Tay của Dương Diệp vừa vặn ngã trúng một hòn đá nhỏ, không chảy máu nhưng lại làm trầy da một ít.
Sắc mặt của Tưởng Mỹ Hàm cũng tối sầm lại trong nháy mắt, do đang phát sóng trực tiếp nên cô cũng không nói thêm lời khó nghe nào. Cô ta an ủi Dương Diệp nói: “Diệp Diệp không khóc, nam tử hán đại trượng phu chúng ta đổ máu nhưng không rơi nước mắt. Anh Tử Hạo cũng không cố ý, chúng ta không cần tức giận với anh ấy có được không?”
Diệp Vi Vi nhảy ra nói: “Vân Linh, tôi tin là Tử Hạo chắc chắn không cố ý. Dương Diệp là em trai, nếu không cô kêu Tử Hạo nhà cô dỗ dành một chút, nói xin lỗi đi. Dù sao thằng bé cũng là anh mà.”
Diệp Vân Linh: “……” Loại lý luận anh chị này đến từ chỗ nào vậy?
Làm anh trai thì nhất định phải chịu đựng em trai hoặc gái gây rối vô cớ sao?
Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì nhận được nhiệm vụ của hệ thống.
Diệp Vân Linh nhìn nhiệm vụ của hệ thống, trong tiểu thuyết nguyên chủ vì lấy lòng Tưởng Mỹ Hàm nên vẫn luôn trách cứ Lục Tử Hạo. Cộng thêm lời nói của Diệp Vi Vi nên nguyên chủ ép buộc Lục Tử Hạo đi xin lỗi với người ta. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: [ Nhiệm vụ cốt truyện chủ tuyến: Làm cho Lục Tử Hạo xin lỗi với Dương Diệp. ]
Diệp Vân Linh rất cạn lời, cô mở miệng nói: “Lục Tử Hạo, dì cũng cảm thấy con nên xin lỗi đi.”
Lục Tử Hạo nhíu mày, sắc mặt hơi tối lại: “Con không sai.”
Diệp Vân Linh nói một cách rất nghiêm túc: “Tại sao con không sai chứ? Con sai ở việc khi nhìn thấy em gái bị bắt nạt cũng không nên mạnh mẽ ra tay, con không nên bảo vệ con bé. Con nên nhìn con bé bị đánh ở trước mặt con, nhìn con bé khóc khi bị bắt nạt. Dù cho nguyên nhân gây ra chuyện này là do sau khi đối phương rút thực đơn và cảm thấy không hài lòng với kết quả, đẩy em gái mới ba tuổi nhà con. Con cũng nên khoanh tay đứng nhìn và thờ ơ mới đúng. Con không chỉ phải thờ ơ, con còn nên khuyên bảo em gái con trao đổi thực đơn với anh trai kia. Con chưa học qua tinh thần “Khổng Dung nhường lê*” sao?”
*Trích điển cố: Thời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ. Khổng Dung nhường lê cho anh mình, đây được gọi là “Tiền của nhẹ”. Người anh nhận lấy lê do người em đưa thì sẽ càng yêu thương và quan tâm em mình hơn. Truyện này dạy trẻ em cách nhường nhịn – đừng tranh giành bất cứ việc gì, cũng đừng sợ sẽ bị thiệt thòi về sau. Nhường nhịn cũng có nghĩa rằng cái gì tốt thì nhường cho người ta trước, còn mình nhận lấy những cái còn lại, có thể những thứ đó cũng không còn tốt nữa.
Tưởng Mỹ Hàm: “……”
Mọi người ở đây: “……”
Các cư dân mạng: “……”
Đạo diễn Tần đang ở phòng điều khiển xem phát sóng trực tiếp, một giây trước ông nhìn thấy đứa nhỏ bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, nghĩ rằng sau này đặt đoạn phim vào phim chính thì sẽ có điểm xem. Giây tiếp theo ông nghe thấy đoạn lời nói này của Diệp Vân Linh, phun ngụm trà cẩu kỷ ra từ trong miệng.
Đạo diễn Tần: “Cô ấy cô ấy cô ấy…… Diệp Vân Linh điên rồi sao?”
【Diệp Vân Linh tuyệt đối là điên rồi, có phải cô ấy quên rằng đây là phát sóng trực tiếp không?】
【Không nhìn ra được rằng Diệp Vân Linh còn…… Rất biết cách châm biếm ha ha ha ha ha, tôi lại có chút buồn cười là sao chứ haha】
【Lục Tử Hạo lớn hơn một chút, Dương Diệp mới ba tuổi, nhường cậu bé một chút thì có làm sao đâu? Diệp Vân Linh nói như vậy không khỏi quá so đo rồi.】
【Tôi biết ngay là sẽ có người có lý luận anh trai, em trai này mà. Bởi vì là anh trai cho nên mặc kệ em trai làm cái gì hay muốn cái gì đều đúng, đều cần thiết nhường nhịn. Tôi ghét nhất là loại chuyện này.】
【Tôi cũng vậy. Đây là yêu cầu rách nát gì vậy? Dựa vào cái gì làm anh trai, chị gái nhất định phải nhường nhịn, rõ ràng Lục Tử Hạo cũng chỉ mới 6 tuổi mà thôi.】
【Lầu trên, chẳng lẽ bạn ầm ĩ với em trai, em gái nhà mình. Mỗi lần đều phải so đo như vậy sao? Làm anh trai hiểu chuyện hơn một chút và nhường một chút thì thế nào chứ?】
【Tuy rằng tôi không thích Diệp Vân Linh nhưng lần này tôi đứng về phía cô ấy, chuyện này rõ ràng là Dương Diệp sai. Cũng không thể bởi vì Lục Tử Hạo lớn hơn một chút thì nhất định phải nhường nhịn đúng không?】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha lần đầu tiên tôi phát hiện cái miệng nhỏ kia của Diệp Vân Linh còn rất biết cách nói chuyện đấy, từ anti-fan chuyển thành fan.】
Bởi vì lời này của Diệp Vân Linh khiến trên mạng chìm vào chủ đều nóng.
Có một số người cảm thấy tuy rằng Diệp Vân Linh nói chuyện có hơi châm biếm một chút nhưng ý nghĩa lộ ra trong lời nói của cô không sai. Có ai quy định anh trai và chị gái nhất định phải nhường em trai và em gái không?
Lại có người cảm thấy chỉ là một trò chơi mà thôi, còn là đang phát sóng trực tiếp được nhiều người nhìn thấy như vậy. Diệp Vân Linh là một nhân vật công chúng nên làm gương tốt làm tấm gương tốt, làm anh trai nên phải nhường cho người nhỏ một chút.
Đạo diễn Tần nhìn thấy trên mạng bắt đầu nhiệt độ thảo luận, tròng mắt hơi thay đổi, nhanh chóng kêu một ít account marketing hợp tác viết bản thảo. Đề tài có tên là ‘Làm anh trai có nên nhường cho em trai vô điều kiện không?’.
Loại đề tài này đối với cư dân mạng mà nói vẫn luôn không có lời giải đáp.
Rất nhiều người từ nhỏ đã tiếp thu hoàn cảnh giáo dục của gia đình, cảm thấy làm anh trai nhường em trai, em gái một chút cũng không có gì.
Còn có một vài người cảm thấy dựa vào cái gì làm anh trai, chị gái thì nhất định phải nhường cho người nhỏ, chẳng lẽ bởi vì sinh ra trước mấy năm sao?
Một việc không xem bản chất đúng sai, chỉ xem ai có tuổi nhỏ hơn. Như vậy đối với người lớn tuổi hơn rất không công bằng.
Sau đó chuyện này còn xông lên hot search, mang đến nhiệt độ đề tài không nhỏ cho ban tổ chức.
Đương nhiên những chuyện này đều là chuyện sau đó.
Ở hiện trường phát sóng trực tiếp, sau khi Diệp Vân Linh nói xong lại hỏi Lục Tử Hạo lần nữa, “Cho nên, bây giờ con còn cảm thấy mình không sai sao?”
Lục Tử Hạo mím môi mỏng nói: “Con có sai.”
Diệp Vân Linh nói: “Con biết sai mà còn không mau chóng xin lỗi.”
Lục Tử Hạo ngước mắt nhìn về phía Diệp Vân Linh, có lẽ là đang hỏi cô thật sự muốn cậu xin lỗi sao?
Tuổi cậu bé tuy nhỏ nhưng vừa rồi cậu cũng nghe ra được giọng điệu nói chuyện của Diệp Vân Linh, người phụ nữ mà cậu không hề thích lần này đang giúp đỡ cậu.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi cậu nói theo lời Diệp Vân Linh, thuần thục nhận lỗi sai.
Diệp Vân Linh gật đầu ra hiệu: “Con xin lỗi đi.”
Sau khi Lục Tử Hạo suy nghĩ một lúc, nói: “Anh xin lỗi.”
Lời xin lỗi này như một cái tát tay rất mạnh đánh vào trên mặt của Tưởng Mỹ Hàm. Cô ta muốn Lục Tử Hạo xin lỗi với con trai của mình nhưng không phải theo cách này.
Lần này bị Diệp Vân Linh châm biếm một trận, Tưởng Mỹ Hàm cũng có thể đoán ra được sau này những account marketing đó sẽ viết như thế nào.
Diệp Vi Vi hơi khó chịu, đứng ra khuyên bảo: “Vân Linh, tôi cảm thấy chuyện này vốn không phải là chuyện lớn gì. Cô cần gì phải so đo như vậy chứ?”
Diệp Vân Linh nghiêng mắt nhìn về phía đối phương, dỗi nói: “Tôi có so đo sao? Không phải tôi đã kêu Lục Tử Hạo xin lỗi rồi sao? Hay là cô cảm thấy con nó xin lỗi còn chưa đủ, cần phải làm hình thức ba quỳ chín lạy?”
Diệp Vi Vi không ngờ rằng ngay cả cô ta mà Diệp Vân Linh cũng khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn cô ta cảm thấy hơi không xuống sân khấu được. Cô ta dứt khoát quay đầu nhìn về phía Phương Từ, hỏi: “Tiểu Từ, mẹ tin tưởng con. Nếu con gặp phải loại tình huống này thì nhất định sẽ chọn nhường cho em trai đúng không?”
Phương Từ đứng ở nơi đó hơi do dự một chút, cậu bé nhìn ánh mắt hơi hiện lên vẻ chờ mong của Diệp Vi Vi, trả lời: “Dạ.”
Diệp Vi Vi rất hài lòng với câu trả lời của Phương Từ, cô đang muốn nói gì đó nhưng quay đầu lại nhìn thấy Trương Thư Du đang lắc đầu với cô ta, ngăn cản lời muốn nói kế tiếp của cô ta.
Lúc này Thư Nhã tiến lên hai bước, nói: “Được rồi, trẻ con thường cãi nhau ầm ĩ. Người lớn chúng ta cũng không cần quá để ý. Hai đứa con của anh trai tôi giây trước còn cãi nhau nhưng giây tiếp theo đã ôm nhau chơi game chung với nhau cho nên mọi người không cần quá để ý.”
Trương Hi Minh thấy vậy vội vàng nói thêm mấy câu, làm người dẫn chương trình nhiều năm nên năng lực cứu vãn tình thế của hắn rất mạnh, dăm ba câu thì đã lướt qua chuyện này.
Tuy nhiên Diệp Vân Linh vẫn nhận được một tia cảnh cáo từ trong mắt của Tưởng Mỹ Hàm, đương nhiên cô cũng không để ý.
Dưới sự sắp xếp của Trương Hi Minh mọi người bắt đầu tiến vào phân đoạn tiếp theo, các bạn nhỏ chia thành nhóm nhỏ đi xin nguyên liệu nấu ăn.
Lục Tử Hạo cùng một nhóm với Lục Ngữ Nịnh và Hứa Nặc, Phương Từ cùng một nhóm với Trương Duyệt Hân và Dương Diệp.
Lục Tử Hạo, một đứa trẻ 6 tuổi phải dẫn theo hai đứa trẻ 3 tuổi, Phương Từ 9 tuổi phải dẫn theo hai đứa trẻ 5 tuổi.
Từ việc chia nhóm thì Lục Tử Hạo rất bất lợi, cũng không biết đây là do sức mạnh hào quang nữ chính hay là sức mạnh của hào quang nam chính của Phương Từ.
Diệp Vân Linh lại nhìn bức ảnh thịt ba chỉ trên tay của Lục Ngữ Nịnh, cô cảm thấy lần ‘hóa duyên’ này sẽ hơi khó khăn một chút.
Diệp Vi Vi ở bên kia sắp xếp đồ ăn ‘hóa duyên’, lần lượt nói với Phương Từ, cô ta thuận tiện nói đồ ăn của hai người khác cho cậu bé, hy vọng cậu bé có thể nhớ kỹ.
Một chút chuyện này đối với nam chính mà nói không thành vấn đề, nghe một lần thì nhớ kỹ. Tuy nhiên cậu bé vẫn bắt đầu phân công nhiệm vụ, làm việc trông gọn gàng ngăn nắp.
Cũng may trí nhớ của Lục Tử Hạo cũng không tệ, cậu bé thuận tiện cũng nhớ kỹ toàn bộ đồ ăn của hai người khác.