Dương Diệp ở bên kia chỉ vào Lục Ngữ Nịnh cười nhạo: “Đồ ngốc, còn không phải là một cục đá thôi sao? Cũng có thể bị dọa thành như vậy, đồ ngốc.”
Diệp Vân Linh xem xét Lục Ngữ Nịnh một chút, hỏi: “Con có bị đập trúng ở chỗ nào không?”
Lục Ngữ Nịnh khóc đến mức thở hổn hển, ngay cả lời nói đều không thể nói rõ ràng.
VJ quay phim nhìn thấy bầu không khí bây giờ không đúng lắm, hắn nhanh chóng trộm gửi tin tức cho đạo diễn, kêu ông nhanh chóng đến đây.
Tình hình này sẽ không đánh nhau chứ?
Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tâm trạng khá tốt mà nói: “Diệp Vân Linh, tôi cảm thấy lá gan của đứa nhỏ nhà cô quá nhỏ. Từ khi ghi hình chương trình đến bây giờ cũng chưa nói được mấy câu, không phải là có bệnh tự kỷ chứ? Gan của trẻ con phải lớn hơn một chút, tính cách hoạt bát một chút mới tốt, như vậy mới dễ có bạn bè. Huống chi cô cũng chuyện bé xé ra to, nước sông này cạn như vậy. Cho dù thật sự không cẩn thận ngã xuống thì cũng không ngập chết được, có cái gì mà lo lắng chứ?”
Khi Tưởng Mỹ Hàm nói chuyện thì Dương Diệp còn ở bên cạnh lấy nước trong sông tạt về phía Diệp Vân Linh, chơi đến mức trông rất vui vẻ.
Lục Tử Hạo đứng trước mặt Lục Ngữ Nịnh che chở, cậu bé chặn lại phần lớn nước mà Dương Diệp tạt lại đây. Sau khi nhìn thấy em gái không có bị thương thì cậu bé không nói hai lời xoay người đi về phía Dương Diệp.
Dương Diệp vẫn hơi sợ Lục Tử Hạo, tuy rằng tuổi tác của hai người gần bằng nhau nhưng vóc dáng của Lục Tử Hạo cao hơn Dương Diệp nửa cái đầu. Nếu đánh nhau thì thật sự không phải đối thủ.
Vừa rồi Dương Diệp kiêu ngạo như vậy là do dựa vào Tưởng Mỹ Hàm đang ở đây, bây giờ nhìn thấy Lục Tử Hạo xông đến thì sợ tới mức liên tục lui ra phía sau, “Mẹ……”
Tưởng Mỹ Hàm muốn tiến lên nhưng một bóng dáng đã chặn ngang ở trước người cô.
Diệp Vân Linh nhìn về phía Tưởng Mỹ Hàm, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nói: “Mẹ của Dương Diệp, không phải cô nói trẻ con phải hoạt bát một chút sao? Mọi người cùng nhau chơi đùa mới tốt sao? Để mấy đứa chơi đi, người lớn chúng ta đừng nhúng tay chuyện của trẻ con.”
“Chơi cái rắm.” Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy con trai của mình bị Lục Tử Hạo ấn ở trên mặt đất, sốt ruột nói: “Nhãi ranh kia, mày dám động con của ta? Mày tính là cái thứ gì?”
Diệp Vân Linh nhìn Tưởng Mỹ Hàm lại lần nữa muốn lướt qua cô, cô lấy đầu lưỡi đỉnh vách trong khoang miệng, lông mày hơi nhướng lên.
Cô xoay người duỗi tay nắm được tóc dài khoác trên vai của Tưởng Mỹ Hàm, khiến cho cô ta ngửa mặt ra phía sau đối mặt với cô.
Giọng của Diệp Vân Linh không nóng không lạnh mà nói: “Cô thì tính là cái thứ gì? Nhãi ranh cũng là thứ mà cô có thể kêu sao?”
Đau đớn khiến cho giọng nói của Tưởng Mỹ Hàm vang vọng toàn bộ thôn Vương Cổ.
Mà lúc này tất cả những người vốn nghe thấy âm thanh đều đuổi lại đây, người tới nhanh nhất chính là Diệp Vi Vi và Thư Nhã ở gần đó. Theo sau còn có tổ đạo diễn nhận được thông báo và một ít thôn dân tới xem nhiều chuyện.
Khi mọi người tới nơi thì nhìn thấy Diệp Vân Linh đang nắm lấy tóc của Tưởng Mỹ Hàm, mà bên kia Lục Tử Hạo đang ngồi ở trên người của Dương Diệp, đỏ mắt điên cuồng đánh cậu bé. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hai mẹ con nhà này ‘giết’ đến điên rồi!
Đầu tóc của Tưởng Mỹ Hàm bị nắm lấy, cô ả lấy hai tay bấu mạnh vào bàn tay vẫn luôn nắm lấy da đầu của cô nhưng năm ngón tay kia giống như năm cây đinh sắt chặt chẽ đóng ở trên da đầu của cô. Bấu cũng không thể bấu xuống được, da dầu cũng bị nắm đến đau đớn, ngay cả gương mặt cũng bị nắm đến biến hình.
Đạo diễn Tần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cái này là sắp xảy ra chuyện lớn.
Ông nhanh chóng kêu người tiến lên kéo hai người ra.
Diệp Vân Linh nhìn qua bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Ai dám lại đây thì tôi sẽ đánh luôn người đó.”
Ánh mắt lạnh băng như bị tẩm độc, rõ ràng chỉ là một cô gái gầy yếu nhưng khiến cho mấy người đàn ông cao lớn sợ tới mức đứng yên tại chỗ không dám di chuyển.
“Diệp Vân Linh, cô điên rồi à? Cô biết tôi là ai không? Tôi là Tưởng Mỹ Hàm, chồng của tôi là minh tinh nổi tiếng Dương Minh Trạch, ba chồng của tôi là đạo diễn nổi tiếng Dương Quốc Cương. Cô dám đắc tội với tôi, cô không muốn tiếp tục làm ở trong giới giải trí nữa sao?”
Diệp Vân Linh không để ý chút nào mà nói: “Cô cảm thấy lấy danh tiếng của tôi thì tôi sẽ để ý đến mấy thứ đó sao?”
Diệp Vân Linh ghé sát vào bên tai của Tưởng Mỹ Hàm, nhỏ giọng nói: “Cô không phải nói rằng nước sông này không ngập chết người sao? Vậy cô đi xuống dưới rửa sạch sẽ cho tôi đi.”
Giây tiếp theo cô trực tiếp đá cả người của Tưởng Mỹ Hàm vào trong sông, bọt nước văng lên bắn tung tóe trên người quần chúng ăn dưa đang đứng ở xung quanh.
Đạo diễn Tần vừa định căng da đầu tiến lên khuyên can: “……” ( truyện trên app tyt )
Quần chúng ăn dưa đứng vây quanh ở bên cạnh: “……” Rất mạnh mẽ, rất điên.
“A a a a a……” Tưởng Mỹ Hàm ướt dầm dề bò lên từ trong sông, cô ta lau mặt một cái. Lớp trang điểm và kiểu tóc hoàn toàn trở nên rối loạn, vô cùng tức giận mà nhìn Diệp Vân Linh, “Tôi muốn giết cô……”
Diệp Vân Linh khinh thường nói: “Chỉ bằng cô á?” Nói xong cô dùng một chân đá Tưởng Mỹ Hàm vừa mới chuẩn bị bò lên trở về trong nước một lần nữa, “Cô nên cảm thấy may mắn.” May mắn là cô sống ở trong thời đại hòa bình. Nếu không loại người ngu ngốc như cô không thể sống quá ba ngày ở mạt thế.
Đạo diễn Tần thấy chuyện cứ phát triển tiếp như vậy thì không thể giải quyết được, ông chỉ có thể quát to: “Đủ rồi, Diệp Vân Linh dừng tay.”
Ngoài ra ông đưa mắt ra hiệu kêu người kéo Lục Tử Hạo ra trước.
Lục Tử Hạo cũng không cần người khác tới kéo mình, cậu đánh gần xong, nhìn thấy tình huống phía bên kia của Diệp Vân Linh. Cậu nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên cạnh cô.
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Ngữ Nịnh cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, cô bé ngừng khóc.
Ba người từ cao đến lùn đứng thành một hàng nhìn đám người ở đối diện, tạo thành thế giằng co.
Đạo diễn Tần vỗ trán, sao nhìn thế nào cũng thấy tư thế của nhóm của Diệp Vân Linh là còn muốn đánh một trận với tổ đạo diễn vậy không biết?
Ông lập tức nói bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Diệp Vân Linh, tôi không có ý gì khác…… Tôi chỉ hy vọng chuyện này không tiếp tục ồn ào tiếp nữa, còn tiếp tục như vậy thì chương trình này của tôi thật sự không thể làm nổi nữa. Tưởng Mỹ Hàm gây chuyện trước là có lỗi nhưng cô cũng trút giận xong rồi, cô xem việc này có thể bỏ qua như vậy được không?”
Tưởng Mỹ Hàm mới bò lên từ trong nước thì nghe nói muốn bỏ qua chuyện này như vậy, cô ả cảm thấy không vui, hô to: “Bỏ qua? Ai cho phép, Diệp Vân Linh cần phải cho tôi một lời giải thích về việc này.”
Dương Diệp bị đánh đến mức đỏ mắt, mũi bầm xanh, cậu khóc kêu bổ nhào vào trong lòng ngực của Tưởng Mỹ Hàm rồi lên án.
Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy con trai bắt đầu từ khi ra đời cô ta cũng không nỡ đánh một cái nào, bây giờ bị đánh thành như vậy thì đau lòng đến mức không thể nói nên lời. Cô nhấn mạnh lần nữa nói: “Tôi sẽ không bỏ qua việc này như vậy, ban tổ chức cần phải cho tôi một lời giải thích. Nếu ban tổ chức xử lý việc này không tốt thì tôi sẽ kiện ban tổ chức với Diệp Vân Linh. Thuận tiện báo chuyện này cho truyền thông và để cho bọn họ đánh giá phân xử.”
Đạo diễn Tầm biết rõ mọi việc, ông không nói đến việc lúc trước Diệp Vân Linh từng giúp ông. Trong lòng của đạo diễn Tần cũng hướng về phía cô, huống chi việc này vốn dĩ là Tưởng Mỹ Hàm tìm phiền phức trước. Nếu không phải đang trong chương trình thì đạo diễn Tần cũng muốn đánh Tưởng Mỹ Hàm.
Tại sao trong một ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Ông nhìn thái độ kiêu ngạo bây giờ của Tưởng Mỹ Hàm cũng khiến người khác không thể nhịn nổi, sắc mặt của ông cứng rắn nói: “Cô Tưởng, tôi ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy cũng không phải là làm không công. Hôm nay đừng nói là cô đứng ở chỗ này, cho dù là chồng của cô hay ba chồng của cô đứng ở chỗ này thì cũng sẽ cho tôi ba phần mặt mũi. Nếu cô một hai muốn làm lớn chuyện. Vậy được thôi, vừa lúc trên tay chúng tôi có video ghi hình hoàn chỉnh. Vậy cùng nhau tiết lộ ra ngoài và để mọi người phân xử xem chuyện này ai đúng ai sai.”
Thái độ cứng rắn của đạo diễn Tần làm Tưởng Mỹ Hàm mất bình tĩnh, cô ta không ngờ đạo diễn Tần sẽ đi giúp một người có danh tiếng kém như vậy.
Sau đó cô ta suy nghĩ lại, cô muốn mượn chương trình thực tế để quay lại giới giải trí nên cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ này mà liên lụy bản thân vào được. Đến lúc đó chồng và ba chồng chắc chắn sẽ kêu cô ta ở nhà chăm con.
Tuy rằng là cô ta sinh con nhưng cô ta thật sự không muốn ở nhà chăm con.
Tưởng Mỹ Hàm nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh lại đây, cả người cô ta ướt dầm dề đứng ở chỗ này rất khó xử. Cô ta vừa lúc tìm lý do nói: “Được, tôi có thể không so đo. Tôi cũng muốn xem ban tổ chức giải quyết tốt hậu quả chuyện này như thế nào?”
Sau khi nói xong những lời này thì cô ta dẫn Dương Diệp rời đi, dọc theo đường đi Dương Diệp vẫn luôn khóc nháo muốn Tưởng Mỹ Hàm đánh Lục Tử Hạo một trận để trả thù cho cậu bé.
Vốn Tưởng Mỹ Hàm cảm thấy mất mặt nên không nhịn được mà mắng cậu nhóc một tiếng: “Con khóc cái gì mà khóc, con chỉ biết khóc thôi hả? Bình thường ăn cơm cũng không thấy con ăn ít hơn người khác, con bị người khác ấn trên mặt đất đánh còn không biết xấu hổ mà khóc sao?”
Dương Diệp nghe xong lời này thì khóc càng đau lòng hơn, cậu bé hô to ‘mẹ hư’ rồi chạy đi.
Đạo diễn Tần nhìn về phía Diệp Vân Linh, nói: “Mọi người…… Đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Vân Linh cũng không nói thêm gì, mỗi tay nắm một đứa, xoay người rời đi.
Diệp Vi Vi đứng trong đám người, cô ta nhìn Diệp Vân Linh đi càng lúc càng xa thì trong đôi mắt hạnh trời sinh mang vẻ vô tội kia hơi híp lại.
Diệp Vân Linh này hình như đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng cô ta lại không thể nói được là thay đổi ở chỗ nào, rốt cuộc trước kia khi Diệp Vân Linh đóng phim cũng có khi xảy ra chuyện có bệnh ngôi sao.
Sau chuyện lần này, có một số người trong ban tổ chức âm thầm lặng lẽ gọi Diệp Vân Linh là ‘Diệp điên’. Nhìn bình thường khi ghi hình chương trình cô có bộ dáng cá mặn, nói chuyện cũng không làm giá quá nhiều nhưng thật sự không thể đắc tội cô.
Nếu không mặc kệ là trường hợp gì, Diệp điên muốn đánh thì đánh, sẽ không để ý đến thời gian, địa điểm hay trường hợp.