Ba người bắt đầu phối hợp làm việc.
Hiển nhiên ba người này không biết cách xây bệ bếp, bọn họ luống cuống tay chân dọn gạch một lúc đã làm tay của mình chảy máu. Gõ gạch một lúc lại gõ trúng tay của mình.
Ngay cả bôi bùn lên cũng có thể không cẩn thận làm dính đầy lên trên người.
Chuyện mà Diệp Vân Linh có thể làm xong trong mười phút thì ba người này làm trong hai tiếng nhưng còn chưa xong.
Trong lúc đó Diệp Vi Vi cũng nghĩ tới việc xin giúp đỡ với Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh vừa chơi game vừa nghiêm túc nói: “Ban tổ chức làm trận thi đấu này là để kiểm tra năng lực độc lập của chúng ta, để rèn luyện cô hiểu thêm về cuộc sống cho nên tôi không thể giúp cô chuyện này được.”
Đương nhiên cô lại không tránh được việc phải bị cư dân mạng dỗi một trận, bọn họ mắng Diệp Vân Linh không có trái tim đồng tình, một chút cũng không biết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau.
*
Khi sắp đến mười một giờ trưa, rốt cuộc có đứa trẻ gián đoạn trở về, là nhóm của Phương Từ. Nhóm của Diệp Vi Vi cuối cùng cũng miễn cưỡng xây dựng được bệ bếp.
Thư Nhã ngóng trông nhìn về phía đầu đường, cô không nhìn thấy bóng dáng của con trai nhà mình, lo lắng nói: “Tại sao còn chưa về? Chắc là mấy đứa không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Diệp Vân Linh nói: “Không có việc gì đâu, chị yên tâm đi. Có lẽ là đi đường chậm trễ một chút thời gian.”
Không lâu sau, nhóm của Lục Tử Hạo cũng đã trở lại, mang theo ba rổ đầy đồ ăn giao cho Diệp Vân Linh và Thư Nhã.
Thư Nhã cầm lấy giỏ rau, đầu tiên là cô khen ba người bọn họ một lần sau đó nói với Diệp Vân Linh: “Lúc trước tất cả đều là do em làm việc, bây giờ đến lượt chị bộc lộ tài năng nấu nướng với em.”
Diệp Vân Linh cũng không hề khách sáo nói: “Vừa lúc em không biết nấu ăn, vậy em sẽ giúp chị rửa rau.”
Hai người Lục Ngữ Nịnh và Hứa Nặc cũng nói muốn giúp đỡ.
Hai đứa nhỏ rất nghiêm túc ngồi ở trên băng ghế lặt rau, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm và phát ra tiếng cười khúc khích. Lục Tử Hạo thì ngồi ở trên ghế dựa, lấy một khối Rubik từ trong túi ra.
Năm người hình thành bầu không khí rất tốt, tự hình thành thế giới của riêng mình.
Tốc độ nấu ăn của Thư Nhã rất nhanh, một tay kỹ năng dùng dao thuần thục khiến VJ quay phim và các cư dân mạng đều sợ ngây người.
Diệp Vân Linh ở bên cạnh nhìn xem, hơi kinh ngạc cảm thán nói: “Được đó, kỹ năng dùng dao này không phân cao thấp với em luôn đấy.”
Thư Nhã đưa dao phay cho Diệp Vân Linh, nói: “Vậy em tới xắt đi.”
Diệp Vân Linh vội vàng lắc đầu, nói: “Không được không được, kỹ năng dùng dao của em không phải dùng để xắt rau.”
Thư Nhã thuận miệng nói: “Không phải dùng để xắt rau chẳng lẽ còn dùng tới chém tang thi à.”
Diệp Vân Linh: “…… Chị xắt đi chị xắt đi, em đi xem mấy đứa nhỏ.”
Diệp Vân Linh nhanh chóng chạy tới nhóm đứa trẻ ở bên kia, khi cô nhìn thấy Lục Tử Hạo chơi khối Rubik thì trộm lấy di động ra, lại muốn chơi game.
Trương Hi Minh cầm rổ lại đây, nói: “Tất cả các khách mời phải nộp điện thoại di động lại lần nữa.”
Nói xong hắn còn cố ý duỗi cái rổ đến trước mặt của Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh: “……” Cô nghi ngờ là hắn đang nhắm vào cô.
Diệp Vân Linh không có điện thoại di động để chơi bắt đầu quấy rầy Lục Tử Hạo, cô nói: “Dì cảm thấy cái này nên vặn sang trái, con làm như vậy là không được. Con không thể xếp lại được đâu, hướng phải, nghe dì hướng phải…… Thôi bỏ đi, nếu không vẫn để dì giúp con có được không?”
Lục Tử Hạo liếc cô một cái, cậu bé nhíu mày lại, tức giận nói: “Dì phiền thật đó.”
Thư Nhã ở bên này tốn nửa tiếng đã làm xong tất cả món ăn. Nhóm của Diệp Vi Vi tương đối chậm, ba người hợp lại nhưng không có người nào biết nấu cơm. Tốn thời gian hai tiếng, sau khi làm hư vài thứ thì mới làm ra được ba món ăn.
Lúc này Trương Hi Minh mời năm vị người già của thôn Vương Cổ đã sớm chuẩn bị từ trước, mời bọn họ tới ăn thử đồ ăn của hai nhóm, nhìn xem nhóm nào làm đồ ăn ngon hơn.
Các cư dân mạng cho rằng đồ ăn của hai nhóm này chỉ nhìn hình thức bên ngoài thì thế nào cũng là nhóm của Thư Nhã thắng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Thư Nhã nấu ăn đã biết bình thường ở nhà thường nấu cơm, là người biết nấu ăn.
Lại nhìn sang nhóm còn lại, khi nấu ăn thì như binh hoang mã loạn.
Khi kết quả đánh giá được công bố lại là nhóm của Diệp Vi Vi thắng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Mà nguyên nhân Thư Nhã thua càng khiến người khác cảm thấy không biết nên khóc hay cười, cô vậy mà lấy đường dùng làm muối.
Đương nhiên điều này không phải là vấn đề của Thư Nhã, khi mang đến thì bình muối đựng đường. Mọi người suy đoán chắc là đứa trẻ của chủ ngôi nhà trong vườn trái cây nghịch ngợm làm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Diệp Vân Linh cầm chiếc đũa gắp món đậu hũ xào và địa tam tiên có vị ngọt, nhìn trên bàn cách vách kia nấu đồ ăn cháy còn có thể lấy được hạng nhất. Cô thở dài một hơi rất dài.
Hào quang nữ chính rất tốt đó.
Sau khi ăn cơm xong, giữa trưa mọi người nghỉ ngơi hai tiếng.
Khi thức dậy vào buổi chiều, ban tổ chức vẫn tổ chức hoạt động. Đầu tiên là để các bạn nhỏ thi đấu nhảy lò cò một trận.
Sau đó để người lớn chơi trò kéo co, trò chơi này còn mời thôn dân cùng tham gia.
Khi Diệp Vân Linh chơi còn nhường, bằng không lấy sức lực của cô thì mấy người đối diện căn bản không phải là đối thủ của cô.
Cô không nhường cũng không được, gông cùng xiềng xích của cốt truyện căn bản sẽ không để cho cô thắng. Nếu cô nghiêm túc không cẩn thận thắng đối phương thì nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì để hố cô, còn không bằng chủ động nằm yên, nắm giữ quyền lựa chọn ở trên người mình.
Mà khi cô nhìn thấy phần thưởng của trận thi đấu kéo co này là hai con gà quay vào buổi cơm tối thì Diệp Vân Linh cảm thấy hối hận, cô chắc là nên thử phản kháng vận mệnh một chút. Cô rưng rưng gặm màn thầu.
Đạo diễn Tần âm thầm sắp xếp tất cả thở dài Diệp Vân Linh không may mắn, nhóm thôn dân họ xếp cho nhóm của cô đều là người có sức lực lớn. Đã âm thầm thao tác cho cô ấy thành như vậy mà cô ấy cũng có thể thua.
Cô không ăn được gà quay cũng không trách được ông.
Sau giờ cơm chiều, mọi người có thể tự do phát huy và có thời gian thuộc về bản thân.
Hết một ngày dài, đương nhiên Lục Ngữ Nịnh và Hứa Nặc dã phát triển trở thành bạn tốt. Hai đứa còn hẹn nhau sau khi chương trình kết thúc thì chơi cùng nhau.
Lục Tử Hạo thì giống như trước đây, em gái đi nơi nào thì cậu bé đi theo tới nơi đó.
Tuy nhiên Diệp Vân Linh luôn cảm thấy ánh mắt Lục Tử Hạo nhìn Hứa Nặc mang theo một chút thù địch giống như là đang nhìn một người xấu sẽ cướp đi em gái của cậu bé vậy.
Hai người ở bên kia chơi tới gần tám giờ rưỡi, Lục Ngữ Nịnh mới lưu luyến không rời mà chào tạm biệt Hứa Nặc.
Ba người đi ở trên con đường nhỏ trong rừng, Lục Ngữ Nịnh ríu rít nói chuyện không ngừng.
Thời gian qua 9 giờ thì không còn phát sóng trực tiếp.
Khi về nhà Lục Ngữ Nịnh nhào về phía thỏ con trước, cô bé sờ trái sờ phải yêu thích không buông tay. Sau đó lại lấy ra cà rốt ban ngày ‘hoá duyên’ được đến đút cho con thỏ, cô bé vừa đút vừa nói chuyện phiếm với bọn chúng.
Diệp Vân Linh kêu hai đứa đi ngủ, Lục Ngữ Nịnh muốn đánh răng, rửa mặt, rửa chân trước khi đi ngủ.
Diệp Vân Linh rất muốn đi ngủ nói: “Rửa ít đi một ngày cũng không có việc gì, con đi ngủ sớm một chút đi.”
Lục Ngữ Nịnh rất kiên trì nói: “Không rửa thì hôi hôi.” Nói xong cô bé giơ chân của mình, cố gắng muốn đưa tới trước mặt Diệp Vân Linh để cô ngửi thử, cô bé nói: “Dì ngửi thử đi, có phải hôi đúng không?”
Đáng tiếc vóc dáng cô nhóc quá nhỏ nên dù cố gắng như thế nào cũng chỉ nâng lên tới đầu gối.
Diệp Vân Linh bị nhắc mãi không có cách nào, cô chỉ có thể nói: “Được rồi được rồi, rửa chân thì có thể nhưng đừng hy vọng là dì giúp con.” ( truyện trên app tyt )
Lục Ngữ Nịnh vui vẻ đặt đồ đạc vào trong chậu rửa mặt ở bên cạnh, giọng nói trẻ con nói: “Con có thể tự mình rửa được.”
Diệp Vân Linh nhìn thấy chậu rửa mặt của cô bé ngoại trừ bàn chải đánh răng và kem đánh răng thì còn có khăn lau mặt, lau tay, phấn thơm thoa mông cũng có.
Uh, con bé này sống thật biết chăm sóc.
Sau khi xác định đã thu dọn mọi thứ xong, Lục Tử Hạo nắm tay của Lục Ngữ Nịnh đi phía trước. Diệp Vân Linh đi theo phía sau, hai tay cắm vào túi, cô vừa đi vừa ngáp. Tư thế đi đường kia không nói giống lưu manh nhưng ít nhất cũng không có một chút quan hệ nào với nữ minh tinh ưu nhã.
Đèn đường hai bên đường phố trong thôn chiếu sáng rõ ràng đường đi của ba người.
Diệp Vân Linh nhìn hai đứa nhỏ phía trước nói nói cười cười, cô lau nước mắt chảy ra trên khóe mắt khi ngáp, nghĩ thầm bây giờ tinh lực của trẻ con thật sự rất nhiều.
Nhà tranh bên này không có giếng nước nhưng phía trên có một con sông nhỏ, nước trong sông đều là dẫn từ trên núi xuống, rất trong.
Nước sông không sâu, hai bên sông nhỏ còn có không ít đá tảng thôn dân cố ý đặt để giặt quần áo hoặc rửa rau.
Sau khi tới bờ sông, Lục Ngữ Nịnh rất có vài phần thuần thục tìm một cục đá ngồi xuống.
Cô bé bắt đầu tự rửa mặt và đánh răng, sau khi làm xong những thứ này cô bé lại ngâm chân vào trong dòng sông rửa chân.
Nước sông lành lạnh chảy lướt qua khiến cho Lục Ngữ Nịnh cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, đặc biệt khi dòng nước chảy qua người cô bé thì cảm thấy rất thú vị.
Cô bé lôi kéo muốn anh trai chơi nước cùng với mình.
Lục Tử Hạo nhìn đôi giày trắng của mình, cậu bé hiếm khi từ chối yêu cầu của em gái.
Lục Ngữ Nịnh cũng không để ý, một mình cô bé cũng chơi rất vui vẻ.
Diệp Vân Linh ngáp một cái, thúc giục: “Chơi vậy là được rồi, dì phải đi về.”
Còn không chờ được câu trả lời của Lục Ngữ Nịnh thì ‘bùm’ tiếng nước rất mạnh vang lên, Lục Ngữ Nịnh sợ tới mức nghiêng người về phía sông nhưng may mắn Diệp Vân Linh nhanh tay kéo người lại.
Quần áo may mắn tránh được việc bị ướt đẫm hoàn toàn.
Cảnh tượng đột ngột này làm Lục Ngữ Nịnh bị hoảng sợ, lớn tiếng khóc lên. Hình thành đối lập với tiếng khóc của cô bé chính là bên cạnh truyền đến tiếng cười ‘ha ha ha’.
Nghe thấy tiếng cười thì không cần nghiêng đầu nhìn cũng biết là ai.
Ngoại trừ đứa trẻ nghịch ngợm nhà Tưởng Mỹ Hàm thì còn có thể là ai.
Tuy nói sau 9 giờ thì ban tổ chức sẽ không phát sóng trực tiếp nhưng chỉ cần đi ra ngoài thì vẫn có VJ đi theo quay phim.
Hai người VJ của hai bên còn chưa tan làm, hai mẹ con Tưởng Mỹ Hàm đã dám kiêu ngạo khiêu khích như vậy. Đây là dựa vào gia thế đoán chắc sau khi xong việc thì ban tổ chức không dám phát sóng đoạn video này ra sao?
====
Tên truyện: Sau khi bị vứt bỏ, nữ phụ trà xanh nổi danh rồi
Tác giả: Tiêu Dương
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Giới giải trí, Sảng văn, Kim bài đề cử 🥇
Giới thiệu
Diệp Nhàn Dương xuyên thành nữ phụ pháo hôi, là một thế thân có năm phần tương tự với nữ chính được nam chính nuôi bên mình.
Nam chính cho cô ta tiền tiêu, cho cô ta tài nguyên, ngoại trừ tình cảm và thân thể ra thì cái gì nam chính cũng cho cô ta.
Sau này nữ chính về nước, vì không để cô ấy chướng mắt, nam chính đoạn tuyệt quan hệ với nguyên thân khiến nguyên thân trực tiếp hắc hóa, không biết tự lượng sức mình mà ức hiếp vũ nhục nữ chính, cuối cùng bị nam chính thiết kế đến chết.
Diệp Nhàn Dương tỏ vẻ không hiểu.
Người ta không cần tính cảm cũng chẳng cần thân thể của cô ta, lại còn cho cô ta tiền tiêu, cho cô ta tài nguyên, còn không cần cô ta gọi hắn là ba, rốt cuộc thì cô ta còn gì không thỏa mãn chứ?
Thậm chí vào lúc đoạn tuyệt quan hệ, nam chính còn cho nguyên thân một căn hộ cùng với tài nguyên tham gia Chương trình giải trí nổi danh.
*
Sau khi xuyên sách, Diệp Nhàn Dương mở mắt ra, nguyên thân đang ở trước mặt nữ chính lì lợm la liếm nam chính.
Cô gắt gao bắt lấy cánh tay nam chính, ánh mắt nam chính tức giận, phảng phất như ngay sau đó là có thể bóp chết cô.
“Diệp Nhàn Dương, tôi và cô chưa bao giờ có tình cảm, tôi còn chưa từng chạm qua cô dù chỉ một lần, cô hà tất……”
Diệp Nhàn Dương tương kế tựu kế, nước mắt lưng tròng: “Ngay cả tình cảm cha con cũng không có sao? Anh nói bậy, tôi không tin.”
Nam chính tức đến hồ đồ: “Không có!”
“…… Từ từ, cô vừa nói cái gì?”
Diệp Nhàn Dương: “Anh đối xử tốt với tôi còn không cần hồi báo, cái này chẳng lẽ không tính là tình thương của cha sao?”
Cô quay đầu nhìn về phía nữ chính đang ngây ngốc, “Anh không thể có bạn gái rồi thì không cần con gái chứ.”
Nữ chính dần dần đỏ mặt: “……”
Nam chính dần dần đen mặt: “……”
*
Bà hoàng tài nguyên - Diệp Nhàn Dương tham gia Chương trình giải trí một lần là nổi tiếng, kịch bản lớn cầm đến mỏi tay.
Anti-fan thả ra tin tức cô cùng một vị giám đốc trẻ tuổi của công ty quản lý thường xuyên gặp mặt, lại truyền tin vị giám đốc kia đã có vợ chưa cưới. Cư dân mang chri trích Diệp Nhàn Dương là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, cũng hư hư thực thực tung tin đồn cô cùng vị giám đốc kia có mối quan hệ ngầm đáng chỉ trích.
Giám đốc nọ: “Cầu xin các người câm miệng đi! Cậu của tôi có dùng Weibo đó!”
Vợ chưa cưới của giám đốc: “Cậu à, con bảo đảm anh ấy với Dương Dương chẳng có một xu quan hệ nào.”
Cậu của giám đốc: “@Diệp Nhàn Dương em giải thích trước đi, em nói với hai người bọn họ anh không thương em là có ý gì, anh còn chưa đủ thương em sao?”
Diệp Nhàn Dương: “……”