng anh Phương Từ ăn trái cây xong thì có thể cảm thấy vui vẻ.”

【A a a a a a công chúa nhỏ Ngữ Nịnh rất tri kỷ. Cô bé thật sự là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất ở trên thế giới này.】

【Lại hỏi thêm một lần là làm sao có thể nhảy qua bước kết hôn để có được đứa con gái đáng yêu như vậy.】

【Ngữ Nịnh cũng quá ấm áp rồi. Đây là series muốn gạt tôi sinh con gái.】

【Có người nào cảm thấy công chúa nhỏ Ngữ Nịnh và Phương Từ rất xứng đôi không? Một tiên nữ nhỏ đáng yêu, một hoàng tử nhỏ ấm áp, tôi muốn cắn CP.】

【Tôi tuyên bố khóa chặt ‘CP Từ Ngữ’, tôi chính fan mẹ số một của hai người bọn họ.】

Sau khi Lục Tử Hạo đi được vài bước thì phát hiện không nhìn thấy em gái ở bên cạnh, cậu quay đầu thì nhìn thấy cô bé đang nói chuyện với Phương Từ. Nhìn dáng vẻ hai người còn vừa nói vừa cười.

Cậu đi về phía sau hai bước, nắm tay của Lục Ngữ Nịnh, nói: “Ngữ Nịnh, tại sao em lại đi ở phía sau vậy? Con đường này hơi trơn, em đi theo anh. Coi chừng bị té ngã đó.”

Một tay Lục Ngữ Nịnh bị Lục Tử Hạo nắm, một tay vẫy tay với Phương Từ và còn ra hiệu kêu cậu bé phải ăn trái cây.

Khóe miệng của Phương Từ khẽ mỉm cười, cậu nhìn Lục Ngữ Nịnh lắc đầu nhỏ đi ở phía trước. Lần đầu tiên cậu hâm mộ Lục Tử Hạo có một cô em gái đáng yêu và thông minh như vậy.

Nhìn hai quả trái cây dại màu đỏ ở trong lòng bàn tay, Phương Từ cầm một trái bỏ vào trong miệng của mình.

Trong giây phút khi cắn quả dại thì ngũ quan xinh đẹp đáng yêu kia cũng biến hình theo.

Chua.

Vị chua khiến Phương Từ càng thêm đau khổ, cậu bé muốn khóc.

【Ha ha ha ha ha ha khi nhìn thấy Phương Từ bỏ trái cây vào trong miệng thì tôi đoán được sẽ có cái dạng kết quả này.】

【Công chúa nhỏ Ngữ Nịnh thật sự đã lấy quả dại này lừa rất nhiều người, mấu chốt là bản thân cô bé chưa từng ăn qua, thật sự không biết nó chua nên mỗi lần đều rất nhiệt tình đưa cho người khác ăn.】

【Dùng gương mặt đáng yêu nhất và giọng nói mềm mại nhất làm chuyện tàn nhẫn nhất.】

【Ha ha ha ha ha ha nhìn thấy biểu cảm này của Phương Từ khiến tôi đột nhiên nhớ đến bộ dáng ngày đó khi Diệp Vân Linh ăn quả dại, có thể nói là biểu cảm của hai người họ giống hệt nhau.】

*

Một hàng năm người cầm rổ đi tới vườn rau trước.

Vườn rau là do ban tổ chức thuê lại từ chỗ của một người thôn dân, bên trong trồng rất nhiều rau dưa theo mùa.

Cà chua, dưa leo, ớt cay, vân vân.

Lục Tử Hạo giống một đội trưởng nhỏ đi tuốt ở phía trước, Phương Từ giống như vệ sĩ nhỏ đi ở hàng cuối cùng, em trai nhỏ và em gái nhỏ đi ở bên trong.

Trong tay mỗi người đều cầm theo cái rổ, đi thành một hàng trên đồng ruộng, cameras ghi lại cảnh tượng tuyệt đẹp này. Các fan mẹ ở trước màn hình nhìn thấy lại kích động một trận. ( truyện trên app T Y T )

Lục Tử Hạo hỏi Phương Từ: “Anh Phương Từ, có quy định hái loại rau nào không anh?”

Phương Từ gật đầu nói: “Có, phải hái cà chua, dưa leo, ớt cay, củ cải, đậu cô-ve, còn có rau xanh, rau thơm.”

Trí nhớ của Phương Từ tốt, lúc ấy trưởng thôn nói một lần thì cậu bé đã hoàn toàn nhớ kỹ.

Đại thiếu gia, đại tiểu thư này chưa từng vào vườn rau nên căn bản không thể nhận ra những loại rau này đó.

Cũng may trước kia khi bọn họ học biết chữ đều có xem qua hình ảnh liên quan, dựa vào hình ảnh trong trí nhớ tìm ra những loại rau này chắc cũng không khó.

Có Lục Tử Hạo và Phương Từ phân công hợp tác, quy định mỗi người hái loại đồ ăn nào, nhiệm vụ của mọi người đều tiến hành rất thuận lợi.

Bên kia Diệp Vân Linh dưới sự dẫn dắt của người dân mà đi tới một ruộng bắp lớn.

Diệp Vân Linh đứng ở bên cạnh đồng ruộng, cô như ngửi thấy được mùi bắp nướng.

Tưởng Mỹ Hàm đè cái mũ trên đỉnh đầu xuống, thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng. Lúc này mới khoảng chín giờ sáng nhưng lại nóng đến mức hơi không thể chịu đựng nổi. Nghĩ đến việc còn phải đi vào ruộng bắp hái bắp, còn chưa bắt đầu làm việc thì cả người cô ta đã bắt đầu trở nên bực bội.

“Nhiều bắp như vậy thì phải hái đến bao giờ chứ?” Bên cạnh có một giọng nói vang lên.

Tưởng Mỹ Hàm đang muốn trả lời, kết quả nghiêng đầu thì nhìn thấy Diệp Vân Linh đứng ở bên cạnh, cô ta lập tức lui ra phía sau một bước, hơi cảnh giác mà nói: “Cô đứng gần tôi như vậy làm cái gì chứ?”

Diệp Vân Linh nói: “Hai người chúng ta ở chung một nhóm, tôi không đứng gần cô thì đứng gần ai chứ?”

Tưởng Mỹ Hàm theo bản năng muốn phản bác nhưng cô nhìn thấy một loạt máy móc ghi hình ở phía sau Diệp Vân Linh thì lại nhịn xuống lời nói sắp buột miệng thốt ra.

Bước chân cô ta lại yên lặng di chuyển sang bên cạnh hai bước, cô tranh thủ cách Diệp Vân Linh xa một chút. Cô lại di chuyển hai bước, tránh xa một chút luôn không có gì sai.

Diệp Vân Linh đang suy nghĩ định dặn dò Tưởng Mỹ Hàm một chút, một lúc nữa nhóm của bọn họ không cần quá liều mạng. Làm vừa phải là được.

Kết quả cô nhìn thấy được Tưởng Mỹ Hàm đã lui xa cách cô hơn một mét, nhìn dáng vẻ còn muốn lui tiếp.

“Cô cách tôi xa như vậy làm cái gì? Tôi đâu có ăn thịt cô.” Diệp Vân Linh nói xong thì trực tiếp ra tay kéo Tưởng Mỹ Hàm về phía mình, Tưởng Mỹ Hàm sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.

Diệp Vân Linh rất nghiêm túc thương lượng với Tưởng Mỹ Hàm: “Mẹ của Dương Diệp, một lúc nữa nhóm của chúng ta đừng quá liều mạng. Cô xem trưởng thôn đã từng tuổi này rồi, chúng ta phải có tinh thần kính già yêu trẻ.”

Trương Hi Minh đứng ở cách đó không xa đột nhiên bị trúng đạn, “……”

Trương Hi Minh chọc chọc Thư Nhã ở bên cạnh, kéo cô xuống nước nói: “Hai chúng ta bị ghét bỏ rồi.”

Thư Nhã kéo giỏ tre ở trên người một chút, nói: “Mẹ của Tử Hạo, bằng không hai nhóm của chúng ta thi đấu xem ai hái được nhiều nhất.”

“Chắc chắn là chị hái nhiều hơn. “Diệp Vân Linh nhận thua vô điều kiện. Cô là người có nhiệm vụ ở trong người nên làm sao có thể tham gia thi đấu.

Trương Thư Du cười nói: “Mẹ của Tử Hạo, cô nhận thua quá nhanh rồi đó. Cô tốt xấu gì cũng phải giãy giụa một chút đi chứ.”

Diệp Vân Linh buông tay nói: “Có một số việc phải học cách đối mặt với hiện thực, không có thực lực thì giãy giụa thế nào cũng vô dụng.”

Mấy người bọn họ đều bị lời nói của Diệp Vân Linh làm cho tức cười.

Tưởng Mỹ Hàm phàn nàn một chút trong lòng: Chỉ biết diễn kịch.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nha mọi người!!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play