Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 22: Trách nhiệm với bọn nhỏ


2 tuần

trướctiếp

Sau khi Diệp Vân Linh trở về, đầu tiên là cô kêu hai đứa nhỏ thay bộ đồ ướt ra.

Cô vừa mới đi ra ngoài chưa được một lúc thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh chạy nhanh vào trong nhà, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cái tay nhỏ của Lục Ngữ Nịnh chỉ vào trên giường, “Tiểu Tam đã đi tiểu ở trên giường.”

Diệp Vân Linh nhìn về phía giường, trên cái chăn đơn màu lam có một vết bẩn bốc lên mùi hôi.

Đôi mắt của Lục Ngữ Nịnh trông mong mà nhìn Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh nhanh chóng nói: “Tự con giặt sạch đi, dì không giúp được con.”

Đời này cô chưa từng hầu hạ bất kỳ ai, huống chi là động vật. Nói xong cô xoay người muốn rời đi, kết quả nhìn thấy bộ dáng chen chúc trong góc luống cuống tay chân thay quần áo của Lục Tử Hạo.

Lúc này cô nhìn thấy cậu bé sốt ruột muốn mặc quần áo vào.

Chiếc quần lót phía trước có in hình con voi nhỏ màu hồng nhạt cứ như vậy mà lộ trong không khí, chọc Diệp Vân Linh cười ha ha: “Thì ra là con thích con voi nhỏ màu hồng nhạt hả?”

Gương mặt của Lục Tử Hạo đỏ lên, cậu thẹn quá thành giận mà nói: “Dì đi ra ngoài đi.”

Diệp Vân Linh lại không đi nữa, cô tùy tiện nhìn cậu nói: “Con có muốn dì giúp con không?”

“Con không cần, dì đi ra ngoài đi.” Lục Tử Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, trong lúc nói chuyện thì cậu cũng đã mặc xong quần áo. Cậu tức giận trực tiếp đẩy Diệp Vân Linh đi ra ngoài.

Diệp Vân Linh mỉm cười đi ra ngoài, sau đó nhìn về phía VJ, hỏi: “Đạo diễn Tần ở chỗ nào, tôi có việc muốn tìm ông ấy.”

VJ quay phim cho cô bị dọa sợ nhảy dựng, chị đại này chắc sẽ không muốn đánh người nữa đúng không?

Diệp Vân Linh nhìn vẻ mặt của bọn như vậy, cô nói: “Tôi không đánh người, anh mau dẫn tôi đi tới chỗ đó đi.”

VJ quay phim chỉ có thể dùng bộ đàm liên hệ trước, sau khi bên kia nói được thì hắn mới dẫn Diệp Vân Linh đi tới chỗ đó.

Trong nhà, Lục Ngữ Nịnh đang rửa sạch nước tiểu của con thỏ. Cô bé cũng không biết phải rửa như thế nào nên xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lục Tử Hạo, “Anh, cái này rửa như thế nào vậy?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bình thường một khi em gái gặp khó khăn thì Lục Tử Hạo sẽ lập tức tiến lên, lần này cậu bé lại không tiến lên kịp lúc mà vừa mở vali hành lý ra vừa nói với em gái: “Em thay cả cái khăn trải giường luôn đi. Anh nhìn thấy phía bên kia của dì Vân còn có khăn trải giường mới.”

Lục Ngữ Nịnh thấy xin giúp đỡ với anh trai không được, cô bé chỉ có thể tự mình cởi giày ra, cố gắng bò lên trên giường. Cô bé ôm toàn bộ mấy con thỏ kia xuống dưới trước.

Cô bé vừa ôm vừa trách mắng: “Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, cái giường là dùng để ngủ. Lần sau các con cũng không thể đi tiểu ở chỗ này, bằng không mẹ sẽ không cho các con ăn củ cải đâu.”

Cũng không biết ba con thỏ con kia có phải nghe hiểu không, mỗi con đều chạy tới bên cạnh Lục Ngữ Nịnh cọ tay của cô bé, chọc cô bé mỉm cười khúc khích không ngừng.

Bên kia Lục Tử Hạo lấy một khối Rubik không gian ra từ trong vali ra, sau khi cậu xoay vài cái thì một cái đồng hồ thông minh lộ ra ở bên trong.

Từ nhỏ Lục Tử Hạo đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, cậu biết rõ ràng chuyện hôm nay chắc chắn rất phiền phức. Có nhiều người nhìn thấy Diệp Vân Linh đánh người như vậy, đến lúc đó truyền ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người mắng cô. Hơn nữa mẹ của Dương Diệp kia trông rất hung dữ, nói không chừng sẽ đối phó với Diệp Vân Linh.

Trước khi tới tham gia cái chương trình này, Lục Tử Hạo đã xem không ít phim truyền hình và tiểu thuyết về thể loại mẹ kế con trai riêng, con gái riêng.

Trên đó đều nói mẹ kế sẽ không thật lòng đối xử tốt với con của người khác, cho dù đối xử tốt thì cũng chỉ là làm bộ ở bên ngoài.

Trước kia Diệp Vân Linh đối với với hai người bọn họ không tốt lắm, lần này một hai bắt bọn họ phải tham gia chương trình thực tế này. Lục Tử Hạo lo lắng cô sẽ có âm mưu gì đó ví dụ như muốn trộm bán bọn họ linh tinh.

Cho nên cậu cố ý giấu thêm một cái di động để phòng ngừa lỡ như thật sự xảy ra loại chuyện này thì cậu còn có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Vốn đồng hồ là dùng để phòng ngừa Diệp Vân Linh, bây giờ lại phải dùng để giúp cô.

Cậu gọi điện vào một số điện thoại, sau khi bên kia vang lên vài tiếng thì mới bắt máy. Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến vành mắt của Lục Tử Hạo hơi ửng đỏ, cậu lại không biểu hiện ra ngoài, mở miệng nói: “Ba, con muốn nhờ ba giúp ạ.”

*

Đạo diễn Tần ngồi trong văn phòng nhỏ được tạo ra tạm thời cho ông. Trong miệng của ông ngậm một miếng nhân sâm để nâng cao tinh thần. Bây giờ uống trà cẩu kỷ đã không thể thỏa mãn được ông nữa rồi.

Bên này mới vừa tiễn Tưởng Mỹ Hàm ồn ào đến muốn chết muốn sống đi, bên kia Diệp Vân Linh cũng nói muốn gặp ông.

Tránh được mùng Một cũng không tránh được ngày Rằm, dứt khoát có chuyện gì thì hôm nay cùng nhau giải quyết đi.

Nghĩ đến tính tình hung dữ kia của Diệp Vân Linh, ông cảm giác hai miếng nhân sâm không đủ. Ông lại lấy hai miếng nhân sâm từ trong hộp ra ngậm ở trong miệng.

Diệp Vân Linh tới rất nhanh, từ trên sắc mặt cũng không nhìn ra được vẻ vui vẻ hay tức giận. Ngay cả tư thế đi đường cũng không khác gì với trước kia, hai tay cô đút trong túi áo khoác, không giống nữ minh tinh ưu nhã chút nào.

Điều này khiến ông đột nhiên có loại cảm giác yên lặng trước bão táp.

Diệp Vân Linh tự tìm chỗ ngồi xuống, cô cũng không nói lời nào. Hai người cứ nhìn lẫn nhau như vậy.

Đạo diễn Tần nhịn không được mà mở miệng nói trước: “Chuyện này đã được xử lý, sẽ không truyền ra ngoài. Cô yên tâm đi.”

Diệp Vân Linh: “Ừm.”

Bản thân cô không để ý danh tiếng, dù sao cũng đã kém rồi, thêm một cái scandal hay thiếu một cái scandal cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là trong video còn nhắc đến Lục Tử Hạo.

Tuy nói nguyên nhân gây ra chuyện này là do Dương Diệp khởi đầu trước. Nếu thật sự truyền ra ngoài thì các cư dân mạng sẽ không nghĩ như vậy, bàn luận về tội của nạn nhân cũng là hiện tượng phổ biến.

Dù sao Lục Tử Hạo cũng là do cô dẫn đến tham gia chương trình thực tế, bảo đảm cậu bé an toàn là chuyện cơ bản mà cô phải làm được.

Đạo diễn Tần thấy cô lại không nói chuyện, sợ trong lòng cô còn cảm thấy không thoải mái, còn muốn trả thù Tưởng Mỹ Hàm nên ông mở miệng khuyên: “Cô Diệp, tôi biết việc này không phải là do cô sai nhưng chuyện này gây ồn ào lớn thì không có chỗ tốt đối với cô và ban tổ chức. Nếu trong lòng của cô còn thật sự cảm thấy không thoải mái thì tôi có thể giảm bớt một ít cảnh quay của Tưởng Mỹ Hàm, giúp cô trút giận một chút.”

Làm đạo diễn chương trình thực tế, ông nói ra loại lời này thật không chút lý trí. Nhưng Diệp Vân Linh từng giúp ông, hơn nữa việc này vốn là tiên liêu giả tiện*. Trong thâm tâm thì đạo diễn Tần vẫn đứng ở bên phía của Diệp Vân Linh, ở dưới tình huống căn bản không làm ảnh hưởng đến ban tổ chức thì giúp cô trả thù nho nhỏ cũng được.

(*Tiên liêu giả tiện: kiểu người ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi gây chuyện với người khác.)

“Không cần, từ trước đến nay con người của tôi có thù oán thì đều tự mình trả thù, không cần mọi người lo lắng.” Diệp Vân Linh lắc đầu từ chối, nói: “Tôi tới tìm ông muốn lấy một ít thuốc.”

Khi Diệp Vân Linh trở về thì hai đứa nhỏ đã đi ngủ, khăn trải giường cũng thay cái mới.

Lục Ngữ Nịnh ngủ ở phía bên trong bức tường, trong lòng ngực còn ôm ba con thỏ con.

Lục Tử Hạo ngủ ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ cũng mệt mỏi.

Diệp Vân Linh tiến lên, nhẹ nhàng vén ống quần bên trái của Lục Tử Hạo lên, nhìn chỗ trầy da ở trên đầu gối thì đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia híp lại.

Miệng vết thương đều không sâu nhưng diện tích không nhỏ, chắc là bị mặt đất làm cho trầy da khi đánh nhau với Dương Diệp.

Tên nhóc con này rất biết chịu đựng đó, dọc theo đường đi đều không nói chuyện. Nếu không phải lúc trước khi cô vào nhà không cẩn thận nhìn thấy thì cô còn không phát hiện ra cái này đâu.

Tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên.

Diệp Vân Linh nhẹ nhàng cuốn ống quần lên, cô lấy nước sát trùng ra nhẹ nhàng sát trùng bên cạnh miệng vết thương.

Nước sát trùng lau ở trên miệng vết thương kích thích cơn đau đớn, Lục Tử Hạo tỉnh dậy rất nhanh.

Khi cậu phát hiện Diệp Vân Linh đang thoa thuốc cho cậu thì cậu cảm thấy hơi kinh ngạc.

Diệp Vân Linh nhìn thấy đối phương tỉnh dậy thì dứt khoát trực tiếp nhét chai thuốc vào trong tay của cậu, nói: “Nếu con tỉnh dậy thì tự mình bôi thuốc đi, dì mệt rồi.”

Khi đi tới cửa thì cô xoay người lại nói thêm một câu: “Lần sau đánh nhau nhớ che chở bản thân một chút, làm gì có chuyện đánh người khác mà cũng làm cho bản thân bị thương chứ.”

Lục Tử Hạo tò mò hỏi: “Con đánh nhau mà dì không trách con sao?”

Diệp Vân Linh: “Không phải con đánh thắng sao? Dì trách con làm gì chứ?”

Nhìn bóng dáng Diệp Vân Linh rời đi, thân thể nho nhỏ kia của Lục Tử Hạo ngồi ở trên giường như suy nghĩ gì đó. Cuối cùng cậu nhìn về phía chai thuốc trong lòng ngực, cậu bắt đầu nương theo ánh đèn mờ nhạt cẩn thận thoa thuốc cho bản thân.

Sít, đau quá.

*

Diệp Vi Vi vừa mới an ủi Tưởng Mỹ Hàm xong, cả người của cô ta rất mệt mỏi.

Cảm xúc của Tưởng Mỹ Hàm thật sự như mất khống chế, cô ta vẫn luôn ríu rít không ngừng mắng Diệp Vân Linh. Sau khi Diệp Vi Vi nghe xong cũng mất kiên nhẫn, cuối cùng cô ta cũng tìm được một cái cớ để quay về.

Còn chưa đi tới cửa nhà thì từ rất xa đã nhìn thấy có một người ngồi trước cửa, Phương Từ ngồi trên một cái ghế tre, trên người mặc một chiếc áo khoác ngồi ở trước chờ cô ta.

“Tại sao con không đi ngủ vậy?” Diệp Vi Vi tiến lên nắm lấy tay của cậu bé.

Phương Từ nói: “Con tỉnh lại không nhìn thấy mẹ, con ngủ không được.”

Diệp Vi Vi vuốt cái mũi nhỏ của Phương Từ một cái, nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ bóng tối sao?”

Phương Từ ngẩng đầu nói: “Mẹ, vừa rồi con nghe thấy mấy chú mấy dì đi ngang qua nói Lục Tử Hạo đánh nhau với Dương Diệp ạ?”

Diệp Vi Vi gật đầu, cô nắm tay cậu bé đi vào trong nhà, nói: “Đúng vậy. Dương Diệp nói giỡn với Lục Ngữ Nịnh nên Lục Tử Hạo tức giận ấn người trên mặt đất đánh. Tiểu Từ, sau này con tuyệt đối không thể làm loại người không lễ phép này. Làm gì có chuyện chỉ đùa giỡn một chút thì đã ấn người khác trên mặt đất đánh.”

Phương Từ bĩu môi, cậu muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói. Cậu chỉ ‘vâng’ một tiếng.

Diệp Vi Vi hơi mệt mỏi nên cũng không nghe ra được cảm xúc hơi giảm xuống trong giọng nói của Phương Từ.

Mà ở nước ngoài xa xôi, khi Lục Mặc nhận được điện thoại của Lục Tử Hạo vừa lúc anh đang mở họp.

Sau khi nghe điện thoại xong thì Lục Mặc hơi im lặng suy nghĩ một chút.

Diệp Vân Linh vì Tử Hạo và Ngữ Nịnh mà đánh nhau với người khác ở trong chương trình?

Tại sao chuyện này nghe có vẻ không giống như chuyện mà người phụ nữ kia sẽ làm chứ?

Không phải cho tới nay cô ấy đều không thích Tử Hạo và Ngữ Nịnh sao?

Tuy nhiên Lục Mặc cũng biết rõ Lục Tử Hạo cũng không phải là loại người nói bậy bạ. Anh lập tức gọi trợ lý đến, thì thầm dặn dò vài câu bên tai của trợ lý: “Cậu đi điều tra chương trình mà gần đây Diệp Vân Linh đang tham gia. Buổi tối hôm nay bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Sau khi điều tra xong thì nói cho tôi biết trước.”

===

TN Team: Còm men nhiều lên nha cả nhà!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp