Trong khi đạo diễn Tần đang chuyển tiền thì Tưởng Mỹ Hàm rốt cuộc cũng thong thả ung dung đến chậm.

Cô ta vừa đến nơi thì nhân viên công tác ở hiện trường lấy lại tinh thần nhìn về phía Diệp Vân Linh, bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.

Hai người kia đều không dễ chọc, tối hôm qua là trạng thái ghi hình nhưng hôm nay là phát sóng trực tiếp. Nếu họ đánh nhau thì chắc chắn không ổn.

Cho dù nhân viên công tác của ban tổ chức đã nói chuyện rõ ràng với hai người bọn họ trước nhưng chỉ sợ bọn họ không thể khống chế được sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể.

Ngày hôm qua các thôn dân xem bọn họ đánh nhau lại thích xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, thậm chí họ còn hơi chờ mong bọn họ lại đánh một trận như vậy thì buổi chiều lại có đề tài để ngồi nói chuyện phiếm ở đầu thôn.

Tưởng Mỹ Hàm vừa nhìn thấy Diệp Vân Linh thì đôi mắt lập tức bốc lên lửa giận, đặc biệt là khi nhìn thấy cô như không có việc gì mà trò chuyện vui vẻ với Thư Nhã thì càng tức giận hơn.

Sau khi tối hôm qua Dương Diệp bị Lục Tử Hạo đánh thì trên mặt có một vết bầm tím.

Tuy rằng ban tổ chức đã mời bác sĩ điều trị gương mặt bị thương cho cậu bé ngay trong đêm nhưng không thể khỏi nhanh như vậy được.

Vì không để người ở trước phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy nên lúc nãy ban tổ chức cũng đã nói rõ với Tưởng Mỹ Hàm. Hôm nay Dương Diệp không tham gia ghi hình với lý do là tối hôm qua khi chơi đùa không cẩn thận bị thương, trạng thái không tốt.

Đương nhiên họ cũng sẽ bồi thường cho cô, sau khi chương trình được phát sóng thì sẽ cắt nối biên tập cho cô nhiều cảnh hơn một ít. Hơn nữa còn bảo đảm sẽ mua cho cô hai từ khóa hot search.

Đây cũng là nguyên nhân Tưởng Mỹ Hàm không tức giận đến mức rời đi. Nhưng điều này cũng không đại biểu Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy Diệp Vân Linh thì sẽ không tức giận.

Đừng nói đến việc cô ta cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Diệp Vân Linh, khi cô ta nhìn thấy Thư Nhã và Diệp Vi Vi thì cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên. Ngày hôm qua bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng cô ta xấu hổ như vậy.

Tuy rằng Trương Thư Du không có ở hiện trường nhưng có lẽ cũng nghe nói rồi nhỉ.

Lại thêm ánh mắt của các thôn dân làm Tưởng Mỹ Hàm luôn cảm thấy tất cả mọi người như đang xem chuyện cười của cô ta.

Cô cũng không biết phải mở miệng chào hỏi với mọi người như thế nào.

Khi Tưởng Mỹ Hàm còn chưa nghĩ kỹ là nên mở miệng như thế nào thì Diệp Vân Linh đang đứng ở vị trí đầu tiên nhìn thấy được cô ta trước.

Chỉ thấy Diệp Vân Linh rất nhiệt tình mà vẫy tay về phía Tưởng Mỹ Hàm, nói: “Mỹ Hàm, cô mau tới đây. Chỉ còn thiếu có một mình cô thôi đó.”

Tưởng Mỹ Hàm đang tự hỏi thì nghe thấy tiếng ‘Mỹ Hàm’ nhiệt tình như vậy, cô ta lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là té ngã.

Tưởng Mỹ Hàm hơi hoảng sợ nhìn Diệp Vân Linh, cô nói thầm trong lòng: Đây là cách mới mà Diệp Vân Linh muốn đối phó với cô ta sao?

Trong phòng điều khiển, đạo diễn Tần vốn đang nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp không chớp mắt. Chén chè mè đen đang cầm trong tay đút vào miệng một cách máy móc, khi nhìn thấy cảnh này thì ông phun chè mè đen trong miệng ra, tất cả đều văng lên trên màn hình TV LCD. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Vẻ mặt ông đầy hoảng sợ nhìn gương mặt nở nụ cười tràn đầy thanh xuân của Diệp Vân Linh, hơn nửa ngày ông mới phản ứng lại, nói một câu: “Tôi đã nói với cô ấy là đừng gây chuyện, cô ấy đang muốn làm gì đó?”

Đạo diễn chấp hành hơi chột dạ nói: “Có lẽ người ta chỉ muốn chào hỏi một cái mà thôi.”

Đạo diễn Tần hỏi: “Nghe đáng tin thật đấy nhỉ?”

Đạo diễn chấp hành không nói nữa, nhanh chóng lấy một cái khăn sạch lau khô màn hình LCD.

Nhìn Diệp Vân Linh trong màn hình vẫn đang nở nụ cười, nói cô gây chuyện thì lại không có. Người ta còn chào hỏi nhiệt tình, nhưng như vậy mới càng khủng bố. Còn không bằng lạnh lùng như lúc trước còn tốt hơn một chút.

Diệp Vân Linh không ngừng chào hỏi với Tưởng Mỹ Hàm, thậm chí còn bắt đầu khen, “Mỹ Hàm, bộ quần áo cô mặc hôm nay rất đẹp, trang điểm cũng đẹp.”

Trái tim của Tưởng Mỹ Hàm đã bắt đầu run rẩy, cô ta chắc chắn đang suy nghĩ chiêu gì đó để đối phó với cô.

Nghĩ đến đây thì Tưởng Mỹ Hàm nháy mắt vực dậy tinh thần với Diệp Vân Linh, cô tuyệt đối không thể bị trúng chiêu.

Khi đi đến nhóm thì cô ta đứng cách Diệp Vân Linh rất xa, bộ dáng kia như Diệp Vân Linh là bệnh dịch gì đó vậy.

Ngược lại khi Lục Ngữ Nịnh nhìn thấy Tưởng Mỹ Hàm thì theo bản năng trốn ở phía sau lưng của anh trai.

Trương Hi Minh biết rõ chuyện xảy ra vào tối hôm qua của bọn họ, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị hôm nay sẽ có khiêu chiến nhưng kết quả lại làm hắn thấy được hình ảnh như vậy.

Nếu không phải đã xem qua băng ghi hình hai người bọn họ đánh nhau vào tối hôm qua, Trương Hi Minh thật sự sẽ cho rằng hai người bọn họ là một đôi bạn tốt đó.

Tuy nhiên hắn là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, loại trường hợp này còn có thể giữ được, coi như không có việc gì mà bắt đầu quá trình ghi hình.

Hắn nhìn về phía mấy đứa trẻ đang đứng ở hàng trước, hỏi bằng giọng nói thân thiết: “Các bảo bối nhỏ đáng yêu, các con có ăn bắp chưa?”

Tất cả mọi người trả lời theo, “Tụi con ăn rồi.”

Trương Hi Minh hỏi lại: “Vậy các con hái bắp chưa?”

Mọi người đều lắc lắc đầu.

Trương Hi Minh nói: “Bắp là một loại thực phẩm tốt vừa có thể làm món chính vừa có thể làm trái cây, mặc kệ là dùng để nấu canh hay luộc đều ăn rất ngon, lại rất dễ bảo quản. Các con có muốn đi xem trước khi bắp được hái xuống trông thế nào không?”

Các bạn nhỏ đều trăm miệng một lời mà hô: “Con muốn ạ.”

Trương Hi Minh tiếp tục hướng dẫn: “Vậy hôm nay chúng ta có thể mượn mẹ của các con một chút để giúp các bác nông dân cùng hái bắp có được không?”

Các bạn nhỏ: “Dạ được.”

Giọng nói vừa to lớn vang dội vừa mạnh mẽ.

Trương Thư Du mỉm cười vỗ con gái của mình một cái, nói: “Được cái gì mà được, để mẹ đi làm việc mà con vui vẻ như vậy sao?”

Trương Duyệt Hân không tim không phổi cười nói: “Mẹ đi hái bắp cùng với các dì, con và anh Tử Hạo sẽ cổ vũ cho mọi người.”

Mọi người đều bật cười khi nghe thấy lời nói của Trương Duyệt Hân, không hổ là fan nhỏ thích cái đẹp.

Lục Tử Hạo được nhắc tên, đáy mắt của cậu hơi lóe lên tia ngượng ngùng nhưng không thể hiện ra ngoài.

Lúc này Trương Hi Minh lấy ra thẻ nhiệm vụ bắt đầu đọc: “Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là trợ giúp bác nông dân hái bắp. Ở trong thời gian quy định, nhóm nào hái được nhiều hơn thì sau đó ban tổ chức sẽ lấy tên của nhóm khách mời đó quyên tặng 100.000 nhân dân tệ dùng để mua máy thu hoạch bắp cho thôn Vương Cổ.”

Sau khi đọc xong nhiệm vụ thì phải bắt đầu hoạt động rút thăm.

Lần này ban tổ chức chuẩn bị một nhóm hai người, một người dư lại sẽ tự động cùng nhóm với trưởng thôn Trương Hi Minh.

Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều rất muốn cùng một nhóm với Trương Hi Minh, đối phương là đàn ông, bắp lại nặng. Về việc tốn sức thì cần người đàn ông giống như Trương Hi Minh để giúp đỡ.

Cách rút thăm chính là rút cây dài cây ngắn, tổng cộng có sáu cây gậy và đuôi gậy đều có màu sắc. Có ba loại màu sắc là đỏ, vàng, xanh, rút được màu giống nhau thì ở chung một nhóm.

Trên cơ bản mọi người đều kêu các bạn nhỏ tiến lên rút thăm, Lục Ngữ Nịnh rút được màu đỏ.

Người thứ hai lên rút thăm là Tưởng Mỹ Hàm, khi mọi người nhìn thấy màu sắc trên cây gậy của cô thì nhân viên công tác ở hiện trường đều hít hà một hơi.

Màu đỏ.

Ba loại màu sắc, chỉ có xác suất một phần sáu là hai người bọn họ rút thăm ở cùng một nhóm. Đây là tiết tấu bầu trời muốn thay đổi.

Đạo diễn Tần nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy sốt ruột mà kêu đạo diễn chấp hành: “Rút lại rút lại rút lại, nhanh chóng thay đổi cây gậy của hai người bọn họ.”

Đạo diễn chấp hành có vẻ mặt khó xử: “Thay đổi không được, bây giờ đang phát sóng trực tiếp. Mọi người đều thấy được.”

Đạo diễn Tần tức giận đến mức cầm lấy cuốn vở trong tay gõ lên người của đạo diễn chấp hành, “Cậu không biết sắp xếp trước một chút, đừng để cho hai người bọn họ ở cùng một nhóm sao? Cậu xem coi cái này gọi là chuyện gì đây.”

Đạo diễn chấp hành xoa xoa bả vai của mình, nói: “Tôi làm sao biết được là trùng hợp như vậy chứ? Là chính anh nói mà, chương trình phải chú trọng tính chân thật. Chuyện này không phải rất chân thật sao?”

Đạo diễn Tần tức giận đến mức lại lần nữa lấy cuốn vở gõ ở trên người của đạo diễn chấp hành, ông vừa gõ vừa mắng: “Tôi kêu cậu chân thật, kêu cậu chân thật này.”

Bây giờ phát sóng trực tiếp cả nước, muốn sửa cũng không sửa được.

Hai người này đều rút thăm cùng một nhóm, đạo diễn Tần nghĩ lại thì trái tim nhỏ của ông cũng không thể chịu đựng nổi.

Bên kia, Diệp Vân Linh nhận được nhiệm vụ cốt truyện thứ năm do hệ thống tuyên bố: [Theo trưởng thôn tuyên bố nhiệm vụ, suy nghĩ của Diệp Vân Linh lại trở nên lung lay. Cô ấy nhớ lại mấy cuộc thi đấu trước tất cả đều bại bởi Diệp Vi Vi, lần này Diệp Vân Linh đặt ánh mắt ở trên người đứa nhỏ……]

Tổng thể mà nói thì đoạn cốt truyện này chính là mấy lần trước bản thân nguyên chủ âm thầm thi đấu với Diệp Vi Vi đều thua, lần này cô ấy muốn lợi dụng đứa nhỏ.

Nhiệm vụ của đứa trẻ và người lớn tách ra, nguyên chủ hy vọng Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh có thể thắng cho nên thường thúc giục hai đứa làm việc nhanh lên. Dẫn tới việc Lục Ngữ Nịnh quá căng thẳng nên bị té ngã, cánh tay còn bị cục đá làm cho chảy máu.

Mấu chốt là nguyên chủ nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh té ngã thì phản ứng đầu tiên không phải tiến lên an ủi mà là mắng cô bé vô dụng, làm một chút việc nhỏ cũng có thể làm thành như vậy.

Chờ khi cô ấy phản ứng lại thì cảnh này đã bị phát sóng trực tiếp ra ngoài, sau đó nguyên chủ dù muốn giả bộ đối xử tốt với Lục Ngữ Nịnh như thế nào thì cư dân mạng cũng không tin. Trên mạng đều đang mắng cô.

Khi Diệp Vân Linh nhìn thấy nhiệm vụ này thì trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ.

Cô hơi hưng phấn nhìn về phía cột tiến độ cốt truyện của bản thân đã tiến triển tới 20%, cô hơi hưng phấn hỏi hệ thống: 【Thống Tử, có phải là chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này thì có thể giải khóa được gông xiềng tầng thứ nhất có đúng không?】

Hệ thống cũng rất vui vẻ, nó bay múa vòng quanh Diệp Vân Linh, trả lời: 【Không sai, gông xiềng tầng thứ nhất là vận may. Sau khi cởi bỏ thì cô sẽ không làm cái gì cũng xui xẻo nữa.】

Tâm trạng của Diệp Vân Linh rất tốt, thậm chí nhìn về phía Tưởng Mỹ Hàm ở bên cạnh cũng thật lòng cảm thấy thuận mắt hơn vài phần.

Tưởng Mỹ Hàm vốn đang bực bội khi bản thân ở cùng một nhóm với Diệp Vân Linh, cô ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt ‘liếc mắt đưa tình’ kia của Diệp vân Linh, sợ tới mức thiếu chút nữa không thể cầm chắc được cây gậy trong tay.

Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play