Ngày hôm sau.

Trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rực rỡ.

Các cư dân mạng cũng bắt đầu ngồi xổm trước phòng phát sóng trực tiếp để nhìn niềm vui trong ngày hôm nay.

Bọn họ căn bản không biết tối hôm qua sau khi phát sóng trực tiếp đóng lại thì đã xảy ra chuyện long trời lở đất.

Mọi người lại thức dậy trong tiếng âm nhạc du dương, cái loa thông báo các mẹ có thể đến hội trường trong thôn để nhận bữa sáng.

Diệp Vân Linh đứng ở trước nhà tranh tìm một khoảng đất trống, bắt đầu luyện Thái Cực.

Tay trái ôm dưa hấu tay phải ôm dưa hấu nhưng vẫn luyện ra hình ra dáng.

Trong lòng ngực của Lục Ngữ Nịnh ôm một con thỏ con, cô bé vừa vuốt ve con thỏ con vừa đút nó ăn sáng. Bên chân của cô bé còn có hai con thỏ con đang ngồi xổm cầu xin được cưng chiều, cố gắng muốn bò lên trên đùi của cô bé.

Sau khi Lục Tử Hạo đánh răng rửa mặt xong, cậu bé thay một bộ quần áo sạch sẽ. Áo thun đơn giản cộng thêm một cái quần thể dục mặc ở trên người cậu bé lập tức trông có vẻ cao lớn không ít, chọc các fan mẹ lại kêu ngao ngao.

Khi cậu ra ngoài nhìn thấy Diệp Vân Linh còn đang khoa tay múa chân ở nơi đó, cậu nhắc nhở nói: “Chúng ta nên ăn cơm sáng chứ ạ? Ngữ Nịnh đói bụng rồi.”

Diệp Vân Linh đang hít mây nhả khói, nói: “Dì không có thời gian, con đi giúp Ngữ Nịnh lấy một chút đồ ăn sáng về đi, thuận tiện cũng lấy một chút cho dì. Dù sao con cũng biết đường.”

Lục Tử Hạo nói: “Dì là người lớn, con là trẻ con. Việc này phải do dì làm chứ.”

Diệp Vân Linh hơi ngừng động tác một chút, hơi lộ vẻ đắc ý mà nói: “Chuyện đi lấy bữa sáng này ban tổ chức không quy định là chỉ có người lớn đi lấy hoặc là trẻ con đi lấy. Bữa sáng thuộc về người nào không thể nhịn đói được đi lấy, dù sao thì dì còn có thể chịu đựng được.”

Lục Tử Hạo hít sâu một hơi, qua một đêm, chút kính lọc cảm động đã hoàn toàn bị phá nát.

Cậu nhìn về phía Lục Ngữ Nịnh ở bên cạnh, hỏi: “Nịnh Nịnh, em có muốn đi lấy bữa sáng cùng với anh không?”

Lục Ngữ Nịnh nhìn ba con thỏ con vẫn luôn vây xung quanh mình, cô bé lộ ra vài phần áy náy nói: “Anh, em không thể đi cùng với anh. Nhóm thỏ con còn chưa ăn no.”

Lục Tử Hạo: “Được rồi.”

Cuối cùng cậu một mình đi về phía hội trường với gương mặt ủ rũ, phía sau còn truyền đến giọng nói lớn tiếng của Diệp Vân Linh: “Dì thích ăn thịt. Nếu có thịt thì lấy thịt cho dì nhé, con lấy nhiều một chút thì dì mới có thể ăn no.”

Lục Tử Hạo tức giận đến mức suốt dường đi vừa đá hòn đá nhỏ vừa nhỏ giọng nói thầm một câu: “Mỗi ngày đều ăn thịt chắc chắn sẽ mập lên.”

【Ha ha ha ha ha ha không được không được rồi, tôi thật sự sắp cười chết vì màn tương tác của Lục Tử Hạo và Diệp Vân Linh.】 - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

【Sự vui vẻ vào sáng sớm đến từ hai người họ, tôi sắp cười đến mức chảy nước mắt ra rồi.】

【Nhìn thấy dáng vẻ vừa tức vừa không thể làm gì được của Lục Tử Hạo. Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy rất buồn cười. Ha ha ha ha.】

【Đầu tiên tôi là fan mẹ của Tổng giám đốc Lục nhỏ, tiếp theo tôi là fan mẹ của Tổng giám đốc Lục nhỏ ha ha ha ha ha ha】

【Loại người như Diệp Vân Linh không xứng làm mẹ người khác. Mọi người có thể đi xem phòng phát sóng trực tiếp của tiên nữ Vi Vi một chút, mới sáng sớm cô ấy đã bận trong bận ngoài vì con trai.】

【Đúng đúng, tiên nữ Vi Vi thật sự là lúc nào cũng đặt Phương Từ trong lòng. Tuy rằng là mẹ kế nhưng tốt hơn mẹ ruột.】

【Cái này không cần phải so sánh nhỉ. Tôi cảm thấy Diệp Vân Linh cũng khá tốt, tôi nhìn xem tương tác của mẹ con bọn họ khá tốt, rất chân thật.】

Mối quan hệ giữa Diệp Vân Linh và Lục Tử Hạo khiến cho không ít cư dân mạng thích xem, đương nhiên tính tranh luận cũng khá lớn. Chủ yếu là mọi người không quen nhìn cách nuôi con không tập trung này của Diệp Vân Linh.

Một lúc sau Lục Tử Hạo đã quay trở lại, mang bữa sáng về.

Cậu bé mang một chén cháo và một cái trứng luộc cho Lục Ngữ Nịnh, bản thân cậu cũng giống như vậy.

Cậu bé mang cho Diệp Vân Linh một chén sữa đậu nành và bốn cái bánh bao.

Diệp Vân Linh nhìn thấy bánh bao thơm ngon kia, cô nhịn không được mà khen một câu: “Thật đúng là con trai tốt của mẹ.”

Lục Tử Hạo không phản ứng lại cô, ánh mắt ra hiệu kêu Lục Ngữ Nịnh nhanh chóng rửa tay rồi lại đây ăn sáng.

Diệp Vân Linh bước lên muốn ăn cái gì đó nhưng Lục Tử Hạo nhìn chằm chằm tay của cô, nhíu mày: “Dì đi rửa tay trước đi rồi lại ăn sáng.”

Diệp Vân Linh duỗi tay muốn lấy cái bánh bao ăn trước, nói: “Dì ăn một cái trước đã.”

Lục Tử Hạo đã sớm đề phòng cô nên cậu bé nhanh chóng cướp dĩa bánh bao kia về, cậu nhìn chằm chằm cô nói: “Dì đi rửa tay trước.”

Diệp Vân Linh bất đắc dĩ: “Dì biết rồi, dì biết rồi.”

Sau khi rửa tay xong hai mẹ con một lần nữa ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bữa sáng.

Diệp Vân Linh uống một ngụm sữa đậu nành trước, sữa đậu nành mới pha xong, thanh khiết và thơm ngon. Cô lại cắn một ngụm bánh bao lớn, kết quả lại phát hiện bên trong tất cả đều là cải trắng. Cô hơi ghét bỏ mà hỏi người bên cạnh: “Tại sao không phải là bánh bao thịt vậy?”

Lục Tử Hạo trả lời rất bình tĩnh: “Đi quá trễ nên hết rồi.”

Lục Tử Hạo nhìn thấy biểu cảm tan vỡ của Diệp Vân Linh, tâm trạng của cậu đột nhiên trở nên rất tốt, lại nói thêm một câu: “Lần sau dì phải dậy sớm một chút đi lấy bữa sáng, chim chóc dậy sớm mới có sâu để ăn.”

Diệp Vân Linh gật đầu rất nghiêm túc, nói: “Con nói có lý, lần sau con thức dậy đừng có đánh răng rửa mặt trước. Con nên đi lấy bữa sáng về trước.”

Lục Tử Hạo cạn lời mà muốn trợn trắng mắt, tu dưỡng của hào môn lại khiến cậu nhịn xuống. ( truyện trên app tyt )

Quá trình ghi hình ba ngày hai đêm sẽ kết thúc vào buổi chiều hôm nay, tuy nhiên vẫn phải tiếp tục hoạt động buổi sáng.

Sau khi ăn bữa sáng xong thì mọi người lại nhận được thẻ nhiệm vụ tập hợp ở trong hội trường của thôn.

Người còn chưa đi tới bên kia thì Diệp Vân Linh đã bị đạo diễn Tần chặn lại, ông lôi kéo nói chuyện rõ ràng với cô. Đơn giản là hy vọng hôm nay cho dù như thế nào thì cô cũng đừng xảy ra tranh chấp với Tưởng Mỹ Hàm.

Ngày hôm qua là ghi hình nên còn có thể cắt nối biên tập, hôm nay phát sóng trực tiếp, nếu xảy ra chuyện gì thì thần tiên cũng thật sự rất khó cứu được.

Cái chương trình này có đủ bất ngờ rồi.

“Phía Tưởng Mỹ Hàm thì tôi chắc chắn sẽ dặn dò cô ấy, cô ở bên này cũng chú ý một chút cho tôi.” Trước khi cô đi, đạo diễn Tần còn cố ý dặn dò một câu: “Hôm nay nếu lại xảy ra chuyện thì tôi sẽ chết cho cô xem.”

Diệp Vân Linh vỗ vỗ bả vai của đạo diễn Tần nói: “Yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định sẽ an phận. Chỉ cần cô ta không kiếm chuyện thì toàn bộ hành trình tôi sẽ làm người vô hình, không gây chuyện và sẽ không nói nhiều lời.”

Đạo diễn Tần nhớ đến chuyện lúc trước cô luôn thi đấu với thái độ Phật hệ, ông lại khuyên: “Vậy cũng không thể quá im lặng. Nếu bên phía của cô không có điểm gì để xem thì sau này rất khó cắt nối biên tập.”

Diệp Vân Linh thuận miệng trả lời vài câu, sau đó cô cùng với hai người Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh cùng nhau đi đến hội trường.

Khi đi đến bên kia, cô phát hiện trừ Tưởng Mỹ Hàm thì tất cả những người khác đều đến đông đủ.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, mặc kệ là nhân viên công tác của ban tổ chức hay thôn dân ở đây vây xem đều có nhận thức mới về Diệp Vân Linh.

Khi Thư Nhã nhìn thấy Diệp Vân Linh thì giơ ngón tay cái lên với cô, Diệp Vân Linh hai tay ôm quyền, trả lời: “Thất kính thất kính.”

Điều này làm cho Thư Nhã bật cười.

Những đứa trẻ khác không biết có chuyện gì xảy ra, chúng chỉ cảm thấy bộ dáng bây giờ của Diệp Vân Linh rất buồn cười, cũng nhịn không được mà cười ha ha.

Ánh mắt của Diệp Vi Vi xoay chuyển như đang tự hỏi gì đó, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, chào hỏi như bình thường: “Buổi sáng tốt lành.”

Diệp Vân Linh vẫy tay: “Buổi sáng tốt lành.”

Tối hôm qua Trương Thư Du quá mệt mỏi, ngủ tương đối sâu, cô không nhìn thấy hình ảnh ngày hôm qua. Vừa rồi nhìn thấy động tác của Thư Nhã và Diệp Vân Linh thì cô cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ coi hai người bọn họ có ám hiệu nhỏ gì đó mà thôi.

Đã gần tới giờ tập hợp rồi nhưng còn chưa thấy bóng dáng của Tưởng Mỹ Hàm, Trương Hi Minh vừa trò chuyện với mọi người để làm hiện trường không quá sượng, vừa lén khoa tay múa chân với nhân viên công tác ở bên ngoài để bọn họ đi tìm Tưởng Mỹ Hàm tới đây.

Đạo diễn Tần ở bên kia thúc giục hỏi: “Tình huống bên kia của Tưởng Mỹ Hàm thế nào?”

Đạo diễn chấp hành nói: “Đang chần chừ kéo dài, xem bộ dáng của cô ta là còn muốn kéo dài thời gian tiếp. Có thể là ngày hôm qua bị đánh, hôm nay lại muốn ghi hình cùng với Diệp Vân Linh nên cảm thấy không được tự nhiên đi.”

Đạo diễn Tần đạo nhìn Diệp Vân Linh đang nói chuyện phiếm với Thư Nhã ở giữa sân và nói: “Tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên.”

Tại sao người này ngủ một giấc tỉnh lại thì giống như người không có việc gì, chẳng lẽ người cả đêm buồn rầu đến mức ngủ không được chỉ có ông ấy thôi sao?

Nghĩ đến mình bởi vì thức đêm nên buổi sáng thức dậy thấy một nắm tóc rụng trên giường khiến ông cảm thấy đau lòng.

Khi ngửi thấy mùi hương mè đen, ông nghiêng đầu nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy đạo diễn chấp hành đang cầm một cái chén chè mè đen. Ông ghé sát lại gần hỏi: “Cái này uống ngon không?”

Đạo diễn chấp hành nói: “Cũng không tệ lắm, là đồ uống cho bữa sáng. Đổ nước vào ngâm là được, tiện lợi.”

Đạo diễn Tần rất tự nhiên mà cầm lấy chén chè mè đen, nói: “Vậy cho tôi chén này đi, tự cậu đi làm một chén khác đi. Đúng rồi, bên Tưởng Mỹ Hàm cũng phải thúc giục cho tôi, đừng chậm trễ thời gian ghi hình.”

Đạo diễn chấp hành gật đầu, lấy điện thoại di động ra, hắn click mở mã QR nhận tiền đưa tới trước mặt đạo diễn Tần rồi nói: “3.6 nhân dân tệ một túi.”

Đạo diễn Tần: “……”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play