Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 19: Con xin ăn, mẹ xây bếp


1 tuần

trướctiếp

Tất cả các mẹ đều đang dặn dò con phải chú ý hạng mục công việc.

Chỉ có một mình Diệp Vân Linh cắm hai tay vào túi, nhìn tất cả những chuyện này, bộ dáng kiêu ngạo không liên quan khiến các cư dân mạng nhìn thấy thật sự cảm thấy ngứa răng nhưng lại không thể làm gì được.

Trương Hi Minh nhắc đến quá trình, hắn hỏi Diệp Vân Linh: “Mẹ của Tử Hạo, cô không căn dặn con mình điều gì sao?”

“Không.” Diệp Vân Linh trả lời sảng khoái, có lẽ là ánh mắt của Trương Hi Minh quá mạnh mẽ nên Diệp Vân Linh suy nghĩ lại bổ sung hai câu nói: “Lục Tử Hạo, loại chuyện xin cơm này dì có kinh nghiệm. Chủ yếu là phải có da mặt dày, không vứt bỏ không buông tay. Khi thích hợp muốn lấy ra gương mặt ưu thế bẩm sinh của con để làm nũng, như vậy bình thường sẽ xin được đồ mà mình muốn.”

Trương Hi Minh ngượng ngùng mở miệng nói: “…… Mẹ của Tử Hạo, các bạn nhỏ không phải đi xin cơm. Chủ yếu là để rèn luyện năng lực độc lập xử lý tình huống của bọn nhỏ.”

Diệp Vân Linh không để ý mà vẫy tay nói: “Tóm lại là cần phải cầm rổ đi đến nhà của người khác để xin đồ, ý nghĩa không khác nhau lắm.”

Trương Hi Minh tức giận lắm này, nhưng hắn không phản bác được. Sợ Diệp Vân Linh lại nói ra lời gây sốc gì đó, Trương Hi Minh nhanh chóng kêu các bạn nhỏ xuất phát.

Tất cả những đứa trẻ đều đi rồi, các mẹ cũng không hề rảnh rỗi.

Trương Hi Minh đứng ở nơi đó nói: “Khi bọn nhỏ cố gắng vì cơm trưa của chúng ta, nhóm các mẹ cũng phải tích cực hoạt động mới được. Hai nhóm thi đấu, xem buổi tối đồ ăn của nhóm nào làm ngon hơn thì sẽ được khen thưởng nha!”

Đoạn cốt truyện này trong tiểu thuyết không nhắc đến, Diệp Vân Linh nói: “Nơi ở của chúng tôi không có phòng bếp. Nấu cơm như thế nào chứ?”

Trương Hi Minh mỉm cười trả lời: “Mẹ của Tử Hạo hỏi rất hay, nhiệm vụ của nhóm các mẹ chính là phải tự mình làm ra một cái bệ bếp trước khi các bảo bối trở về.”

“Ban tổ chức thật sự không làm người mà?”

“Đây là chuyện mà người có thể làm sao?”

“Đạo diễn đâu, trốn chạy đi đâu rồi, tôi nhất định phải đấm ông ấy hai đấm mới được.”

Vì có thể để mọi người thuận lợi làm ra được bệ bếp, Trương Hi Minh còn dẫn mọi người đến nơi kết nhóm nấu cơm. Đó là một khu đất tương đối trống trải, bên cạnh có hai cái cây lớn có thể dùng để che bóng mát.

Ban tổ chức đoán được mọi người đều không biết xây bệ bếp nên còn rất tri kỷ tạm thời trả điện thoại lại cho mọi người, để bọn họ có thể lên internet tìm kiếm.

Nhìn di động trở lại trong tay một lần nữa, Trương Thư Du nhịn không được nói: “Trưởng thôn, ban tổ chức của các người rất tàn nhẫn đó.”

Trương Hi Minh cười hì hì nói: “Cũng tạm cũng tạm, chủ yếu cũng là để kiểm tra năng lực ứng phó của nhóm các mẹ, cố lên.”

Về một vài chi tiết thi đấu, Trương Hi Minh còn cần nhấn mạnh nói một chút với mọi người, “Tất cả đồ ăn mọi người làm trong lúc thi đấu cần phải do mọi người tự tay làm, không thể mời các thôn dân giúp đỡ. Đương nhiên người không biết nấu ăn có thể lên mạng tìm kiếm cũng được.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trương Hi Minh nói một đống thứ, hắn thấy Diệp Vân Linh ở bên cạnh cầm di động bấm bấm thì rất là vui mừng nói: “Mẹ của Tử Hạo, nhanh như vậy mà cô đã bắt đầu tìm kiếm tư liệu rồi sao? Cô đang tìm kiếm cách xây bệ bếp hay là tìm kiếm……”

Khi nhìn thấy Anipop trên màn hình di động, lời còn chưa nói xong đột nhiên im lặng.

Trương Hi Minh bĩu môi, coi như hắn chưa từng nói cái gì đi.

Có lẽ ánh mắt của Trương Hi Minh thật sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức làm Diệp Vân Linh muốn xem nhẹ cũng không được. Sau khi cô ngước mắt nhìn hắn một cái, Diệp Vân Linh yên lặng quay người đi.

Trương Hi Minh: “……”

Thư Nhã thấy vậy thì nhanh chóng chọc chọc Diệp Vân Linh nói: “Em đừng chơi game nữa, đôi mắt của trưởng thôn sắp bốc lửa luôn rồi.”

Thiếu nữ nghiện internet - Diệp Vân Linh hơi không tình nguyện mà cất điện thoại di động, bị cắt internet mười năm nên nghiện hơi nghiêm trọng một chút chắc là cũng có thể hiểu được mà.

Thư Nhã nói: “Nơi tôi ở có một ít bàn ghế và gia vị, mọi người đi đến chỗ của chị trước lấy mấy thứ này đi.”

Diệp Vân Linh gật đầu: “Được.”

Ngôi nhà Thư Nhã ở là căn trong vườn trái cây, ngôi nhà được lợp ngói bùn. Bên trong chỉ có hai căn phòng, một căn phòng bếp có bệ bếp và một căn khác là phòng ngủ.

Hoàn cảnh cũng coi như không tốt lắm, chỉ là so với ngôi nhà tranh của Diệp Vân Linh thì thật sự tốt hơn không ít.

Xung quanh căn nhà đều là cây đào và cây lê, vừa lúc kịp mùa trái cây chín nên trong không khí mang theo mùi hương hoa quả chín.

Cái bàn trong căn phòng là cái bàn bát tiên hình vuông, đặc điểm của cái bàn này là vừa cao vừa nặng. Huống chi còn lấy ghế dựa và các công cụ như nồi chén và gia vị...

Thư Nhã vừa dọn ghế dựa vừa phàn nàn: “Lúc trước khi ban tổ chức tới tìm chị thì nói là chỉ dẫn con đi ngắm nhìn sông núi và thả lỏng tâm trạng, kết quả tại sao chị cảm thấy bản thân như bị lừa thế này. Nhiều đồ như vậy, chúng ta không thể lấy đi hết chỉ trong một chuyến được.”

Diệp Vân Linh nhìn bàn ghế kia, tuy rằng nặng nhưng đối với cô mà nói thì không có vấn đề gì lớn. Cô nghĩ nếu sắp xếp tốt lại thì chắc có thể làm xong chỉ trong một chuyến.

Khi cô đang định đi vào nhà giúp đỡ thì thấy được chiếc xe ba bánh dừng lại ở bên phải ngôi nhà, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia híp lại, bên môi lộ ra một nụ cười nhẹ.

Ở phía bên kia, mỗi tay Diệp Vi Vi cầm một cái ghế dựa, trong tay của Trương Thư Du cầm một cái chậu lớn đặt đầy gia vị và chén nhỏ, Tưởng Mỹ Hàm thì cầm một bàn vuông khoảng một mét.

Mấy thứ này đều không tính là quá nặng, chỉ là không quá nhẹ. Đối với minh tinh không thường xuyên làm việc nặng mà nói là một khiêu chiến không nhỏ, đặc biệt còn phải đi trong trời nắng, cảm giác mỏi mệt tăng lên.

Tưởng Mỹ Hàm khiêng cái bàn, cái trán không ngừng chảy mồ hôi nhưng lại không thể giơ tay lau đi. Nếu không lớp trang điểm sẽ dễ dàng bị tẩy đi.

Cô nửa đùa giỡn nửa oán giận: “Chương trình đầu tiên tái nhậm chức sau khi sinh con đã khiêu chiến lớn như vậy. Tôi thật sự đối xử với bản thân quá tốt.”

Trương Thư Du dừng lại hơi điều chỉnh tư thế ôm cái chậu lớn một chút, nói: “Vào lúc này chúng ta không thể suy nghĩ, chỉ cần suy nghĩ thì dễ dàng cảm thấy mệt. Cứ nghĩ đến chỗ tốt là được.”

Diệp Vi Vi cũng an ủi: “Đúng vậy, cô xem ba người chúng ta làm cùng nhau. Tuy rằng quá trình hơi vất vả một chút nhưng chỉ đi có một chuyến cũng đủ rồi.”

Tưởng Mỹ Hàm nghĩ đến ngày hôm qua đi qua nhà của Thư Nhã, cô nhìn thấy qua cái bàn bát tiên khoa trương kia thì đã đã thấy hai người nâng cũng lao lực. Huống chi còn phải lấy nhiều đồ như vậy, Diệp Vân Linh đi một chuyến chắc chắn không thể lấy hết.

Tưởng Mỹ Hàm suy nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy hơi vui vẻ một chút, ít nhất có người còn mệt hơn so với cô ta.

Phía sau truyền đến âm thanh ầm ầm của xe máy, trên mặt của ba người đều là vẻ vui vẻ.

Tưởng Mỹ Hàm nghĩ có thể nhờ đối phương chở bọn họ một đoạn đường, cô duỗi tay bắt đầu ngăn cản.

“Dừng xe một chút.”

Giọng nói của Tưởng Mỹ Hàm bao phủ trong tiếng khói xe của chiếc xe ba bánh.

Hơn nửa ngày, cô chỉ vào cái xe vừa mới chạy qua, hỏi: “Vừa rồi người lái xe là Diệp Vân Linh sao?”

*

Trên khu đất trống, Thư Nhã vừa dọn đồ đạc vừa nói: “Vân Linh, chị không ngờ rằng em còn biết lái xe ba bánh. May là em biết lái, bằng không chúng ta dọn đến đây chắc chắn sẽ rất mệt.”

Diệp Vân Linh chồng bốn cái ghế dựa lại, ôm qua, cô cười nói: “Cuộc sống không dễ dàng nên phải đa tài đa nghệ thôi chị.”

Thư Nhã bị chọc cười bởi lời nói của Diệp Vân Linh.

Hai người dọn đồ đạc xong rất nhanh.

Kế tiếp sắp phải xây bệ bếp.

Thư Nhã cầm di động được trả về tra cứu tư liệu trên mạng, xem bệ bếp nên xây dựng như thế nào.

Diệp Vân Linh nói: “Không cần tra tư liệu, em biết xây bệ bếp.”

Thư Nhã hơi không dám tin tưởng: “Cái này mà em cũng biết à?”

Diệp Vân Linh gật đầu, cô nói lại lần nữa: “Cuộc sống không dễ dàng nên phải đa tài đa nghệ mà thôi.”

Phốc, Thư Nhã nhịn không được cười ra thành tiếng, cô làm sao hiểu được Diệp Vân Linh - một người phụ nữ vì có thể sống sót ở mạt thế mà bị bắt học bao nhiêu tài nghệ lộn xộn ngẫu nhiên.

Diệp Vân Linh nói là làm, đầu tiên là vẽ hình dáng đại khái ở trên mặt đất, sau đó cô cầm gạch do ban tổ chức chuẩn bị để xây dựng.

Trong lúc đó Thư Nhã cũng muốn tới hỗ trợ dọn gạch nhưng bị Diệp Vân Linh ngăn cản, “Cái này dễ làm trầy tay, chị có thể giúp em trộn xi măng.”

Mới đầu cư dân mạng nhìn thấy còn nghĩ rằng cô nói khoác lác, không ngờ rằng Diệp Vân Linh thật sự làm được có hình có dạng. Ngay cả cách xây gạch cũng rất quen thuộc, người không biết còn nghĩ rằng trước kia cô làm người xây dựng nhà ở chuyên nghiệp.

Bệ bếp tạm thời cũng không cần quá chú trọng hình thức bên ngoài, có thể sử dụng là được cho nên tốc độ xây dựng cũng rất nhanh.

Chờ khi nhóm của Diệp Vi Vi đến thì nhìn thấy hai người Diệp Vân Linh và Thư Nhã rất nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, uống nước trò chuyện.

Ở nơi cách hai người bọn họ không xa có một cái bệ bếp được xây dựng ngăn nắp, lửa đã cháy rồi.

Tưởng Mỹ Hàm đi lên thì vừa vặn nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi kia của Diệp Vân Linh, cô ta giận sôi máu, tiến lên hai bước chất vấn nói: “Diệp Vân Linh, vừa rồi khi cô lái xe tại sao cô không ngừng lại chở chúng tôi đi một đoạn đường?”

Diệp Vân Linh trả lời có lệ nói: “Tôi không nhìn thấy.”

Tưởng Mỹ Hàm không tin, “Làm sao có thể không nhìn thấy, ba người chúng tôi lớn như vậy, mắt của cô…… không tốt sao?”

Diệp Vân Linh trả lời: “Tại sao cô biết mắt của tôi không tốt? Gần đây tôi luôn cảm giác mắt không thoải mái, không biết có phải là cho chơi di động quá nhiều không, tôi đang suy nghĩ hôm nào sẽ đi khám bác sĩ. Mẹ của Dương Diệp, cô quan tâm mắt của tôi như vậy là có bác sĩ đáng tin nào muốn giới thiệu cho tôi sao?”

Tưởng Mỹ Hàm: “Ai quan tâm cô…… Tôi không có.” Khi nói chuyện với Diệp Vân Linh thì cô ta luôn rất dễ bị cô kích thích đến quên mất đang phát sóng trực tiếp, muốn mắng chửi người.

Diệp Vi Vi tiến lên kéo Tưởng Mỹ Hàm lại, khuyên bảo: “Mỹ Hàm, có thể là Vân Linh thật sự không nhìn thấy. Thôi bỏ đi.”

Tưởng Mỹ Hàm cũng không tranh luận chuyện này với Diệp Vân Linh, chủ yếu là Diệp Vân Linh rất không biết xấu hổ. Danh tiếng của cô hôi đến mức không thể hôi hơn, khi phát sóng trực tiếp thì âm dương quái khí dỗi người khác.

Nhưng cô ta khác với Diệp Vân Linh, trước khi cô sinh con thì nhân duyên của cô không tệ. Sau khi sinh con, cô cần xây dựng tốt hình tượng của bản thân một chút trong chương trình thực tế đầu tiên tái nhậm chức.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp